Ngày hôm sau, Vinh Cẩm Thiêm đến chỗ thợ mộc đóng giường mới.
Người trong thôn thấy lạ, người sa cơ thất thế bị điều xuống nông thôn này lại đóng giường.
Nhưng sắp hai tháng rồi các Vệ Binh Đỏ của đại đội công xã không tới thôn kiểm tra công tác tư tưởng, mọi người cũng không nói gì.
Nhưng vừa chia giường, mối quan hệ giữa hai người dường như quay lại thời điểm mới quen và chung sống… Tôn trọng nhau như khách.
Cuộc sống cứ trôi qua mỗi ngày như vậy.
Ninh Tú Phân nhìn thái độ xa lạ lạnh nhạt của Vinh Cẩm Thiêm, không phải trong lòng cô không khó chịu, nhưng vẫn lặng yên tiếp tục học tập và làm việc.
Mấy nay ông Đường nói bóng nói gió, anh sẽ không ở đây bao lâu nữa.
Đến lúc đó anh trở lại thủ đô, cô ở Ninh Nam, xem như ly thân, một năm rưỡi sau lĩnh giấy chứng nhận ly hôn cũng được.
Cô cũng có chuyện cần hoàn thành và người phải trừng trị, không cần dính dáng đến anh.
Chỉ hy vọng trước khi anh đi, quan hệ của hai người có thể hòa hoãn, ít nhất vẫn là bạn bè.
Hơn nữa…
Mỗi sáng sớm khi cô thức dậy, Vinh Cẩm Thiêm đã ra ngoài.
Trên bàn luôn có một chén cháo loãng, dưa muối và một quả trứng gà, đó là phần cho cô.
Ninh Tú Phân không thể giải thích được cảm nhận trong lòng mình.
Người bạn cùng nhà này của cô định phân rõ giới hạn với cô, sáng sớm không gặp cô, còn phần bữa sáng mỗi ngày cho cô.
Coi như cảm động trời đất, bạn cùng nhà Trung Quốc tốt đẹp.
Cô rời giường, rửa mặt xong, lấy cục xương từ kho chứa ra cho Tiểu Bạch ăn.
Một bóng dáng xám trắng, lông xù ngửi thấy mùi thì đi vào từ ngoài cửa, đảo quanh chân nịnh bợ Ninh Tú Phân.
Ninh Tú Phân đặt cục xương vào chậu tráng men vỡ, sờ đầu nó: “Ăn từ từ.”
“Ư ử…” Tiểu Bạch vui vẻ kêu.
Ừm, Tiểu Bạch chính là con sói cái con màu xám trắng do Vinh Cẩm Thiêm mang về, chẳng những xinh đẹp, còn rất “Chó”.
Cũng không biết có phải bị Vinh Cẩm Thiêm dọa sợ vỡ mật không, hay là coi Vinh Cẩm Thiêm thành sói đầu đàn, sói cái con hoàn toàn khuất phục như “Một con chó”.
Nó không chỉ biết le lưỡi, còn học vẫy đuôi với Vinh Cẩm Thiêm và Ninh Tú Phân.
Hơn nữa vô cùng thông minh, coi Ninh Tú Phân thành chủ nhân và chỗ dựa vững chắc.
Mỗi ngày, Tiểu Bạch vẫy đuôi đi theo sau lưng Ninh Tú Phân, không còn nhe răng nữa.
Thật sự thành “Chó săn nhỏ” trông nhà.
Hiện giờ Ninh Tú Phân cũng nuôi nó như thú cưng.
Dù sao, bây giờ ngoài ở chỗ ông Đường và bà Hạ, Vinh Cẩm Thiêm gần như không để ý đến cô nữa.
Không khí trong nhà rất lạnh nhạt.
Tiểu Bạch trở thành nguồn vui duy nhất.
“Tiểu Bạch, hôm nay chị phải vào thành phố bán đồ, mày trông nhà đấy.” Ninh Tú Phân sờ đầu Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch rất thông minh, giống như có thể nghe hiểu tiếng người, nịnh bợ cọ vào lòng bàn tay cô, vẫy đuôi, cúi đầu ăn thịt.
Ninh Tú Phân nhìn căn nhà trống rỗng, hai cái giường tách ra dưới cửa sổ.
Hôm nay chủ nhật, Vinh Cẩm Thiêm không ở nhà.
Cô lắc đầu, không để mình sa vào trong cảm xúc rầu rĩ, lại đi rửa mặt, đeo khăn quàng cổ, mặc áo khoác, đeo sọt lên lưng ra ngoài.
Hơn một tiếng sau, cô đã đến chợ đồ cũ.
Ninh Tú Phân nhìn chợ đồ cũ náo nhiệt, kéo cổ áo và khăn, không để cho gió lạnh chui vào cổ.
Đã hai tuần cô không tới đây.
Từ lần trước gặp phải bọn lưu manh buôn người, cô vẫn sợ, gã tóc húi cua bị bắt, nhưng ai biết có đồng lõa không?
Nhưng mà sắp ăn Tết, dù sao cô cũng phải bán cái bát bà Hạ đưa cho cô, lại mua ít đồ Tết về.
Cô đã âm thầm tích cóp được mấy trăm đồng, coi như là nhà giàu trong thôn.
Nhưng tiền này có một nửa là của Vinh Cẩm Thiêm, cô không thể nuốt hết.
Cả ông Đường và bà Hạ nữa, cô cũng phải nuôi mới được.
