Sau khi tái sinh, ta kết hôn lần nữa - Ninh Tú Phân

Cô ngơ ngác nhìn anh.
Trên môi truyền đến cảm giác ấm áp và thô ráp của ngón tay anh, ngón tay ướt át xoa nhẹ lên môi nhạy cảm và mềm mại của cô.
Tay của anh vừa mới rửa xong cũng ướt lạnh.
Cô không rõ anh đang giúp cô lau đi giọt nước của anh hay đẩy những giọt nước kia vào miệng cô.
Nước lạnh ở trên người anh trở nên nóng bỏng.
Ninh Tú Phân mở to miệng, hơi thở trở nên gấp gáp kỳ lạ, hành động này… Đúng là lạ.
Nhưng cô không rõ vì sao mình không lên tiếng ngăn cản, cứ thế mê muội trừng mắt nhìn anh.
Vinh Cẩm Thiêm hơi nghiêng người, giọng nói khàn khàn ngay bản thân anh cũng không phát hiện ra: “Nước chảy vào miệng cô.”
Hơi thở ấm áp của anh phả vào mặt cô.
Anh đánh nhau trong rừng, mùi cỏ xanh, lá cây hòa với mùi máu không hề nồng, lại có vẻ hoang dã nguyên thủy.
Cô chỉ cảm thấy mùi kia… Ngang ngược, kiêu ngạo giống như có thể xâm nhập từng lỗ chân lông của cô.
Ninh Tú Phân vô thức chắp tay sau lưng, nắm chặt nắm đấm, giọng nói hơi run rẩy: “Không… Không sao.”
“Ừm, ngại quá, làm bẩn cô rồi.” Vinh Cẩm Thiêm bình tĩnh nói, ngón tay không rời khỏi mặt và môi cô.
Rõ ràng anh không nói gì cả, mặt cô lại nóng bỏng, mơ màng nói: “À…”
Làm bẩn… Sao cô nghe từ này lại có mùi dục vọng nhỉ.
Vinh Cẩm Thiêm híp mắt nhìn cô “Thỏ” ngơ ngác trong tay mình, không hề phản ứng khi anh đụng vào.
Anh khẽ mỉm cười, dường như cô không ghét anh đụng vào.
Anh nhớ, động vật nhỏ “Ngoan ngoãn” vẫn có thể từ từ dạy dỗ.
Ngón tay Vinh Cẩm Thiêm chầm chậm chạm vào lọn tóc mềm mại của cô, đương nhiên anh biết mình vượt giới hạn, vậy thì sao chứ?
Tên của cô ở trên hộ khẩu của anh.
“Đội trưởng, ở đây có đùi gà to, em có thể ăn không?” Giọng nói lớn tiếng vui vẻ vang lên sau lưng hai người.
Dường như không khí kỳ dị trên người Vinh Cẩm Thiêm chợt bị gió thổi bay.
Ninh Tú Phân giật mình, bỗng chốc bối rối lui về sau mấy bước.
Cô đang làm gì thế? Anh có người hứa hôn rồi!
Ninh Tú Phân đỏ mặt, vội lau miệng, hoảng hốt nói: “Tôi… Tôi đi rửa rau nấu cơm!”
Cô nói xong quay người chạy ra sân sau.
Trần Thần cầm đùi gà to phấn khởi vẫy tay với Vinh Cẩm Thiêm: “Đùi gà này đã kho rồi, thơm quá… Tài nấu nướng của đội trưởng tăng lên rồi!”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, quay người lạnh lùng nhìn về phía Trần Thần: “Tôi kho cậu lên cũng ngon lắm, muốn thử không?”
Đó là cơm tối của anh và Ninh Tú Phân!
Trần Thần bị anh liếc, rụt đầu gượng cười: “Vậy thì không cần, em da dày thịt béo, ăn không ngon đâu.”
Cậu ấy nói xong vội cầm đùi gà lùi vào phòng.
Vinh Cẩm Thiêm nghiến răng siết chặt tay muốn đánh người, đi theo vào phòng.
Tối nay có rất nhiều món, vì Trần Thần ở đây ăn cơm nên Ninh Tú Phân làm thêm một món ăn, bốn món ăn một món canh…
Ốc xào tía tô, cá sạo áp chảo, cải trắng xào, gà rừng kho thêm canh cà chua đậu hũ.
Trần Thần nhìn món ăn nóng hổi trên bàn, cậu ấy bưng bát cơm rang trứng thịt khô đầy ắp, mắt rưng rưng: “Hu hu… Đội trưởng, cuộc sống tạm bợ của anh quá tốt, ngày nào cũng như Tết!”
Bây giờ là đầu năm 1979, nhiều người ăn cơm không đủ no, một tháng được ăn thịt mấy lần đã tốt lắm rồi.
Thức ăn trong bộ đội có thể miễn cưỡng ăn no, còn việc ngon thì… Thôi dẹp đi!
Con mẹ nó như thế này sao gọi là điều xuống được, ngoài sống ở một nơi nghèo khó ra, rõ ràng đội trưởng của cậu ấy xuống nông thôn, đến nơi non xanh nước biếc nghỉ dưỡng mà?
Có vợ trẻ, ban ngày ăn thịt rừng no nê, tối ôm vợ trẻ đi ngủ!
Thảo nào không muốn trở lại thủ đô!
Con mẹ nó, cậu ấy cũng muốn bị điều xuống đây! Lâu rồi cậu ấy chưa được ăn bữa cơm ngon miệng thế này!
“Hu hu…” Trần Thần vừa và cơm vào miệng vừa u oán nhìn đội trưởng nhà mình.
Rõ ràng anh còn ăn ngon hơn ông lớn ở thủ đô, có cả thịt trừng, thảo nào đánh giỏi như thế!
Vinh Cẩm Thiêm cầm đũa, tức giận lạnh lùng nói: “Ăn cơm còn không chặn nổi miệng của cậu à?”
Trần Thần nắm chặt đũa và cơm vào miệng, đúng rồi, phải ăn cơm, không có thời gian nói chuyện.
Ninh Tú Phân nhìn người to khỏe kia có cách ăn cơm “Trái ngược” bình thường, khóe mắt cô giật giật: “Ăn từ từ, coi chừng nghẹn, đủ cơm ăn no.”
Người không biết còn tưởng rằng cậu ấy là quỷ chết đói leo ra ngoài.
“Vẫn là chị dâu nhỏ… Ưm ưm… Tôi còn muốn thêm một bát nữa.” Trần Thần rất cảm động, nhét đầy cơm trứng vào miệng, đưa bát rỗng cho Ninh Tú Phân.
Vinh Cẩm Thiêm: “Không biết tự xới cơm à?”
Trần Thần ngoan ngoãn gật đầu: “Biết…”
Ninh Tú Phân nín cười, người đàn ông to con này lại oan ức như cô vợ nhỏ.
Cô đưa tay lướt qua Vinh Cẩm Thiêm, cầm bát múc đầy cơm cho Trần Thần, sẵn tiện trợn mắt nhìn Vinh Cẩm Thiêm: “Đừng bắt nạt người ta, Trần Thần hộ tống tôi về đấy.”
Vinh Cẩm Thiêm nhíu mày: “Tôi che chở cô, cô còn nói đỡ cho cậu ấy?”
Trần Thần nhìn thấy bọn họ trò chuyện với nhau, hâm mộ cầm bát, đây chính là liếc mắt đưa tình trong truyền thuyết à?
Ninh Tú Phân không để ý đến Vinh Cẩm Thiêm, nói với Trần Thần: “Thật ra khoảng thời gian ở nơi này không dễ chịu như anh nghĩ, chỉ khoảng nửa năm nay, đội trưởng của anh mới sống như hình người.”
Cô muốn giải thích giúp Vinh Cẩm Thiêm.
Trần Thần nhìn đội trưởng của mình, Vinh Cẩm Thiêm đã vuốt tóc mái ra sau đầu để lộ cái trán trắng nõn, vết sẹo ở góc trán trông rất chói mắt.
Mặc dù vết sẹo đó làm tăng thêm vẻ hoang dã và sắc bén của Vinh Cẩm Thiêm, làm giảm vẻ đẹp của anh.
Nhưng…
Trần Thần nghiến răng nghiến lợi: “Đội trưởng, ai phá tướng của anh, ông đây sẽ đánh vỡ đầu người đó.”
Đội trưởng chấp hành nhiều nhiệm vụ nguy hiểm như thế nhưng mặt chưa từng bị thương, người bình thường cũng khó có thể làm anh bị thương, vết thương kia ở đâu ra!
Vinh Cẩm Thiêm cầm bát, lạnh nhạt nói: “Trong hội nghị kiểm điểm, bị người ta cầm đá ném, không biết là ai, chuyện quá khứ rồi không cần nhắc lại.”
Ninh Tú Phân và Trần Thần im lặng.
Cô tận mắt nhìn thấy Vinh Cẩm Thiêm chịu đựng những ngày tháng đó như thế nào, chỉ âm thầm thở dài.
Trần Thần đỏ mắt, nắm chặt nắm đấm: “Đội trưởng… Xin lỗi, em đến muộn.”
Bị điều xuống lao động rất vất vả, bị người ta quát tháo, hở một tí sẽ bị phạt, trải qua cuộc sống nghèo khổ nhất trong thôn.
Nửa đêm mới có thể lén đi lên núi đi săn để lấp đầy bao tử, sao sống thoải mái được?
Ninh Tú Phân thấy bầu không khí hơi nặng nề, khẽ thở dài: “Mọi chuyện đã qua rồi, chúng ta nói chuyện vui đi, chẳng phải sắp đến Tết à.”
Trần Thần bưng bát, gặm đùi gà to cho hả giận, vừa hít mũi. Đúng thế, không nhắc chuyện không vui.
Ninh Tú Phân quyết định đổi chủ đề cho mọi người vui vẻ: “Trần Thần, chẳng phải anh nói năm sau vợ chưa cưới của đội trưởng anh sẽ từ thủ đô tới đây à?”
Trần Thần đang cắn thịt gà: “…”
Vinh Cẩm Thiêm dừng động tác gắp thức ăn: “…”
Ừm, chủ đề này đúng là nhẹ nhàng vui vẻ.

Ads
';
Advertisement