Hoa Tử vội kéo dây cương, dừng xe bò lại.
Hoa Tử và Mãn Hoa nhìn người kia, hơi khó hiểu, nhưng vẫn chủ động chào hỏi: “Đồng chí Lý Diên.”
Sáng sớm phó bí thư đại đội đã ở đây chờ Ninh Tú Phân sao?
Lý Diên cũng gật đầu với Hoa Tử và Mãn Hoa: “Hôm nay tôi đến thôn làm việc, tiện thể người nhà đồng chí Ninh Tú Phân nhờ tôi chuyển lời cho cô ấy.”
Mãn Hoa hiểu ý nhìn Hoa Tử: “Không phải anh nói lúc anh ra ngoài chưa đi vệ sinh sao, đi thôi.”
Hoa Tử ngây ra, anh ấy chưa đi vệ sinh khi nào? Lúc ra ngoài đã đi nặng rồi mà!
Mãn Hoa nhảy xuống xe, vặn cánh tay anh, kéo Hoa Tử đang nhăn nhó vào rừng cây nhỏ bên cạnh.
Ninh Tú Phân thấy vậy, không còn cách nào khác chỉ có thể xuống xe, nhưng lông mày lại vô thức nhíu lại: “Đồng chí Lý Diên, nhà tôi lại có người gọi điện thoại sao?”
Tóc Lý Diên còn hơi ẩm, có thể thấy anh ấy đã đến từ rất sớm, cho nên tóc mới bị sương sớm làm ướt.
Sáng sớm đã đợi ở đầu thôn chỉ để chuyển lời cho cô?
Lý Diên nhìn Ninh Tú Phân, tâm trạng hơi phức tạp hỏi: “Nghe nói mấy ngày trước vợ chưa cưới trước đây của Vinh Cẩm Thiêm đến đây?”
Ninh Tú Phân cúi xuống, lạnh nhạt hỏi: “Chuyện này liên quan gì đến nhà tôi, đồng chí Lý Diên?”
Lý Diên im lặng một lúc, vẫn nói: “Mấy ngày trước mẹ cô đã gọi hai cuộc điện thoại, hy vọng tôi có thể chuyển lời cho cô, cô có rảnh thì đến đại đội hoặc bưu điện gọi điện thoại cho bà ấy.”
Ninh Tú Phân nhíu mày, xem ra lần trước chuyện cô vạch trần sự thật trong điện thoại, cho Ninh Cẩm Vân một liều thuốc mạnh đã có tác dụng.
Cô gật đầu: “Được, tôi biết rồi, cảm ơn anh đã báo cho tôi biết.”
Cô dừng lại rồi ngước đôi mắt to lên nhìn Lý Diên: “Tôi biết trước đây dì cả của tôi đã mai mối cho chúng ta, nhưng tôi đã kết hôn rồi, anh biết chứ?”
Biểu cảm của Lý Diên hơi ảm đạm: “Tôi biết, tôi chỉ…”
“Đồng chí Lý Diên, sau này anh không cần phải làm bất cứ điều gì cho dì tôi và mẹ tôi nữa, nếu không sẽ dễ gây ra hiểu lầm không tốt cho cả anh và tôi.” Ninh Tú Phân ngắt lời anh ấy, nói rất dứt khoát, không chừa đường lui.
Cô đã quyết định cắt đứt với kiếp trước, sẽ không làm những việc để người khác hiểu lầm nữa!
Lý Diên bất ngờ, im lặng, trong lòng có cảm giác mất mát khó tả.
“Tôi phải lên huyện mua đồ cùng chị Mãn Hoa, đi muộn không tốt.” Cuối cùng Ninh Tú Phân thản nhiên gật đầu với anh ấy, dứt khoát xoay người đi về phía rừng cây nhỏ.
Ninh Tú Phân gọi Mãn Hoa và Hoa Tử trở lại, ngồi lên xe bò một lần nữa.
Mãn Hoa thấy Ninh Tú Phân không nói gì, cô ấy nhìn Lý Diên cười gượng: “Vậy anh cứ làm việc đi, chúng tôi đi trước.”
Lý Diên chỉ có thể gật đầu, nhìn bọn họ rời đi.
