Sau khi tái sinh, ta kết hôn lần nữa - Ninh Tú Phân

Tiểu Bạch hoảng sợ: “Gâu gâu gâu gâu!”
Vinh Cẩm Thiêm không để ý đến nó, quay người đi vào nhà vệ sinh rửa giày.
Có lẽ lúc này Ninh Tú Phân đã đi rồi, sẽ không chạm mặt.
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, Vinh Cẩm Thiêm quay lại phòng, anh nhìn chiếc gối hoa nhỏ đối diện giường.
Anh đưa tay vuốt nhẹ chiếc gối của cô, nhận ra mình đang làm gì.
Khuôn mặt Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng, dứt khoát trở về giường của mình nằm, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhưng ngủ chung giường vài tháng, anh đã quen có người ngủ bên cạnh.
Không biết khi nào người phụ nữ đó sẽ quay lại.

Khu chợ đồ cũ bên này.
Ninh Tú Phân đang ăn trưa với anh Đồ và chú Liễu, cô nhìn những món đồ cổ, đồ cũ bày trước quầy, ngập ngừng nói.
“Lần này ngoài lâm sản, ông nội bảo tôi mang một cái bát gia truyền đi bán, muốn đổi lấy tiền ăn Tết…”
Anh Đồ vừa cắn bánh bao, vừa vỗ ngực, ra vẻ sẵn sàng không từ chối: “Ấy em gái, sao không nói sớm, anh Đồ giúp em xem hàng, nếu hàng tốt anh mua giúp em!”
Ăn cây nào rào cây ấy, cũng nên giúp đỡ cô gái đáng thương này một chút.
Chú Liễu cũng gật đầu: “Chú cũng xem giúp cháu.”
Đây chính là hiệu quả mà Ninh Tú Phân mong muốn, có người trong nghề giúp xem hàng, cũng khó lừa gạt trước mặt nhiều người.
Cô cẩn thận lấy cái bát được bọc bằng rơm ở dưới cùng chiếc khung ra.
Sau khi cái bát sứ trắng được lấy ra, anh Đồ nhìn thấy, mắt sáng lên: “Ồ, hóa ra là hàng tốt thời Ung Chính thật.”
Chú Liễu và một số chú, bác xung quanh cũng buôn bán đồ cổ đồ cũ nên đương nhiên cũng biết nhìn hàng.
Mọi người tụ một chỗ xem xét một lúc lâu.
“Đinh!” Anh Đồ cẩn thận dùng móng tay gõ nhẹ vào cái bát sứ, sau đó lại ngắm nghía cái bát một lúc lâu.
Anh ta xuýt xoa: “Chà, lớp men sứ này tuyệt thật!”
Mặt Ninh Tú Phân đầy “mong đợi” nhìn anh Đồ: “Anh Đồ, cái bát này có thể bán được bao nhiêu tiền?”
Anh Đồ do dự, ban đầu anh ta tưởng chỉ là một cái bát sứ cũ, thời buổi này nhà nào chẳng có vài món đồ cổ như vậy.
Vì cô gái trẻ này nói năng ngọt xớt lại đáng thương, anh ta sẵn lòng mua với giá cao nhất để giúp đỡ cô.
Không ngờ, nó lại là thứ tốt thật.
Thế thì không phải là số tiền nhỏ có thể mua được rồi, con người vốn tham lam, không gian lận thì không buôn bán được.
Anh ta do dự một chút, ra vẻ đau lòng: “Thứ này cũng được, chỉ là không đủ bộ, lại là màu trắng, nếu nó màu xanh lam thì giá sẽ cao hơn.”
Nghe anh Đồ nói vậy, chú Liễu và mấy người khác biết anh ta định ép giá, biểu cảm hơi khác thường.
Nhưng làm nghề này, có mấy ai không ép giá?
Có người đã trả giá trước, theo quy tắc, họ không thể trả giá nữa, nếu làm vậy là cạnh tranh không lành mạnh, phá vỡ quy tắc.
Ninh Tú Phân dường như không biết gì, cười với anh Đồ: “Tôi tin anh là người tốt, nhất định sẽ đưa ra mức giá hợp lý, anh nói bao nhiêu?”
Anh Đồ cắn răng, ra hiệu: “Thứ này mười lăm đồng đi, anh lấy cho em, coi như thương em.”
Chú Liễu nhíu mày, tên này vừa rồi còn sấn sổ xưng anh, bây giờ đã bắt đầu lừa gạt cô gái trẻ rồi?
Nhưng ông ta cũng không tiện phá đám.
Ninh Tú Phân tỏ vẻ ngạc nhiên: “Thật ư, anh cho cái giá này!”
Anh Đồ nhìn biểu cảm của Ninh Tú Phân có vẻ ngạc nhiên vì anh ta ra giá “cao” như vậy.
Anh ta đảo mắt, thở dài như thể đã chịu thiệt thòi lớn: “Đúng vậy, cũng là vì thấy em đáng thương, mới đưa ra giá cao như vậy.”
Dù gì thì túi nông sản sáng nay cô vất vả bán cũng chưa được mười đồng.
Một cái bát đã được mười lăm đồng, gần bằng tiền lương của một người học việc cấp bậc thấp nhất, cô gái trẻ bị sốc cũng không có gì lạ.
Ninh Tú Phân đột nhiên sầm mặt xuống, giật lấy cái bát từ tay anh Đồ, nói một tràng.
“Đây là bát Quan diêu thời Ung Chính, màu sắc, lớp men bóng mượt, dòng chữ dưới đáy bát tinh xảo, chẳng phải là tinh phẩm trong cung à?”
“Bát men tráng men trắng này quý hơn bát men tráng men xanh lam nhiều, nguyên bộ là cực phẩm hiếm có!”
“Có người về nông thôn thu mua cái bát này với giá một trăm đồng, ông nội tôi còn không bán!”
Cô cũng không biết nó có phải từ trong cung hay không, dù sao cũng phải nói phét.
Bát tráng men thời Ung Chính đúng là lấy màu trắng làm trọng, bởi vì chỉ có màu trắng mới có thể tôn lên vẻ đẹp của chất liệu màu men!
Ninh Tú Phân nói một tràng như bắn súng liên thanh, làm mọi người đều ngẩn ra.
Cô thôn nữ trông có vẻ không hiểu gì này lại biết nhiều đến vậy.
Cô cúi đầu, mặt đỏ bừng, hai vai run run: “Ông nội nói con gái đi bán đồ tốt sẽ bị lừa, tôi nói trên đời này rất nhiều người tốt. Anh Đồ, vừa rồi anh ăn bánh bao của tôi, sao lại bắt nạt tôi?”
Ánh mắt mọi người nhìn về phía anh Đồ bỗng chốc đầy trách móc.
Chú Liễu vội vàng an ủi Ninh Tú Phân: “Cô gái, đừng khóc, không phải còn chú Liễu đây sao? Chú Liễu sẽ không lừa cháu, mua bát của cháu với giá một trăm mười đồng!”
Biểu cảm của anh Đồ rất sinh động… Cô gái này là người ở quê lên sao?
Không phải là cô không hiểu gì, cô rất hiểu biết, mở miệng ra toàn là lời của người trong nghề.
Anh ta bực bội nhìn chú Liễu: “Chú Liễu, chú đang giả vờ tốt bụng, cướp chuyện làm ăn của tôi đấy, đây là phá vỡ quy tắc!”
Chú Liễu cũng bực bội không kém đáp trả: “Quy tắc cũng không cho phép cậu ức hiếp cô gái trẻ như vậy, chồng cô ấy bỏ trốn, đã rất đáng thương rồi, còn phải nuôi ông bà nội!”
Vài người bán hàng bên cạnh cũng hùa theo: “Đúng vậy, sao có thể như vậy được, người ta mạo hiểm mắc tội đầu cơ trục lợi đi bán đồ không phải để nuôi gia đình sao?”
Một là, họ cũng đã ăn bánh bao của Ninh Tú Phân, ai cũng quen, không thể nhìn cô bị lừa.
Hai là, cô gái này hiểu nghề, rõ ràng là không lừa được cô, chi bằng thuận nước đẩy thuyền làm một việc tốt.
Anh Đồ vừa bực vừa ấm ức, nếu biết vậy anh ta đã không ăn bánh bao của cô.
Anh ta tiến đến trước mặt Ninh Tú Phân, cười nịnh nọt: “Em gái, anh cũng chỉ là nhìn nhầm thôi, em cho anh cơ hội sửa sai, anh cho em một trăm hai mươi đồng?”
Chú Liễu thấy anh ta còn trả giá với mình, mặt mày đen sì: “Cậu…”
“Tôi cái gì, theo quy tắc, tôi mở miệng trước, xem hàng trước, thì có quyền ưu tiên mua hàng!” Anh Đồ không khách sáo nói.
Ninh Tú Phân vui vẻ, ừ, đây chính là hiệu quả mà cô mong muốn sau một buổi sáng lượn lờ ở khu chợ đồ cũ!
Nếu không phải ai cũng biết nhau, đám người chú Liễu cũng sẽ không lên tiếng nâng giá.
Cô cúi xuống, trông rất thành thật và vô tội: “Ông nội nói, phải một trăm năm mươi đồng ông mới cân nhắc bán.”
Vừa nói xong, anh Đồ trợn tròn mắt: “Một trăm năm mươi đồng, sao ông ta không đi cướp luôn đi?”
Nếu mang thứ này đến phía Đông Nam để bán, chắc có thể bán được vài trăm đồng, nhưng đó là giá sau khi đã qua tay mấy người!
Sao chợ đồ cũ ở thị trấn nhỏ này có thể đắt như vậy! Còn lời lãi gì nữa?
Không chỉ anh Đồ, mà cả chú Liễu và mấy người khác cũng có vẻ khó chịu.
Một trăm năm mươi đồng chính là tiền lương hai tháng rưỡi của một người thợ lành nghề có thâm niên vài chục năm!
Ninh Tú Phân cầm rơm rạ, bắt đầu gói bát lại nói: “Ông nội nói rồi, ông ấy thà chết đói cũng không bán rẻ đồ gia truyền của mình, người ở các tỉnh phía Đông Nam đến thu mua thứ này với giá vài trăm đồng đấy.”
Tên tuổi ông nội Đường thực sự rất hữu dụng.
Nét mặt anh Đồ, chú Liễu và mấy người bán hàng khác cũng thay đổi.
Trong số họ có người là dân địa phương, cũng có người từ nơi khác đến.
Vì đủ loại nguyên nhân mà họ không có công việc chính thức, bị gọi là lông bông, đi khắp nơi thu mua hàng hóa.
Tất nhiên họ biết các tỉnh phía Đông Nam là chỉ những nơi gần Hồng Kông và tỉnh Mân.
Không ngờ ông nội của cô gái trẻ lại biết nhiều như vậy, xem ra cũng không phải người bình thường.
Chú Liễu cau mày nhìn anh Đồ, đột nhiên hỏi: “Cậu có mua không, không mua thì tôi mua.”
Anh Đồ do dự: “Cái này… Quá đắt.”
Mua về cũng không phải là không có lợi nhuận, nhưng lợi nhuận sẽ ít đi rất nhiều.
Ninh Tú Phân lại nhìn sang chú Liễu: “Chú Liễu, chú muốn mua thật sao?”
Chú Liễu vừa định mở miệng, anh Đồ đột nhiên cao giọng: “Được rồi, một trăm năm mươi đồng, tôi mua!”
Chú Liễu nhăn mặt: “Cái tên này…”
Anh Đồ cười gượng: “Quy tắc, quy tắc, ông anh à, xin nhường!”
Nói xong, anh ta cũng không nhìn chú Liễu mà nhìn về phía Ninh Tú Phân: “Được chưa? Em gái, gói cho anh đi, gói cẩn thận đấy!”
Ninh Tú Phân cười ngọt ngào: “Vâng, được ạ.”
Cô nhanh nhẹn “đóng gói” cho anh ta.
Anh Đồ móc ra một nắm tiền từ túi trong cùng quần lót của mình, đếm mười lăm tờ tiền lớn.
Anh ta đếm đi đếm lại, nhăn mặt, vô cùng đau lòng đưa cho Ninh Tú Phân: “Này, này, em gái, cầm đi.”
Ninh Tú Phân “…”
Cô không muốn nhận tiền có mùi quần lót đàn ông…
Ngay cả quần lót của Vinh Cẩm Thiêm cô cũng chưa từng đụng vào.

Ads
';
Advertisement