Ninh Tú Phân vừa nghĩ vừa chạy vào chợ đồ cũ.
Vinh Cẩm Thiêm sắp trở lại thủ đô, chắc ăn Tết xong là đi.
Mấy ngày nữa chính là ba mươi Tết, cô phải nghĩ xem tặng anh cái gì, cũng không thể để quan hệ căng thẳng mãi.
Sau này mình vẫn còn có chuyện quan trọng hơn nhờ anh giúp đỡ.
Cô là một bà dì vài chục tuổi đã sống hai đời, còn định so bì chiến tranh lạnh với một thanh niên bồng bột như anh làm gì chứ?
Ninh Tú Phân nghĩ vậy, tâm tình thả lỏng, bắt đầu men theo con đường quầy hàng phía trước, đi đến chỗ đổi đồ cổ.
Hội nghị lần thứ mười ba xác định trọng tâm nhiệm vụ quốc gia hoàn toàn chuyển hướng sang cải cách kinh tế.
Tình thế thay đổi, người nào nhanh trí bắt đầu thử đổi việc… Dù sao nuôi sống cả nhà bằng cơm nhà máy, quá cực khổ.
Chợ đồ cũ hay chợ đen trên huyện ngày càng sôi động, các Vệ Binh Đỏ cũng không để ý nữa.
Có bài học lần trước, Ninh Tú Phân không vội bán hàng, mà ngồi gần quầy đồ cổ.
Sau đó, cô bày lâm sản ở trong sọt ra.
Thật ra quầy hàng cô chọn không nhiều người lắm, ngồi cả buổi sáng, bán gần một nửa lâm sản chỉ lời được khoảng mười đồng.
Kém hơn việc làm ăn bình thường nhiều.
Nhưng nửa ngày này, cô đã trò chuyện, khoác lác được với chủ quán đồ cổ xung quanh.
Tới mức một nửa số lâm sản là do bọn họ mua cải thiện thức ăn.
“Chú Liễu, anh Đồ, ăn bánh bao nóng không?” Ninh Tú Phân mở cái sọt của mình lấy một cặp lồng cơm to bằng nhôm, mở ra đưa cho người bên cạnh.
Đây là cô mua ở chỗ chị Chương từ sớm, dùng khăn quàng cổ thật dày bọc lại, đến trưa vẫn ấm.
Chú bán hàng bên cạnh hơi ngượng ngùng: “Đây là cơm trưa của cháu, chú có mang cơm.”
Người đàn ông hơn ba mươi tuổi được Ninh Tú Phân gọi là anh Đồ lại không khách sáo, giơ tay cầm một cái: “Vậy anh cảm ơn em nhé, cô em làm người khá tốt đấy.”
Anh ta mua mấy cân lâm sản như nấm v.v của Ninh Tú Phân, ăn cái bánh bao cũng không quá đáng.
Ninh Tú Phân nhét thẳng vào tay chú kia một cái: “Chú Liễu đừng khách sáo, chúng ta lén làm buôn bán nhỏ cũng không dễ dàng gì.”
Chú bán hàng thấy thế không từ chối nữa, nhận bánh bao thở dài: “Cô nhóc, tuổi của cháu không kém hơn con gái chú bao nhiêu, từ vùng quê xa xôi lên đây, cũng không dễ dàng nhỉ?”
Ninh Tú Phân nghe vậy, được đấy, thời cơ bán hàng đã đến, chỉ chờ câu này của chú thôi.
Cô thuận thế thở dài, buồn bã nói khẽ: “Đúng thế, trong nhà còn có ông bà bảy mươi tuổi cũng dựa vào cháu nuôi sống, chồng cháu là cán bộ bị điều xuống nông thôn giờ trở về thành phố, không cần cháu nữa.”
Bước bán hàng đầu tiên… Giả vờ đáng thương trước, sợ bị người ta ép giá.
Mắt Ninh Tú Phân vốn to, khuôn mặt lại nhỏ, nhìn rất non.
Cúi đầu như thế trông như bị bắt nạt vậy, khiến người xung quanh đồng tình thổn thức.
Anh Đồ là người Tứ Xuyên, không nhịn được mắng tiếng địa phương: “Mẹ cha nhà nó chứ, lũ cứt chó trong thành phố đọc ít sách kia, làm Trần Thế Mỹ, tổ sư nhà nó!”
Ninh Tú Phân ho nhẹ: “Đúng thế, cứt chó.”
Tuy rằng bà già này quyết định không so đo với trẻ con.
Nhưng mà từ sáng đến tối Vinh Cẩm Thiêm cứ mặt sưng mày sỉa với cô, hừ, chính là cứt chó.
Ở bên này, Vinh Cẩm Thiêm vừa vào chuồng bò đột nhiên hắt xì, sau đó cảm thấy mình giẫm lên thứ gì đó.
Anh vô cảm lùi ra sau một bước, nhìn thứ mình giẫm trúng… Cứt chó, không, cứt sói.
Tiểu Bạch nằm ở cửa nhà, gác chân trước lên, hả hê: “Hú…”
Một giây sau, Tiểu Bạch đã đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Vinh Cẩm Thiêm, sợ tới mức kẹp đuôi, lùi vào góc.
Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng nói: “Còn không học được cách ăn uống đi vệ sinh đúng giờ, mấy ngày nữa gian phu bên ngoài của mày sẽ biến thành bút lông sói.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất