Sau khi tái sinh, ta kết hôn lần nữa - Ninh Tú Phân

Vinh Cẩm Thiêm dừng một lát, giương mắt nhìn về phía Ninh Tú Phân.
Anh thấy cô giống như con thỏ xông lại đây, trên gương mặt tròn mềm mại tràn ngập lo lắng, nét mặt lạnh lùng của anh bỗng trở nên dịu dàng.
“Chạy chậm thôi, tôi sẽ không biến mất.” Vinh Cẩm Thiêm nhìn thấy cô gái chạy vội đến trước mặt mình, khẽ xoa đầu cô.
Ninh Tú Phân giữ chặt anh nhìn trái nhìn phải, kiểm tra một vòng thấy anh không hề bị thương mới thở phào nhẹ nhõm: “Anh không có việc gì thì tốt rồi.”
Ánh mắt Vinh Cẩm Thiêm lóe sáng, nhíu mày cười nói: “Nơi này vẫn chưa có ai có thể khiến tôi xảy ra chuyện.”
Ninh Tú Phân học theo anh nhíu mày: “Vậy à, lần trước ai bị đánh vỡ mắt kính, dựa vào góc tường không dám nói gì. Lần nào tôi đi ra ngoài thì người đó bị bắt nạt?”
Nghĩ lại cũng buồn cười, ông lớn Vinh đi vào trong đám dã thú ở núi Đại Thanh như chốn không người. Nhưng mỗi khi cô đi ra ngoài sẽ bị người ta tìm đến nhà bắt nạt.
Vì thế, anh trai nhỏ này có thể săn giết dã thú mà không kiêng kị gì nhưng lại không thể tùy tiện ra tay với người khác.
Trên da mặt trắng nõn của Vinh Cẩm Thiêm hơi đỏ lên, anh nghiêng đầu, khẽ ho: “Khụ khụ, hôm nay cô trở về sớm thế.”
Mắng người vẫn giữ thể diện, lần nào cũng để đặc vụ nhỏ này bảo vệ mình đúng là xấu hổ.
Ninh Tú Phân nhìn anh vừa nói vừa nhìn trái nhìn phải, cô bất đắc dĩ lại buồn cười, anh không sao là được rồi.
Lý Diên nhìn thấy bọn họ trò chuyện thân thiết với nhau, dường như người bên ngoài không thể nào chen vào được.
Tâm trạng anh ấy trở nên phức tạp, ho khan mấy tiếng: “Khụ khụ… Đi xem tình hình sao rồi.”
Mấy Vệ Binh Đỏ vội chạy về phía người đang nằm trên đất.
Ninh Tú Phân cũng nhìn về phía người ở cách Vinh Cẩm Thiêm không xa đang kêu rên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vương Kiến Hoa, lại là anh!”
Mỗi khi cô không ở đây, tên khốn này sẽ tìm đến nhà bắt nạt Vinh Cẩm Thiêm!
Lúc này Vương Kiến Hoa đã đau đến mức sắp hôn mê, mặt trắng bệch, đầu đầy mồ hôi, môi tím ngắt.
Đám người vây lại.
“Cuối cùng thanh niên trí thức Vương bị thương ở đâu?” Một Vệ Binh Đỏ nhìn Vương Kiến Hoa một lượt, nhưng không phát hiện nơi bị thương trên người anh ta.
Vệ Binh Đỏ nhíu mày, nhìn về phía nam thanh niên trí thức đang run lẩy bẩy ngồi cạnh Vương Kiến Hoa.
Mặt thanh niên trí thức kia trắng bệch, trên mặt sưng đỏ xanh tím, rõ là bị người khác đánh rất mạnh.
Anh ta run rẩy che mặt chỉ vào đũng quần của Vương Kiến Hoa: “Anh… Anh ta… Của quý của anh ta… Của quý không còn nữa…”
Anh ta vừa mới nói xong, đám người vô thức nhìn về phía đũng quần Vương Kiến Hoa.
Đúng là thấy anh ta co ro thân dưới, dưới mông ướt đẫm… Tiểu tiện không kìm chế được, lại mơ hồ nhìn thấy vệt máu thấm trên quần.
Thoáng chốc, những người đàn ông ở đây cảm thấy trong quần lạnh lẽo, hoảng sợ… Tiêu rồi, thật sự “Tiêu rồi”.
Có lẽ còn nghiêm trọng hơn nữa… “Chim” bay “Trứng” vỡ!
“Anh ra tay tàn nhẫn như vậy, là tội cố ý gây thương tích, là phạm pháp đấy!” Lý Diên nghiêm khắc nhìn Vinh Cẩm Thiêm.
Bây giờ tình thế thay đổi, đánh người thành thế này là phải ngồi tù! Hơn nữa còn làm bị thương nơi quan trọng nhất của đàn ông!
Vừa mới nói xong, ba người Vệ Binh Đỏ vội bao vây Vinh Cẩm Thiêm.
Ninh Tú Phân cản trước mặt Vinh Cẩm Thiêm: “Khoan đã…”
“Ninh Tú Phân! Cô cũng là thanh niên trí thức, cô muốn bao che phần tử phạm tội à?” Lý Diên nghiêm túc ngắt lời cô, ánh mắt không vui.
Cuối cùng Vinh Cẩm Thiêm đã rót thuốc mê gì cho cô? Mà cô lại che chở anh như thế!
Vinh Cẩm Thiêm đột nhiên nhìn về phía Lý Diên, khẽ mỉm cười: “Bí thư Lý, đừng nói như thế. Có người muốn bẻ gãy tay tôi, tôi chỉ phòng vệ chính đáng mà thôi.”
Ánh mắt anh lạnh như băng nhìn lướt qua Vương Kiến Hoa: “Nếu nói đến phần tử phạm tội thì cũng là Vương Kiến Hoa và người anh ta dẫn đến tấn công tôi.”
Lý Diên hơi ngẩn ra, nhíu mày: “Anh có chứng cứ gì!”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn nam thanh niên trí thức đi công xã báo tin, nhíu mày: “Chẳng phải anh hỏi bọn họ sẽ biết à?”
Nam thanh niên trí thức đứng cạnh Lý Diên bị ánh mắt sắc lẹm của anh nhìn lướt qua, rùng mình cúi đầu không dám nói gì.
Người đàn ông này quá đáng sợ!
Anh ta không quên được, ba người xông lên đánh Vinh Cẩm Thiêm, nhưng anh chỉ tùy ý giơ chân lên, mấy người bọn họ đã bay ra ngoài.
Sau đó… Anh lạnh lùng đạp vào giữa háng Vương Kiến Hoa, dường như không phải anh đang đánh bị thương một người mà đang giẫm thứ gì đó.
“Tại sao không nói gì?” Vinh Cẩm Thiêm lạnh nhạt nhìn về phía người thanh niên trí thức mặt mũi sưng to ngồi cạnh Vương Kiến Hoa.
Nam thanh niên trí thức kia bị anh gọi tên, cả người run lên, sau đó trên người anh ta tỏa ra mùi khai nước tiểu, quần ướt… Vậy mà sợ tè ra quần.
Trong phút chốc, mặt của mọi người khó nói nên lời.
Lý Diên lạnh lùng trợn mắt nhìn Vinh Cẩm Thiêm: “Anh đang đe dọa người khác à, đi về công xã với tôi chờ xử lý!”
Mấy Vệ Binh Đỏ muốn ra tay.
Vinh Cẩm Thiêm bình tĩnh không hành động gì, nhưng Trần Thần lại động.
Cậu ấy như báo săn nhẹ nhàng đi đến ngăn trước mặt bọn họ.
Trần Thần âm trầm giơ một túi văn kiện trong tay lên: “Đừng lấy thúng úp voi mà ra tay, tôi khuyên mấy người nên nhìn rõ trên văn kiện viết gì. Tấn công quân nhân tại ngũ, mấy người muốn gì?”
Lý Diên đẩy mấy Vệ Binh Đỏ ra, dựa vào ánh sáng hoàng hôn nhìn thấy font chữ màu đỏ và con dấu phía dưới, trong phút chốc trở nên sợ hãi.
Con dấu có chữ ký kia là thứ cả đời anh ấy không thể chạm đến được.
Anh ấy nhìn về phía Vinh Cẩm Thiêm, biểu cảm liên tục thay đổi, phức tạp khó tả.
Một lát sau, Lý Diên mới cắn răng đưa tay ra hiệu, nhóm Vệ Binh Đỏ khiếp sợ tránh ra một con đường.
Nhìn bác sĩ này ở trong thôn cải tạo nhiều năm, trông yếu ớt lại không có cảm giác tồn tại gì, vậy mà có địa vị lớn như thế.
Vinh Cẩm Thiêm chậm rãi lấy mắt kính trên sống mũi của mình xuống: “Bí thư Lý, tôi có thể đi được chưa?”
Tiếc là cặp mắt kính này lại bị người ta làm hỏng, nhưng bây giờ anh không cần nữa.
Gió lạnh hoàng hôn thổi tóc mái của anh, khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo, giống như sương mù lạnh lùng khó lường.
Anh khiến người xung quanh ngây ra như phỗng, thì ra người này không để tóc mái và đeo kính… Trông như vậy sao?
Mặc dù không có vẻ cứng rắn theo gu thẩm mỹ hiện giờ, nhưng không thể không nói… Ngoại hình vô cùng bắt mắt ưa nhìn.
Lý Diên cắn răng, nghiêm nghị, tránh ra một con đường.
Ninh Tú Phân đi theo Vinh Cẩm Thiêm đi lướt qua Lý Diên, anh ấy đột nhiên mở miệng: “Ninh Tú Phân, cô… Có biết thành ngữ trèo cao té đau hay không?”
Túi văn kiện kia của Đảng khiến Vinh Cẩm Thiêm được khôi phục tất cả đãi ngộ và công việc, thân phận của anh chênh lệch quá lớn với Ninh Tú Phân.
Ninh Tú Phân dừng bước, cô rất giỏi môn Ngữ văn.
Đương nhiên cô biết thành ngữ này có ý gì… Xuất thân, địa vị của cô thấp kém, nếu cô cố gắng tiếp cận một người có địa vị xã hội cao hơn thì sẽ không có kết quả tốt.
Vinh Cẩm Thiêm chợt ôm vai Ninh Tú Phân, lạnh lùng nhìn Lý Diên: “Cán bộ Lý, anh đã từng nghe mọi người sinh ra có quyền bình đẳng chưa? Tư tưởng phong kiến thấp kém như vậy không giống như cán bộ ở đại đội, anh nên viết kiểm điểm đi.”
Biểu cảm trên mặt Lý Diên thay đổi, hiện vẻ bối rối.
Vinh Cẩm Thiêm cúi đầu không cho nói chen vào, ấn Ninh Tú Phân vào lòng mình, lạnh lùng nói: “Nếu như đồn công an trong huyện cần thì báo cho tôi viết biên bản, không còn chuyện gì nữa, tôi muốn về nhà với Ninh Ninh, cô ấy đói.”

Ads
';
Advertisement