Sau khi tái sinh, ta kết hôn lần nữa - Ninh Tú Phân

Khi anh tắm rửa, quần lót màu trắng của cô cứ treo trước mặt, khiến anh vô tình đụng vào làm nó đung đưa.
Làm anh nhìn mà bực bội, không hiểu sao lại nghĩ tới cảnh tượng chủ nhân nó mặc vào.
Dứt khoát giặt sạch cho cô, đặt ở bên cạnh, yên tâm tắm rửa.
Khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn của Ninh Tú Phân mất tự nhiên, nắm chặt quần lót của mình: “Cảm ơn, nhưng ngài không cần tốt như thế… Tôi chỉ quá mệt mỏi, quên giặt, hôm nay sẽ tự giặt…”
Tối hôm qua cô buồn ngủ quá, tắm rửa xong ngả người lên giường ngủ luôn, quên mất chưa giặt quần lót!
Marx ở trên, đời trước không có đàn ông giặt quần lót cho cô!
Ông lớn Vinh lại dùng bàn tay đã từng cầm súng, tương lai ký các loại văn kiện quan trọng để giặt quần lót cho cô!
Nói ra thì có được coi là “Rạng danh tổ tiên” không… Cô để ông lớn giặt quần lót?
“Được, lần sau chú ý, nhưng quần lót của cô không giặt được, sẽ rách.” Biểu cảm của Vinh Cẩm Thiêm hơi phức tạp.
Anh không hiểu sao quần lót của phụ nữ lại có thể nhỏ với mỏng vậy, vò hai lần đã rách, sao bọc được mông.
Ninh Tú Phân lại ngẩn ra: “Hả?”
Cô vô thức nhìn quần lót trong tay.
Quần lót cũ vốn mỏng manh, chỗ mông có thêm hai lỗ thủng lớn, phần đũng quần biến dạng.
Ninh Tú Phân ngần ngừ nhìn anh: “… Chuyện này rất khó bình luận.”
Bây giờ cô đã biết vì sao anh nói chất lượng quần lót của cô kém.
Cuối cùng anh giặt quần lót giúp cô, hay là trả thù cô, lấy quần lót của cô đi chà nhà vệ sinh vậy?
Khăn lông lau đầu Vinh Cẩm Thiêm che nửa mặt, nhưng đôi tai trắng nõn đỏ ửng lên, lạnh lùng nói.
“Tôi chưa từng giặt quần lót phụ nữ, không biết nó yếu ớt như thế, ngày mai tôi đến hợp tác xã cung tiêu mua vài cái bền chắc cho cô.”
Ninh Tú Phân lúng túng vội xua tay từ chối: “Không cần, tôi tự đi, anh cũng không biết tôi mặc size nào!”
Đâu thể bảo anh đi mua đồ riêng tư như vậy!
Vinh Cẩm Thiêm cầm khăn lông lau tóc xuống, nhìn cô: “Cô lại đưa cho tôi một cái, tôi mua theo đó, hoặc là nói số đo cho tôi là được, nhiệm vụ như thế này rất đơn giản.”
Ninh Tú Phân: “…”
Ông lớn, anh đừng dùng biểu cảm khiêu chiến hoàn thành nhiệm vụ để nói lời này được không, size quần lót không phải trọng điểm của chuyện này!
Cô lúng túng lắc đầu: “Đây là đồ phụ nữ, tôi tự mua, anh mua giúp tôi thì không hay lắm!”
Lúc này Vinh Cẩm Thiêm mới nhận ra, ho nhẹ một tiếng: “Không sao, chẳng phải chúng ta là ‘Vợ chồng’ à, để tất cả mọi người biết rõ quan hệ của chúng ta, làm nhiệm vụ thì làm giống chút.”
Ninh Tú Phân đỏ mặt, hơi sầu: “Đây cũng tính là nhiệm vụ… Được rồi.”
Tuy rằng “Nhiệm vụ” mua quần lót cho cô rất kỳ quái, nhưng ông lớn Vinh có kinh nghiệm làm nhiệm vụ, anh nói cần thì cần vậy.
Cô vội vàng ngồi xuống, vùi đầu ăn cháo coi là bữa tối.
Đến tối, Ninh Tú Phân tắm rửa xong, kiểm tra xong hàng hóa, bò lên giường nằm xuống ngủ, thở phào nhẹ nhõm.
Ghép giường thật sự là quyết định chính xác nhất của cô…
Giường ba mét… Chậc, độ rộng này có thể nhào lộn, rất rộng rãi, ngủ rất ngon!
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô gái bên cạnh ngủ giống như nhộng ở trong chăn mỗi tối.
Xem lại, khoảng cách giang rộng một cánh tay vẫn không chạm đến gối đầu hoa nhỏ của Ninh Tú Phân.
Anh vô cảm nhìn chằm chằm vào Ninh Tú Phân, giống như có thể chọc ra hai cái lỗ ở trên trán cô.
Không biết vì sao lại hơi khó chịu bực bội.
Có lẽ là vì đặc vụ nhỏ cùng giường bên cạnh vẫn hoàn toàn không có hành động quyến rũ anh. Mỗi ngày chỉ biết ăn, học, làm việc, mua bán nhỏ, còn bận hơn cả chó!
Đặc vụ nào giống cô chứ, không hề làm việc đàng hoàng, buồn cười, nếu anh là cấp trên của cô, phải trừ sạch kinh phí hoạt động của cô!
Anh đã dùng danh nghĩa kết hôn giả để cho cô cơ hội, chẳng phải cô nên tập trung vào việc moi tin tình báo từ trên người anh sao?
Vinh Cẩm Thiêm quay mặt đi, lạnh lùng nhìn bóng đen ở trên trần nhà.
Chẳng lẽ… Tuy rằng biểu hiện của cô kỳ quái, hiểu được một đống từ mượn, nhưng không phải là đặc vụ, cũng không phải là kẻ địch do ông già phái tới sao?
Không hiểu sao ý nghĩ này khiến anh càng mất hứng!
Không, có khi cô đang án binh bất động để khiến anh mất cảnh giác, phải quan sát, quan sát tiếp!
Có khi, một ngày nào đó cô có thể ra tay với anh!

Sáng sớm, khi Ninh Tú Phân thức dậy đã thấy Vinh Cẩm Thiêm ngồi cạnh bàn, trên bàn bày một đĩa bánh nướng, một trứng ốp la và một bát cháo.
Cô vươn vai, tâm trạng rất tốt: “Chào buổi sáng!”
Vừa nghĩ tới hôm nay có thể kiếm một vố lớn ở trên chợ đen, tâm trạng cô rất tốt.
Vinh Cẩm Thiêm vô cảm nhìn cô: “Chào buổi sáng.”
Ninh Tú Phân mẫn cảm nhận thấy hình như cảm xúc của ông lớn Vinh không tốt.
Cô nhìn hai quầng thâm đen dưới mắt anh, có vẻ khuôn mặt tuấn tú của anh hơi u ám: “Tối hôm qua anh bị mất ngủ, hay ngủ không ngon vậy?”
Vinh Cẩm Thiêm buông bát đũa, lạnh nhạt nói: “Ăn cơm của cô đi, không phải định bắt xe kéo vào thành phố sao?”
Ninh Tú Phân mỉm cười không để ý: “Được.”
Thôi, người trẻ tuổi, nhiều hỏa khí là bình thường, hôm nay cô đi bán hàng, phải vui vẻ, tha thứ cho anh!
Ninh Tú Phân rửa mặt ăn sáng xong, đeo cái sọt nặng trên lưng, mang theo cả bánh nướng, đi đến nhà ông bí thư chi bộ tìm Mãn Hoa.
“Chị Mãn Hoa, chào buổi sáng!” Ninh Tú Phân nhìn thấy Mãn Hoa và Hoa Tử từ rất xa, kể cả thím Phương cũng đứng ở cửa chờ cô với vẻ mong đợi lẫn bất an.
Ninh Tú Phân vừa tới gần, thím Phương đã nhét hai quả trứng gà nóng và một cái bánh dày vào trong túi của cô: “Ăn trưa! Ăn trưa!”
Ninh Tú Phân không từ chối, cong mắt to giống nho đen lên, cười ngọt ngào: “Cảm ơn thím!”
Hoa Tử vỗ xe bò: “Lên đây đi, chúng ta xuất phát!”
Trên xe đã chất đống hai sọt lâm sản.
Ninh Tú Phân nhanh nhẹn buông sọt của mình xuống, trèo lên xe bò với Mãn Hoa, cười tủm tỉm đón ánh bình minh: “Đi thôi, xuất phát!”
Nhìn xem, chẳng phải chỗ tốt của việc kéo chị Mãn Hoa “Nhập cổ phần” đã có sao, “Xe vận tải” chuyên dụng!
Gió lạnh sáng sớm thổi qua, nhưng tâm trạng của Ninh Tú Phân rất tốt.
Nhưng mà…
Mới ra cửa thôn, Ninh Tú Phân đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi đến.
“Ninh Tú Phân!” Hình như đối phương đã đợi cô một lúc, lên tiếng gọi cô.

Ads
';
Advertisement