“Tiểu Ninh, chúng ta… Chúng ta cứ ngồi đây là được sao?” Mãn Hoa lo lắng ngồi trên ghế nhỏ.
Ninh Tú Phân quay đầu lại, nhìn Mãn Hoa cười: “Chị Mãn Hoa, chúng ta bắt đầu đi, chị cứ xem em làm việc như thế nào trước đã.”
Sau đó, cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, đôi mắt to tròn đảo khắp nơi.
Hễ ai nhìn vào mắt cô, cô sẽ nở nụ cười rạng rỡ: “Anh chị em cô dì chú bác ơi, đến xem mộc nhĩ tươi, nấm hương, cá hun khói và thịt hun khói ở trên núi… Không cần phiếu! Xem không mất tiền đâu ạ!”
Ninh Tú Phân có đôi mắt đen láy sáng ngời, đôi môi đỏ mọng, bím tóc đen dài buông xuống ngực, chiếc khăn choàng cổ lông dê mềm mại càng làm cho khuôn mặt baby của cô đáng yêu hơn, nhìn thế nào cũng thấy ngây thơ, chất phác, làm người ta có thiện cảm.
Mấy ngày bán hàng, cái miệng nhỏ của cô đã luyện được sự ngọt ngào và lanh lợi.
Nếu là các bác, các cô lớn tuổi, Ninh Tú Phân sẽ nói mộc nhĩ, nấm hương và các loại lâm sản khác tốt cho sức khỏe, kéo dài tuổi thọ bằng cách nào.
Những loại thảo dược như hà thủ ô mà Mãn Hoa đào được càng được tập trung giới thiệu.
Nếu là đàn ông trẻ tuổi, Ninh Tú Phân sẽ giới thiệu các loại thịt có thể no bụng và thỏa mãn cơn thèm.
Nếu là phụ nữ trẻ tuổi, cô sẽ giới thiệu cả thịt, nấm và thảo dược, nói rằng hầm chung với nhau có thể làm đẹp!
Rất nhiều người bị thuyết phục, mặc cả mua đồ.
Đôi khi khách mua nhiều hơn một chút, Ninh Tú Phân còn mua ba tặng một, hoặc bỏ bớt tiền lẻ.
Nếu đối phương không đủ tiền, Ninh Tú Phân cũng nhận phiếu công nghiệp, phiếu vải, phiếu bánh kẹo…
Có người hỏi giá mà không mua, Ninh Tú Phân cũng không cau mày lườm nguýt giống những người khác, mà còn mỉm cười nói người đó cứ suy nghĩ kỹ, lần sau muốn mua thì quay lại, chủ động cho người ta bậc thang đi xuống.
Một tiếng đồng hồ, quầy hàng nhỏ của họ đã bán được hơn một nửa, buôn bán rất tốt.
Mãn Hoa ở bên cạnh nhìn mà há hốc mồm: “Tiểu Ninh, em giỏi quá, cái miệng này quá khéo!”
Ninh Tú Phân nói không ngừng, cổ họng khô khốc, cô cầm bình nước quân dụng cũ uống một ngụm: “Không có gì đâu, chỉ là miệng lưỡi lanh lợi một chút, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ thôi.”
Con người thời đại này chất phác, hơn nữa nhân viên bán hàng ở cửa hàng quốc doanh có lương cứng, gặp ai cũng đưa bộ mặt ủ rũ, không ai nhiệt tình chào mời hàng hóa.
Cô nhiệt tình lại khéo ăn nói, cộng thêm một chút kỹ năng bán hàng của thời hiện đại, buôn bán không tốt mới là lạ.
Ninh Tú Phân cười với Mãn Hoa: “Chị Mãn Hoa, chị cứ xem em làm như thế nào rồi làm theo là được!”
Trước đây, lần đầu tiên cô đến chợ đen cũng ngốc nghếch, nhút nhát.
Dù sao kiếp trước cô cũng chưa từng bán hàng, nhưng chẳng phải cuối cùng cũng đã luyện ra rồi sao? Con người mà, luôn phải ép mình trưởng thành!
Mãn Hoa gật đầu, cũng bắt đầu vụng về học theo Ninh Tú Phân nhiệt tình chào mời hàng hóa.
