Sau khi tái sinh, ta kết hôn lần nữa - Ninh Tú Phân

Ánh mắt lạnh lùng của Vinh Cẩm Thiêm nhìn Trần Thần: “Sao tôi không biết chuyện này?”
Trần Thần rụt cổ, cậu ấy mặt dày mày dạn ở lại đây vì muốn một mình nói chuyện này với đội trưởng.
Nhưng không ngờ đang ăn vui vẻ thì chị dâu nhỏ lại đột ngột nói vậy.
Bất thình lình như vậy sao…
Dưới cái nhìn lạnh buốt của đội trưởng, cậu ấy cảm thấy chân gà kho hơi nghẹn trong cổ họng!
Cậu ấy tốn sức nuốt xuống, nhìn Ninh Tú Phân cầu cứu: “Ừm gì nhỉ… Em đã nói với chị dâu nhỏ rồi, chị ấy không để ý đâu.”
Chị dâu nhỏ cũng không để ý rồi, đội trưởng đừng giận mà, cậu ấy hơi sợ.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn Ninh Tú Phân, ánh mắt tối tăm, cô không để ý?
Dưới cái nhìn cầu cứu của Trần Thần, Ninh Tú Phân cúi đầu cầm bát uống canh: “Ừ, không để ý.”
Để ý cái gì, đâu đến lượt cô để ý.
Sự xấu hổ bao trùm trong không khí.
Vinh Cẩm Thiêm chợt quay người nói với Trần Thần: “Cậu ra đây với tôi một chút.”
Nửa bát cơm thơm nức trên tay Trần Thần vẫn còn một nửa, lòng đau xót: “Em… Cơm của em…”
Cậu ấy còn chưa ăn xong!
“Sao, ăn bữa cơm đoạn đầu nên không nỡ buông bát?” Vinh Cẩm Thiêm thản nhiên ném lại một câu rồi quay người đi ra sân sau.
Trần Thần giật mình, ngửa đầu và cơm vào đầy miệng, lầu bầu…
“Chị dâu nhỏ, để cho em nhiều cơm rang trứng thịt chút nhé, à, nếu có thêm ốc xào tía tô thì càng tốt, tí ăn đòn xong em quay lại ăn!”
Nói xong, cậu ấy lau miệng, vội vàng đuổi theo Vinh Cẩm Thiêm.
Ninh Tú Phân cầm bát: “…”
Trần Thần cao lớn đuổi theo Vinh Cẩm Thiêm như vậy, sao giống đời trước cô xem nữ chính hèn kém của tổng giám đốc bá đạo, nam chính ngược tôi trăm ngàn lần, tôi vẫn coi nam chính như mối tình đầu.
Chẳng qua…
Cô nhìn chỗ ngồi trống không của Vinh Cẩm Thiêm, tâm trạng hơi phức tạp.
Anh không muốn nói về chuyện của vợ chưa cưới trước mặt cô, vì anh không biết phải xử lý cuộc hôn nhân với cô thế nào sao?
Dẫu sao bây giờ cô là tu hú chiếm tổ.
Cô cúi đầu, thôi, chuyện này thì liên quan gì với cô? Đợi anh thông báo bước tiếp theo làm thế nào là được.
Cô cố gắng học tập, tham gia thi đại học, còn phải cố gắng kiếm tiền, phải trừng trị những người đã bắt nạt cô khiến cô uất ức đau khổ, phải bắt đầu lại cuộc sống mới của mình.
Không được mù quáng yêu đương.
Phụ nữ yêu đương mù quáng, ngoài việc đau ví thì làm không làm, học không học… Quá rảnh!
Ninh Tú Phân liếc nhìn chồng giấy cói dày mà ông Đường đưa trên bàn cách đấy không xa, ừm, tỉnh táo rồi.
Cô lắc đầu, đứng dậy lấy thức ăn cho Trần Thần.

Sân sau.
Vinh Cẩm Thiêm dựa vào tường, chân dài bắt chéo, khoanh tay trước ngực, mặt vô cảm.
Trần Thần cúi đầu trước mặt anh, thân hình to lớn mà ngoan như chim cút: “Đội trưởng.”
Vinh Cẩm Thiêm mỉm cười: “Cậu giỏi thật, tôi còn không biết gì về tin tức của mình mà cậu đã nói cho người khác trước.”
Trần Thần giật mình, mẹ ơi, chỉ lúc đội trưởng tức giận mới cười như vậy!
Cậu ấy suýt quỳ xuống, lại sợ bị đánh đến mức mẹ cũng không nhận ra, chỉ có thể cẩn thận nói: “Em sai rồi, em cho là…”
Vinh Cẩm Thiêm nhướn mày chế nhạo: “Cậu cho là cái gì, cậu đã có bản lĩnh tự quyết định giúp tôi rồi còn gọi tôi là đội trưởng làm gì?”
Anh dừng một chút, đút hai tay vào túi, dựa vào tường lại cười nói: “Cũng đúng, bây giờ cậu mới là đội trưởng của đại đội, tôi cũng không cần thiết phải quay lại nữa.”
Trần Thần nghe vậy, fuck, đội trưởng không muốn về thủ đô nữa à?
Cậu ấy buồn rười rượi, khom lưng cúi đầu, đưa đầu đến trước mặt Vinh Cẩm Thiêm: “Đừng mà, đội trưởng, hay anh đánh em đi, anh biết đấy, các anh em đang đợi anh về mà.”
Nếu lãnh đạo cũ và người trong đội biết cậu ấy lại làm mất đội trưởng, cậu ấy không còn mặt mũi quay về nữa!
Vinh Cẩm Thiêm không khách sáo chọc tay lên trán cậu, Trần Thần không thể lại gần anh hơn nữa.
Mặt anh không có biểu cảm gì nói: “Lại dựa vào gần nữa thì cơm cậu vừa ăn sẽ trở thành bữa cơm đoạn đầu.”
Khi mới hợp tác chiến đấu với nhau, thằng nhóc này rất giỏi về chiến thuật chiến lược, nhưng đôi khi ở mặt đối nhân xử thế lại như thằng ngốc vậy!
“Vâng!” Trần Thần xoa trán bị chọc đau của mình, thành thật đứng thẳng.
Không biết đội trưởng học kỹ năng chiến đấu này của ai mà khó lường như vậy, chính mình không thể học được kỹ thuật khống chế kẻ địch này.
Cậu ấy nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Vinh Cẩm Thiêm, không thể không hỏi: “Đội trưởng, người từ thủ đô đến thì em ở đâu được, nếu anh không muốn gặp cô ta thì em gọi người chặn đường ở ga xe lửa?”
Vinh Cẩm Thiêm không nói gì, nhìn bầu trời tối tăm ở phía xa một lúc, chợt hỏi: “Có thuốc lá không?”
Trần Thần nhanh nhẹn lấy ngay một bao Trung Nam Hải và diêm từ trong túi quần, đưa thuốc và quẹt lửa cho anh.
Đây là lần thứ ba đội trưởng hút thuốc, chứng tỏ tâm trạng đội trưởng không tốt.
Ngón tay dài của Vinh Cẩm Thiêm kẹp thuốc lá, uể oải hút một hơi rồi nhả ra khói trắng: “Không làm gì cả, cậu gửi điện báo về thủ đô nói ai muốn đến thì đến, tôi muốn làm gì không ai quản được.”
Trần Thần ngây ra: “Đội trưởng…”
Đôi mắt phượng của Vinh Cẩm Thiêm tăm tối, trong khói thuốc mờ ảo trông càng lạnh buốt mà tà ác: “Nhưng động thổ trên đầu Thái Tuế thì tôi không quan tâm đến hậu quả nữa.”
Trần Thần ngớ ra rồi cười khà khà, cúi chào: “Vâng!”
Thái Tuế là biệt hiệu của đội trưởng, đội trưởng của bọn họ là lão Thái Tuế khiến kẻ thù nghe tên đã sợ vỡ mật!
Đội trưởng ngày càng giống trước đây, sao cậu ấy có thể không kích động được!
Vinh Cẩm Thiêm cầm điếu thuốc, chợt nhìn cậu ấy: “Tôi vẫn là đội trưởng của cậu hả?”
Trần Thần gật đầu như giã tỏi: “Vĩnh viễn là đội trưởng!”
Lúc đội trưởng bị khai trừ khỏi đội, cậu ấy đã cố hết sức lấy top một trong cuộc thi đấu võ toàn quân chỉ để chiếm vị trí này cho đội trưởng.
Cậu ấy không thừa nhận người khác!
Vinh Cẩm Thiêm vừa hút thuốc vừa bình tĩnh nói: “Vậy tôi giao cho cậu một nhiệm vụ!”
Trần Thần nghiêm túc nói: “Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”
Vinh Cẩm Thiêm thờ ơ nói: “Lấy thức ăn phần cậu ở bên trong cho Tiểu Bạch ăn, cấm ăn vụng, cho ăn xong cõng Tiểu Bạch vào núi Đại Thanh hoàn thành vác nặng chạy việt dã mười kilomet.”
Trần Thần chết lặng: “Hả? Gì?”
Chắc chắn là cậu ấy nghe nhầm rồi.
Vinh Cẩm Thiêm nhướn mày: “Tôi đã đồng ý tối nay sẽ thêm đồ ăn cho Tiểu Bạch, sao, không thể hoàn thành nhiệm vụ à?”
Trần Thần tan nát cõi lòng: “Không, lấy danh dự của người quân nhân đảm bảo: Thề chết hoàn thành nhiệm vụ, tuyệt đối không ăn vụng một miếng!”
Hu hu, người còn không bằng con sói, cơm của cậu ấy phải cho sói, còn phải cõng nó chạy mười kilomet, coi như tối nay cậu ấy chẳng ăn được gì!
Cách đội trưởng chỉnh người vẫn đâm thẳng vào chỗ hiểm người khác như vậy! Chị dâu nhỏ cứu mạng!

“E…”
Ninh Tú Phân nhìn Trần Thần đẫm nước mắt đang bưng bát cho Tiểu Bạch ăn cách đó không xa.
Nhìn Tiểu Bạch ăn cơm của cậu ấy vui như vậy, cậu ấy càng đau lòng hơn.
Trên đầu cô đầy vạch đen, sao mấy người đàn ông cao lớn này nói khóc là khóc, như túi nước mắt vậy, còn khóc nhiều hơn phụ nữ.
Làm cô cảm thấy mình đang ngược đãi Trần Thần.
Ninh Tú Phân nhìn Vinh Cẩm Thiêm đang đun nước nóng: “Tôi bảo này, hay là thôi đi, Trần Thần vẫn luôn trung thành và tận tụy với anh, coi anh như lãnh đạo cũ của anh ấy, như vậy không tốt đâu?”
Có ai nửa đêm nửa hôm không ăn cơm lại cõng một con sói vào núi chạy mười kilomet chứ.
Dở hơi à? Huấn luyện mà làm như ức hiếp vậy.
Vinh Cẩm Thiêm lấy bình sứ pha một vò trà hoa cúc rồi rót cho cô một cốc: “Cậu ấy tự nguyện làm, sao, đau lòng à?”
Ninh Tú Phân: “…”
Sao lại thấy người này hơi kỳ quái nhỉ.
Cô khẽ thở dài rồi ngồi xuống: “Cậu ấy là lính của anh mà, dù là anh hay anh ấy cũng không đến lượt tôi đau lòng, không phải anh có vợ chưa cưới từ thủ đô đến sao?”
Vinh Cẩm Thiêm ngẩn ra nhìn cô, đôi mắt hẹp dài nheo lại: “Tôi có thể hiểu sự kỳ quái của cô là ghen không?”

Ads
';
Advertisement