Sau khi tái sinh, ta kết hôn lần nữa - Ninh Tú Phân

Ninh Tú Phân bị anh ôm vào lòng, bả vai không động đậy được, cô bối rối muốn giãy ra.
Vinh Cẩm Thiêm khẽ nói bên tai cô: “Đừng quên chúng ta là vợ chồng.”
Ninh Tú Phân đứng yên, mặc cho Lý Diên nhìn chăm chú, lúng túng dựa vào trong lòng anh, bị ôm ra khỏi rừng cây ăn quả.
Trần Thần nhìn lướt qua bọn họ với vẻ chế giễu: “Đúng là tự đánh giá mình quá cao, nếu đội trưởng thật sự muốn mạng của mấy người thì hôm nay không ai có thể ra khỏi rừng cả.”
Sau đó, cậu ấy hừ một tiếng, đi ra khỏi rừng cây.
Lý Diên khó chịu, đám Vệ Binh Đỏ nhìn nhau.
“Cán bộ Lý, vì sao không bắt anh ta…” Thanh niên trí thức đứng cạnh Lý Diên khó hiểu.
Anh ta không nhìn thấy văn kiện trong tay Trần Thần viết gì.
Lý Diên tức giận nhìn chằm chằm vào anh ta: “Nói đi, cuối cùng có phải mấy người ra tay trước không!”
Thanh niên trí thức kia cứng đờ, ban đầu anh ta bị Vinh Cẩm Thiêm đánh cho mất hồn mất vía. Bây giờ dưới ánh mắt của đám Vệ Binh Đỏ, giọng run run nói.
“Là… Là Vương Kiến Hoa nói muốn cho phần tử cải tạo kia nếm mùi đau khổ.”
Cho dù Ninh Tú Phân gả cho Vinh Cẩm Thiêm ở chuồng bò không thể trở về thành phố cũng không theo Vương Kiến Hoa, khiến anh ta hận Vinh Cẩm Thiêm gần chết.
Vương Kiến Hoa nghĩ rằng Vinh Cẩm Thiêm cướp người phụ nữ của mình.
Nhưng mấy lần anh ta ra tay toàn vì Ninh Tú Phân mà thất bại quay về. Lần này, anh ta muốn nhân lúc Ninh Tú Phân không ở đây chặt tay Vinh Cẩm Thiêm.
Kết quả là bác sĩ trong thôn bình thường đánh không đánh trả, mắng không nói gì lại ra tay làm Vương Kiến Hoa tàn phế.
Hai người bọn họ bị dọa gần chết, suýt nữa đã bị đánh không còn nửa cái mạng.
Mặt Lý Diên không đổi, nghe thanh niên trí thức kia nói xong.
Anh ấy áp chế cơn giận mắng: “Nếu như hai người các cậu muốn về thành phố thì bớt làm xằng làm bậy với Vương Kiến Hoa đi. Nếu không cẩn thận bị ghi vào hồ sơ thì cả đời không tìm được việc làm nữa đâu!”
Vương Kiến Hoa bị hỏng của quý cũng đáng đời, đồ chó chết ghê tởm bắt nạt phụ nữ!
Hai nam thanh niên trí thức hoảng sợ, vội gật đầu như giã tỏi: “Vâng! Vâng!”
Lý Diên chán ghét liếc nhìn Vương Kiến Hoa đã hôn mê: “Kéo người này đến trạm y tế thôn chữa trị.”
Một thanh niên trí thức ngây ra: “Nhưng người phụ trách xem vết thương bên ngoài ở trạm y tế thôn… Chính là Vinh Cẩm Thiêm.”
Bảo Vinh Cẩm Thiêm chữa thương cho Vương Kiến Hoa, có lẽ Vương Kiến Hoa sẽ bị trị không còn mạng.
Lý Diên lạnh lùng nói: “Vậy mấy người xem có cần đưa đi bệnh viện huyện không, chuyện này tôi không lo được, tôi không phải bác sĩ.”
Anh ấy nói xong phủi tay bỏ đi.
Mấy Vệ Binh Đỏ vội đi theo, không ai muốn xen vào vũng nước đục này!
Nam thanh niên trí thức bị thương nhẹ nhất nhìn về phía ông bí thư chi bộ, cầu xin: “Ông bí thư chi bộ, ông không thể bỏ mặc chúng tôi được. Không có xe máy cày, sao chúng tôi đưa người đi bệnh viện huyện được!”
Ông bí thư chi bộ cười khẩy: “Ngày mai mới dùng xe máy kéo được, đêm nay bảo trì rồi, sao đụng linh tinh được, các cậu tự nghĩ cách mượn xe bò đi.”
Ông bí thư chi bộ nói xong rồi đi thẳng.
Còn muốn ông ấy cho mượn xe máy cày quý báu trong thôn, xe máy cày cũng chê kẻ ghê tởm như Vương Kiến Hoa.
Chỉ có hai nam thanh niên trí thức nhìn nhau, dùng hết sức kéo Vương Kiến Hoa đi.

Vinh Cẩm Thiêm ôm vai Ninh Tú Phân đi về nhà ở chuồng bò.
Anh không đeo kính, gương mặt lạnh lùng, không còn cúi đầu đi đường như lúc trước khiến rất nhiều người ngạc nhiên.
Ninh Tú Phân chỉ cảm thấy… Bối rối, gương mặt nhỏ hơi nóng lên.
“Sắp đến nơi rồi.” Cô khẽ nói, nhẹ nhàng đẩy Vinh Cẩm Thiêm.
Anh rêu rao khắp nơi làm gì chứ.
Vinh Cẩm Thiêm không nói gì, cũng không buông tay, trái lại còn ôm chặt bả vai cô.
Ninh Tú Phân nhạy cảm phát hiện ra tâm trạng của anh không tốt, cô suy tư liếc nhìn anh.
“Đến khi vào phòng nhỏ trong chuồng bò, Vinh Cẩm Thiêm mới thả lỏng tay ôm vai Ninh Tú Phân, đi đến vạc nước múc nước rửa tay rửa mặt.