Tâm trạng anh ấy rất phức tạp, chuyện Vinh Cẩm Thiêm có một người vợ chưa cưới kiêu ngạo từ thủ đô tìm đến tận thôn gây xôn xao rất lớn, công xã cũng đã biết.
Cho nên, nghe nói sáng chủ nhật cô thường đi lên huyện mua đồ, anh ấy cố ý đợi cô ở đây, ngoài việc chuyển lời cho cô thì cũng muốn nói vài lời.
Nhưng dường như Ninh Tú Phân tránh tiếp xúc với anh ấy, trong lòng anh ấy hơi bực, nhưng cũng có thể hiểu được cô muốn tránh hiềm nghi.
Nhưng, có vài lời anh ấy không nói thì không được.
Lý Diên nắm chặt tay, xoay người đi vào thôn, anh ấy muốn đợi Ninh Tú Phân trở về!
…
Trên xe bò.
Mãn Hoa liếc ông chồng nhà mình vừa ngân nga vừa đánh xe, khẽ thì thào bên tai Ninh Tú Phân.
“Tiểu Ninh, tuy Lý Diên là một thanh niên tốt có tiền đồ, trong công xã có rất nhiều cô gái thích anh ấy, nhưng em đã kết hôn rồi, anh ấy cứ tìm em mãi sẽ liên lụy đến em.”
Người trong thôn vừa bảo thủ vừa lắm chuyện, cô ấy không muốn nhìn thấy cô gái tốt như Ninh Tú Phân bị tổn thương.
Ninh Tú Phân cũng nhỏ giọng đáp: “Em biết mà chị Mãn Hoa, lúc trước em và Lý Diên cũng chỉ gặp vài lần, chưa xác định hẹn hò gì cả.”
Lúc này Mãn Hoa mới yên tâm, thời này xem mắt vài lần, nói trắng ra là gặp nhau ở nơi công cộng… Ví dụ như trò chuyện về chuyện học tập, công việc, tìm hiểu lẫn nhau.
Nhưng mà…
Mãn Hoa đột nhiên nghiêm túc dặn dò Ninh Tú Phân: “Bác sĩ Vinh đã được khôi phục công việc, em phải để mắt đến cậu ấy, nếu cậu ấy muốn về thành phố, em bắt cậu ấy phải đưa em theo, đừng bao giờ tin rằng cậu ấy về rồi sẽ quay lại đón em!”
Cô ấy là thanh niên trí thức xuống nông thôn, đã thấy quá nhiều nam thanh niên trí thức về thành phố bỏ vợ con ở quê.
Vì kết hôn, hộ khẩu của Ninh Tú Phân chắc chắn gắn liền với thôn. Vinh Cẩm Thiêm nằm trong hộ khẩu, nhưng anh được khôi phục công việc, chuyển hộ khẩu về thủ đô cũng không cần Ninh Tú Phân đồng ý.
Ninh Tú Phân ho nhẹ một tiếng: “Chị Mãn Hoa, chắc anh ấy sẽ không về thành phố ngay đâu, hơn nữa không phải ai cũng là Trần Thế Mỹ, chị xem chẳng phải chị cũng từ bỏ việc quay về thành phố sao?”
Mãn Hoa nở nụ cười khổ: “Đàn ông và phụ nữ khác nhau, chị là phụ nữ, chị mang thai mười tháng, rứt ruột đẻ con, lại thức đêm cho con bú từng chút một, chị không nỡ bỏ con.”
Cô ấy dừng lại một chút, thở dài: “Phụ nữ sinh con rất đau và nguy hiểm, nhưng đàn ông ngủ một giấc là có con, họ bỏ con rồi tìm người phụ nữ khác sinh con rất dễ dàng.”
Làm mẹ luôn mềm lòng hơn làm bố, trong chuyện nuôi con, ai chăm sóc nhiều nhất, ai chịu khổ nhiều nhất, người đó sẽ không nỡ bỏ con nhất.
Ninh Tú Phân im lặng, nhớ đến mấy chục năm sau giới y học có một bài luận văn trên tạp chí uy tín chứng minh tình phụ tử không giống như tình mẫu tử, bởi vì đàn ông có con dễ dàng, không phải mang thai mười tháng.
Chỉ có người đàn ông nào tự mình tham gia nuôi dạy con cái, cho ăn, tắm rửa, ru ngủ, giặt tã, mới có thể đảm nhận vai trò làm bố.
Nếu không họ chỉ coi con cái như mèo con chó con trong nhà, vui thì đùa giỡn một chút, không vui thì nói đi làm mệt, nằm sofa, ngồi trong nhà vệ sinh mấy tiếng chơi điện thoại cũng không chịu ra ngoài trông con.
Ninh Tú Phân chỉ có thể vỗ nhẹ tay Mãn Hoa, an ủi cô ấy: “May mà anh Hoa Tử và cả nhà bí thư chi bộ là người tốt.”
Trên mặt Mãn Hoa cuối cùng cũng nở nụ cười: “Cũng may mà nhà chị vẫn chịu nghe lời chị, lần này mới có thể đi bán hàng kiếm tiền với em.”
Hoa Tử cảm thấy cô vợ thành phố này tốt nghiệp cấp ba là người có văn hóa, giỏi hơn người chỉ học tiểu học như anh ấy, nên sẵn sàng nghe lời cô ấy.
Tuy thỉnh thoảng mẹ chồng vẫn muốn thể hiện, nhưng bố chồng là bí thư chi bộ thường nhắc nhở bà ấy rằng những việc lớn bà ấy phải nghe lời con dâu biết viết biết tính toán này.
Do đó mẹ chồng cô ấy không giống những bà mẹ chồng nông thôn khác… Cứ hành hạ con dâu.
Quan hệ anh chị em dâu cũng tốt, giúp đỡ lẫn nhau, nên coi như là một gia đình hòa thuận.
Hai người vừa nói vừa cười, hơn chín giờ đã đến chợ đồ cũ trong huyện.
Hoa Tử giúp họ dỡ hàng xuống, bày biện ra…
Tât cả là mộc nhĩ, nấm hương, thịt khô, gà rừng hun khói, thịt thỏ hun khói và một ít thảo dược hoang dã mà Mãn Hoa đào được trên núi.
Như tam thất, hà thủ ô, ngũ vị tử… Và mấy cây nấm linh chi đỏ mà Mãn Hoa nhặt được trước đây.
Trước khi bị điều xuống nông thôn, Mãn Hoa từng làm việc ở hiệu thuốc quốc doanh nên biết một chút về thảo dược. Trước đây trạm y tế trong thôn thiếu thuốc, cô ấy cũng lên núi tìm giúp một ít thảo dược.
“Vợ ơi, bốn rưỡi chiều anh đến đón hai người nhé!” Hoa Tử thấy đồ đạc đã sắp xếp xong, thật thà vẫy tay với Mãn Hoa, rồi nhảy lên xe bò đi tiếp.
“Sắp vào xuân rồi, anh ấy là tay lái máy kéo của thôn, phải bận rộn giúp thôn chở phân bón và thuốc trừ sâu, cũng rất bận.”
Mãn Hoa nhìn theo chồng mình đi khuất, hơi bất an nhìn quanh: “Thật sự sẽ không bị bắt chứ?”
Cô ấy vẫn hơi sợ.
Ninh Tú Phân vừa bày biện lâm sản, vừa thản nhiên nói: “Không đâu, có người đến bắt thì mình chạy thôi!”
Dù sao kiếp trước những người bán hàng rong trốn quản lý đô thị cũng như vậy.
Mãn Hoa “…”
Được… Được rồi!
Mỗi người lấy ra một chiếc ghế nhỏ, chuẩn bị mở hàng.
Cùng lúc đó, ngay khi Ninh Tú Phân xuất hiện ở chợ đen, vài bóng người đã để ý đến cô.
Khi ánh mắt cô đảo qua, những người đó lại hòa vào đám đông mua bán.
Ninh Tú Phân cảm nhận được gì đó, nhìn về phía những người vừa theo dõi mình, trong đôi mắt đen láy ánh lên vẻ lạnh lùng, nhưng không nói gì.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất