Sau khi tái sinh, ta kết hôn lần nữa - Ninh Tú Phân

Ninh Tú Phân im lặng đi theo đằng sau Vinh Cẩm Thiêm về nhà nhỏ trong chuồng bò, cảm xúc nặng nề sa sút.
Cô vừa đi vào sân, đột nhiên cảm thấy một trận gió lạnh nhè nhẹ thổi qua, hai đốm ma trơi xanh biếc quỷ mị nhẹ nhàng lướt về phía họ.
Ninh Tú Phân sởn da gà, cũng chẳng quan tâm đến đau buồn gì nữa, bổ nhào tới trước túm lấy Vinh Cẩm Thiêm theo phản xạ, thét chói tai: “Quỷ… Quỷ… Có quỷ!”
Vinh Cẩm Thiêm chỉ cảm thấy phía sau có người ôm mình, sau lưng là người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng, anh cứng đờ.
Ngay sau đó, anh giơ tay gỡ Ninh Tú Phân ở sau lưng ra, tiến lên hai bước đẩy cửa, lạnh lùng thốt: “Kêu linh tinh cái gì?”
Ninh Tú Phân chưa hoàn hồn, nhìn theo ánh đèn trong cửa mới biết, hóa ra “Hai đốm ma trơi” kia là ánh mắt của một con thú lông xù bị xích ở cửa.
Con vật kia chỉ to bằng một con chó giữ nhà, trông cũng giống con chó.
Vinh Cẩm Thiêm mang chó về làm gì.
Nhưng cô tập trung nhìn vào mới phát hiện không đúng…
Đuôi con chó kia cụp xuống, mõm cũng dài hơn chó bình thường, đang nhe răng nhìn chằm chằm vào cô, lại không dám nhào tới.
Ninh Tú Phân run rẩy chỉ vào “Chó” kia: “Đây… Đây là con anh bắt nửa đêm qua sao? Anh định bán da sói?”
Con sói này mũm mĩm, đuôi xù, mắt to bằng đầu phấn, trông rất đẹp, lông tơ còn chưa rụng hết, là một con sói con xinh đẹp mới trưởng thành.
Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng nhìn con sói kia: “Làm thịt nó, da sói cũng không bán được mấy đồng.”
Ninh Tú Phân nghi ngờ: “Vậy anh mang nó về làm gì?”
Tối hôm qua ông lớn này đột nhiên muốn vào núi săn thú, chỉ bắt về thôi sao?
Những con lợn rừng con trong hang núi được nuôi lớn để ăn thịt.
Nhưng thịt sói rất khai, không có ai ăn, chỉ lông sói, da sói có thể bán được ít tiền.
Sói con bị ánh mắt lạnh lùng sắc lẹm của Vinh Cẩm Thiêm lia tới, bèn cụp đuôi “Ư ử” ấm ức, không dám nhe răng nữa.
Vinh Cẩm Thiêm thản nhiên nói: “Nhìn nó khó ưa, mang về trông nhà.”
Ninh Tú Phân cảm thấy đau đầu: “…”
Nhìn khó ưa còn mang về?
Có phải ngài thấy tôi ngứa mắt không, có thấy ai bắt sói về trông nhà chưa?
Đang định nói gì, cô đột nhiên cảm thấy trong bóng tối xung quanh có gì đó không đúng, có một mùi khai dã thú kỳ quái.
Ninh Tú Phân vô thức nhìn ra ngoài cách sân không xa, dựng tóc gáy… Fuck!
Dưới tàng cây cách sân không xa, có vài đôi ma trơi xanh biếc kỳ dị, đang hung tợn nhìn bọn họ chằm chằm!
Cô tập trung nhìn, lại sởn gai ốc…
Kia rõ ràng là một con sói đầu đàn to lớn dẫn theo một đám sói, không biết lén đến đây khi nào, định đánh lén chuồng bò của bọn họ!
Chân Ninh Tú Phân mềm nhũn, tay run rẩy lần tìm gậy gộc: “Anh chọc phải hang sói hả? Chúng nó tới trả thù kìa?”
Cuối những năm bảy mươi, đầu những năm tám mươi, núi Đại Thanh dài liên miên, chuyện dã thú tấn công người không phải là hiếm.
Cô cắn răng nói: “Sói là động vật mang thù, anh bắt con của chúng nó hả? Có cần thả đi không? Lỡ sau này anh vào núi săn thú bị tập kích thì phải làm sao?”
Thấy Ninh Tú Phân lo lắng cho mình, Vinh Cẩm Thiêm bỗng nhiên vung tay, không biết anh ném cái gì ra ngoài.
“Bốp… Bốp…!” Hai âm thanh chói tai vang lên, trong không khí đầy mùi máu tanh.
Con sói lớn dưới tàng cây kia kêu lên thảm thiết: “Hú…!”
Sau đó, sói lớn tập tễnh dẫn mấy con sói cụp đuôi chạy mất.
Ninh Tú Phân trợn mắt há mồm: “…”
Anh vừa ném cái gì ra ngoài mà con sói này đã chạy rồi?
Vinh Cẩm Thiêm lạnh nhạt nói: “Chúng nó có bản lĩnh đánh lén, tôi có bản lĩnh làm thịt cả bầy sói.”
Sói con bị cột ở cửa bị dọa, đột nhiên trốn vào giữa hai chân Ninh Tú Phân.
Đuôi nó quấn quanh chân Ninh Tú Phân, run rẩy vì sợ, hoàn toàn không dám nhìn Vinh Cẩm Thiêm, bụng cũng lộ cả ra.
Ninh Tú Phân từng nuôi chó, biết những động vật lộ bụng ra là đang xin tha hoặc là tín nhiệm.
Đôi mắt lạnh lẽo của Vinh Cẩm Thiêm nhìn sói con xinh đẹp đang co rúm run rẩy giữa hai chân Ninh Tú Phân…
“Trông cái vẻ vô dụng của mày kìa, tối qua còn dám tụ tập cướp đồ của tao? Sau này mày thành thật ở lại đây đi!”
Ninh Tú Phân ngây ra: “?”
Anh đang nói chuyện với sói, sói có thể nghe hiểu sao?
Vinh Cẩm Thiêm tiếp tục thản nhiên nói: “Để tao biết mày dám bỏ trốn với tình nhân không có bản lĩnh bên ngoài kia, vậy chúng mày cứ chờ cùng biến thành bút lông sói đi!”
Sói con giữa hai chân Ninh Tú Phân càng run rẩy ác hơn, lộ luôn cả họng ra, kêu ư ử tỏ vẻ khuất phục.
Ninh Tú Phân vội cúi đầu, lúc này mới phát hiện con sói lộ bụng ở dưới chân cô đúng là con sói cái con: “…”
Hóa ra, sói đầu đàn bị đánh chạy không phải dẫn bầy sói đến cướp lại con, mà định đến cướp lại vợ mình?
Xem ra, tối hôm qua tâm trạng của ông lớn Vinh không tốt, nửa đêm xách dao lên núi săn thú, lại kết thù với bầy sói hung ác.
Người bình thường không thành con mồi của bầy sói đã không tệ.
Còn anh lai hung ác hơn cả bầy sói, túm đầu sói đánh một trận tàn nhẫn.
Anh còn bắt chước Vương Mẫu nương nương, chia rẽ uyên ương, bắt vợ của sói đầu đàn về trông nhà, khiến sói đầu đàn thành chó độc thân?
Ninh Tú Phân nuốt nước miếng, anh trai này sao vậy?
Cô không rõ lắm, nhưng có cảm giác trực quan về bản lĩnh của Vinh Cẩm Thiêm.
Nhưng… Không biết vì sao, cô cứ cảm thấy lời đe dọa lạnh lùng vừa rồi của anh dường như đang nói với cô.
Ừm, đây nhất định là ảo giác của cô!
Ninh Tú Phân ngoan ngoãn đi theo Vinh Cẩm Thiêm về phòng.
Dù sao, kinh nguyệt của Vinh Vương Mẫu không đều, tâm trạng không tốt là vì cô, cô vẫn nên thành thật một chút.
Còn con sói cái con, chưa kể đã bị xích, dù thả ra cũng không dám đi vào với sát tinh đã đánh chúng nó một trận vào tối qua, uất ức nằm ở cửa làm chó trông nhà.

Ninh Tú Phân tắm xong, hơi do dự, định nói gì đó với Vinh Cẩm Thiêm để xoa dịu mối quan hệ.
Nhưng anh đã lên giường nghỉ ngơi từ lâu, không, là lên giường ngồi dựa vào gần cửa sổ.
Cô chần chừ rồi nói khẽ: “Anh có cần nằm xuống nghỉ ngơi không, tôi ngủ gần mép giường, vị trí khá rộng, anh thoải mái chút đi.”
Nói xong, Ninh Tú Phân kéo chăn nằm xuống cạnh mép giường, cố gắng nhường chỗ cho anh.
Vinh Cẩm Thiêm mở mắt ra, nhìn động tác cách xa mình của cô, mặt càng lạnh nhạt hơn: “Không cần cô nhường, ngày mai sẽ tìm thợ mộc đóng hai chiếc giường mới.”
Nói xong, anh nhắm mắt lại, không để ý đến Ninh Tú Phân nữa.
Ninh Tú Phân cắn môi, sự ấm ức và chua xót trong lòng dâng trào.
Cô lặng yên nhắm mắt lại, cố gắng áp chế cảm xúc phức tạp chua xót mang theo ấm ức kia.
Dựa theo giá trị quan hiện giờ, hôn anh, người chịu thiệt cũng là cô.
Cô còn chưa cảm thấy ấm ức vì bị mất nụ hôn đầu đời này.
Anh lại khó chịu như thế.
Thôi, mặc kệ anh, thích chia giường thì chia giường, tốt cho cả hai.

Ads
';
Advertisement