Trần Thần khôn khéo dừng xe đạp đi vào trước, cầm bao lớn bao nhỏ ở đầu xe: “Vậy em vào nhà cất đồ trước.”
Cậu ấy nói xong cầm đồ đi vào phòng như làn khói, để lại hai người Ninh Tú Phân và Vinh Cẩm Thiêm ở trong sân.
Tiểu Bạch thấy Ninh Tú Phân trở về, nó lẻn đi qua chạy tới chạy lui dưới chân cô, dùng đầu cọ cọ cô lấy lòng.
Ninh Tú Phân đưa tay sờ đầu sói của Tiểu Bạch, nhìn về phía Vinh Cẩm Thiêm: “Cuối cùng xảy ra chuyện gì, có thể nói cho tôi biết không?”
Vinh Cẩm Thiêm vẩy nước trên tay, tùy ý vuốt tóc mái ướt sũng ra sau đầu: “Cô thấy đấy, có người đến gây chuyện.”
Ánh sáng mờ tối mùa đông chiếu vào mặt anh, khiến gương mặt dính nước của anh tỏa ra vẻ sắc bén xấu xa.
Ninh Tú Phân ngẩn ra một lúc, Vinh Cẩm Thiêm như thế này khiến cô cảm thấy hơi lạ lẫm, dường như anh chẳng muốn giả vờ “Âm trầm” và “Khiêm nhường”.
Cô nhíu đôi lông mày xinh đẹp: “Vương Kiến Hoa nói gì?”
Nếu như Vương Kiến Hoa không nói gì, Vinh Cẩm Thiêm sẽ không phá hỏng nguyên tắc không ra tay đánh người bình thường.
Vinh Cẩm Thiêm đi đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô: “Muốn biết à?”
Cô không tự nhiên nghiêng đầu: “Tôi sợ anh gặp rắc rối, chẳng phải anh không muốn người khác chú ý à…”
Vinh Cẩm Thiêm thản nhiên nói: “Anh ta nói vào đêm đầu tiên khi tôi và cô gặp nhau, anh ta cởi quần áo của cô.”
Ninh Tú Phân ngây ra, mặt nhăn lại, cắn răng mắng: “Anh ta nói bậy! Người cởi quần áo của tôi là Đường Trân Trân.”
Không phải Đường Trân Trân có ý tốt, mà Đường Trân Trân sợ Vương Kiến Hoa thấy sắc đẹp thì mê muội, muốn làm gì với cô, làm lỡ chuyện!
Sau này cô nói bóng nói gió mới biết được chuyện này từ Đàm Hiểu Hà!
Vinh Cẩm Thiêm nhìn thấy vẻ tức giận của Ninh Tú Phân, trong đôi mắt to như thắp lên ngọn lửa sáng ngời vô cùng xinh đẹp.
Ánh mắt anh âm trầm: “Ừm.”
Thật ra Vương Kiến Hoa nói những lời càng ghê tởm hơn.
Trong rừng cây, Vương Kiến Hoa đi đến trước mặt anh đánh rơi mắt kính của anh.
Sau đó, đối phương tỏ vẻ ác ý lại ngang ngược túm cổ áo anh nói những lời bẩn thỉu.
“Ha ha, ông đây không chỉ lột sạch quần áo của con đĩ Ninh Tú Phân kia, mà còn sờ khắp cả người từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, rất mềm mại!”
Lúc anh phản ứng lại, Vương Kiến Hoa đã bị anh bóp cổ, giơ lên giống như túm gia súc.
“Mọi người cùng nhau… Đánh gãy tay anh ta…” Mặt Vương Kiến Hoa đỏ bừng, vừa tức giận lại đau đớn gào thét giãy dụa.
Khoảnh khắc đó, anh lạnh lùng nghĩ nếu gông xiềng thời đại này không còn nữa, còn nương tay làm gì?
Kẻ trước mặt không phải người, chỉ là gia súc khoác da người mà thôi, khiến một con gia súc tàn phế thì có sao?
Vinh Cẩm Thiêm cười ôn hòa: “Cho nên, tôi đánh anh ta tàn phế.”
Ninh Tú Phân nhìn vẻ hời hợt của anh, trong lòng siết chặt.
Lúc mắt kính bị đánh vỡ, dường như anh cũng thay đổi, sự sắc bén anh che giấu dần dần… Bộc lộ.
Ninh Tú Phân còn muốn nói điều gì đó, nhưng bỗng nhiên giọt nước trong veo trên mặt Vinh Cẩm Thiêm nhỏ xuống.
Cô vô thức ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của anh.
Lông mi dài của anh dính nước giống như lông chim bị nước mưa thấm vào, khiến ánh mắt anh càng có vẻ tối tăm hơn.
Anh đứng quá gần, gần đến mức Ninh Tú Phân có thể nhìn thấy đôi môi mỏng của anh, giọt nước trượt xuống yết hầu gợi cảm.
Hai giọt nước sáng long lanh từ mi mắt của anh rơi xuống môi mềm của cô.
Tí tách…
Giống như rơi xuống tim cô, cô vô thức há to miệng.
Ánh mắt Vinh Cẩm Thiêm sâu thẳm, bỗng nhiên đưa tay chạm vào gương mặt nhỏ nhắn của cô.
Ngón cái chậm rãi chạm vào giọt nước trên môi mềm, miết cánh môi xinh đẹp của cô đến đỏ bừng.

Ads
';
Advertisement