Mặc dù không khéo miệng và thành thạo như Ninh Tú Phân, nhưng cũng có thể bán được, mỗi lần bán được một đơn, Mãn Hoa lại phấn khích, tràn đầy cảm giác thành tựu.
Đến trưa, đồ đạc trên quầy hàng của hai người gần như đã bán hết.
Mãn Hoa như người mộng du, hai mắt đờ đẫn ôm chặt túi vải của mình: “Tiểu Ninh, chị… Chúng ta bán hết hàng rồi, đây là thật sao!”
Trong túi có tổng cộng ba mươi mốt tệ sáu hào bảy xu, và một ít phiếu vải, phiếu bánh kẹo, ngay cả một phiếu công nghiệp có thể mua đồng hồ cũng có.
Một số tiền “Lớn” như vậy, là tiền lương một tháng của công nhân thành phố đó!
Cho dù trong đó có một nửa là của Ninh Tú Phân, cô ấy cũng có thể chia được hơn mười lăm đồng, đây cũng là tiền ăn nửa tháng mà gia đình bốn người phải nộp cho mẹ chồng rồi!
Cô ấy bán hàng nửa ngày đã kiếm được nhiều như vậy! Mãn Hoa chỉ cảm thấy mình như đang nằm mơ!
Ninh Tú Phân rất hiểu sự phấn khích của cô ấy, lúc đầu mình thành công kiếm được một khoản nhờ bán hàng, cũng cảm thấy giống như đang nằm mơ.
Cô vươn tay vỗ vai cô ấy: “Chị Mãn Hoa, là thật đó.”
Mãn Hoa vui sướng nhìn cô: “Em gái, sau này… Sau này chị sẽ làm theo em!”
Đây là lần đầu tiên cô ấy hiểu được ý câu “Đi nước Lào ăn mắm ngóe” mà Ninh Tú Phân nói!
Ninh Tú Phân vừa thu dọn đồ đạc, vừa cười: “Cuộc sống của thôn chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn!”
Sau đó, cô lặng lẽ nhìn về phía cổng chợ, nhìn thấy hai bóng người thấp thoáng trong đám đông, đang nhìn chằm chằm về phía cô.
Cô quay đầu cười với Mãn Hoa: “Được rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi!”
Mãn Hoa gật đầu, cẩn thận cất túi của mình, phấn khích rời khỏi chợ đồ cũ cùng Ninh Tú Phân.
Ninh Tú Phân dẫn Mãn Hoa đi thẳng đến nhà hàng quốc doanh chỗ chị Chương làm việc.
Vừa đến đã nhìn thấy một bóng người cao lớn đang đợi cô ở cửa nhà hàng.
Ninh Tú Phân cười vẫy tay chào: “Trần Thần!”
Trần Thần đẩy xe dựa vào cột điện, thấy Ninh Tú Phân đến, cũng cười chào: “Chị dâu nhỏ!”
Mãn Hoa vừa nhìn thấy Trần Thần thì ngẩn ngơ, đây chẳng phải là lãnh đạo của tổ công tác điều tra sao?
Trần Thần cao gần một mét chín, thực sự rất nổi bật ở phía Nam, Mãn Hoa muốn không nhớ cũng khó.
Ninh Tú Phân liếc mắt đã nhìn thấu suy nghĩ của Mãn Hoa, cô sảng khoái giới thiệu.
“Chị Mãn Hoa, đây là Trần Thần, trước đây là anh em cùng đơn vị với Vinh Cẩm Thiêm, Cẩm Thiêm coi anh ấy như em trai ruột. Đôi khi em đến bán hàng mà không bắt kịp xe bò thì anh ấy đưa em về.”
Nghe Vinh Cẩm Thiêm nói Trần Thần lớn tuổi hơn anh, nhưng đầu óc lại nhỏ hơn anh, nên làm em trai anh.
Ninh Tú Phân lại giới thiệu thân phận của Mãn Hoa cho Trần Thần.
Trần Thần lịch sự đưa tay ra cho Mãn Hoa: “Vì chị dâu Ninh Tú Phân gọi chị là chị, tôi cũng gọi là chị Mãn Hoa.”
Mãn Hoa hơi mất tự nhiên bắt tay với Trần Thần, bình thường cô ấy không có tư cách tiếp xúc với “Lãnh đạo”, toàn là bố chồng tiếp đãi.
Nhưng nhìn thấy Ninh Tú Phân tự nhiên hào phóng như vậy, cô ấy cũng yên tâm hơn một chút, không suy nghĩ lung tung nữa.
Ba người cùng nhau ăn ba bát bún ở quán chị Chương, Ninh Tú Phân cũng đưa bánh dày, trứng gà và một ít lâm sản cho chị Chương.
Chị Chương từ chối một hồi rồi nhận lấy, trách móc: “Em gái này, lần nào đến cũng khách sáo như vậy.”
Chị ta dừng một chút rồi cười nói: “Đúng rồi, Chương Nhị nói lần trước lãnh đạo ngân hàng và Cục cảnh sát huyện chúng ta đến nhà hàng ăn cơm, nói lâm sản rất ngon, muốn cho căng tin của ngân hàng và cục thỉnh thoảng cải thiện đời sống, cô xem còn cung cấp được không?”
Mắt Mãn Hoa sáng lên, vô thức nhìn về phía Ninh Tú Phân.
Ninh Tú Phân cười ngọt ngào, mắt cong cong: “Cảm ơn chị, lát nữa tôi sẽ đến nhà hàng để thảo luận với anh Chương.”
Khà, cô đang chờ ngày này đó, thị trường sẽ dần dần mở cửa.
Nhưng sức sản xuất chưa theo kịp, thịt cá, trứng sữa… Chế độ phân phối chắc chắn không đủ cho mọi người tiêu dùng và no bụng.
Hiện giờ, những người ra vào nhà hàng toàn là lãnh đạo các đơn vị, họ đã ăn lâm sản của cô, chắc chắn có người thích, thể nào cũng có cơ hội cung cấp hàng cho căng tin của các đơn vị khác trong huyện.
Khi bắt đầu làm ăn, dù một tháng có thể thu được vài trăm đồng tiền lời, cô và Vinh Cẩm Thiêm cũng không thể làm thợ săn trong thôn mãi được.
Cô để Mãn Hoa tự mình bán hàng là bước đầu tiên. Chỉ cần Mãn Hoa nhìn thấy lợi ích, ông bí thư chi bộ sẽ nhìn thấy lợi ích, có thể dẫn dắt mọi người vào núi thu mua hàng hóa và săn bắn trong thời gian nông nhàn!
Con đường buôn bán này sẽ không bị đứt đoạn!
Sau khi nghe Ninh Tú Phân kể về việc cô cung cấp hàng cho nhà hàng huyện, Mãn Hoa hoàn toàn bái phục: “Tiểu Ninh, đầu óc em quá linh hoạt, quá giỏi!”
Ninh Tú Phân cười: “Chị Mãn Hoa, chị nghỉ ngơi ở đây với chị Chương một lát, tiện thể tính toán xem những nhà nào trong thôn đáng tin cậy, có thể tham gia vào việc thu mua lâm sản, em phải đến bưu điện gọi điện thoại cho mẹ em.”
Mãn Hoa gật đầu lia lịa, nhanh chóng lấy sổ ghi chép ra: “Được!”
Cô ấy biết sáng nay Lý Diên đến báo Ninh Tú Phân nên biết cô phải gọi điện thoại về nhà.
Vừa hay cô ấy có thể ở đây tính toán sổ sách hôm nay, rồi suy nghĩ về danh sách và quy định của những nhà trong thôn có thể tham gia thu mua lâm sản.
Ninh Tú Phân và Trần Thần ra khỏi cửa, cô không đi đến bưu điện mà đi đến con đường nhỏ hẻo lánh.
Trần Thần đi cùng một lúc, hơi khó hiểu: “Chị dâu nhỏ, không phải cô muốn gọi điện thoại về nhà sao?”
Sao lại chuyên đi vào những con hẻm nhỏ vắng vẻ này.
Ninh Tú Phân đột nhiên lạnh lùng nói: “Trần Thần, chắc anh đã phát hiện có người theo dõi chúng ta rồi, tìm nơi vắng vẻ, bắt bọn họ ra, sau đó…”
Cô dừng lại, cười lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp: “Đánh cho một trận!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất