Có lẽ Ninh Tú Phân ngủ đến ngơ người hoặc bị dọa đến sững sờ.
Cô ngửi thấy mùi bạc hà nồng đậm trên chóp mũi, trong lúc mơ màng, cô bỗng thè đầu lưỡi liếm đôi môi mỏng trên môi mình.
“Mát lạnh, kẹo bạc hà, kẹo bạc hà ở đâu ra vậy…”
Ninh Tú Phân lẩm bẩm.
Vinh Cẩm Thiêm ngây người một hồi, chợt ngả ra sau, nhìn chằm chằm vào Ninh Tú Phân với vẻ kỳ quái.
Sau đó quay người đi mất.
Anh quay người quá nhanh, mang theo gió lạnh đập vào mặt Ninh Tú Phân.
Ninh Tú Phân giật mình, cả người tỉnh táo lại: “…”
Cô ngây ra một lúc mới ý thức được trong lúc mơ màng mình đã làm chuyện tốt gì…
A… Vậy mà cô lại hôn môi ông lớn Vinh!
Ừm, cô còn liếm… Liếm môi người ta, giở trò lưu manh?
Tâm tính cô thế nào? Là loại biến thái gì vậy? Tại sao cô lại bị chập mạch, mở miệng chỉ nghĩ ăn?
Ninh Tú Phân che mặt ngã xuống giường chui vào chăn, có loại cảm giác kỳ quái khi cô làm ô uế thứ gì đó tốt đẹp không phải của mình!
Cả người cô thấy khó chịu, ước gì biến thành cặn bã bị gió thổi bay và biến mất trong gió.
Nhưng sao tim đập nhanh như vậy?
Cô là bà cô già mấy chục tuổi sống lại, sao quay lại tuổi hai mươi, giống như…
Càng sống càng thụt lùi!
…
Vinh Cẩm Thiêm vội vã đi ra cửa, biểu cảm không ổn, hơi thở gấp gáp.
Dường như anh có thể nghe thấy dòng máu đang dâng trào trong huyết quản và tiếng tim đập.
Khuôn mặt thon dài lúc xanh, lúc trắng, lúc đỏ.
“Đáng chết!” Anh vô thức đưa tay lên, ấn mạnh mu bàn tay lên miệng mình.
Dường như làm vậy có thể ngăn được hương vị đôi môi mềm mại của cô gái còn sót lại.
Hương vị và cảm giác đó như xâm chiếm từng centimet giác quan của anh, đó là thứ anh chưa từng trải qua trước đây.
Chỉ còn tim vẫn đập thình thịch giống lần đầu anh làm nhiệm vụ, lần đầu bắn đạn xuyên qua đầu kẻ thù.
Không nói ra được là cảm giác gì, chóng mặt, buồn nôn hay phấn khích kỳ lạ.
Khuôn mặt tuấn tú của Vinh Cẩm Thiêm nhuốm màu đỏ vì xấu hổ mà anh không nhận ra…
Chết tiệt! Thỏ lông dài đáng ghét, giả heo ăn thịt hổ à?
Là một người có niềm tin vững chắc vào chủ nghĩa Marx, sao có thể bị tấn công bởi viên đạn bọc đường không rõ lai lịch?
Vinh Cẩm Thiêm đẩy gọng kính đen trên sống mũi, cầm một chiếc bàn chải lớn, sải bước vào chuồng bò và bắt đầu… Chải lông cho bò!
Lúc Ninh Tú Phân cầm cuốc đi ra ngoài, cô nghe thấy tiếng bò trong chuồng kêu thảm thiết!
Cô chột dạ cúi đầu rụt cổ, vội chạy đi.
Tinh thần cô không tốt cả ngày.
Cho dù đi qua chỗ thanh niên trí thức, gặp phải mấy người Đường Trân Trân, Hoàng Học Hồng châm chọc cô.
Khoe rằng họ đã lấy được chỉ tiêu và sẽ sớm quay về thành phố, còn Ninh Tú Phân chỉ xứng làm một phụ nữ trong thôn đến hết đời.
Ninh Tú Phân coi họ đang bốc phét.
Đừng nói đã cải cách mở cửa rồi, tất cả thanh niên trí thức sẽ được quay về thành phố, mấy chục năm sau hộ khẩu nhiều nơi ở nông thôn còn có giá trị hơn hộ khẩu thành phố.
Cả ngày cô chỉ tập trung học tập ở chỗ ông Đường, chăm chỉ làm bài, còn xin ông Đường thêm vài câu hỏi cho cô.
Khiến cả ông Đường và bà Hạ không hiểu gì cả, cô gái này nổi điên gì vậy, bình thường làm nhiều thêm một bài, mặt cô đã chảy ra.
Dây dưa đến mười giờ, bà Hạ đá cô ra ngoài, bảo cô mau về nhà nhỏ cạnh chuồng bò.
Ninh Tú Phân mới miễn cưỡng đi ra, thầm hy vọng lúc cô về đến nhà ông lớn Vinh đã ngủ.
Nếu không, cô không biết phải đối mặt với anh thế nào…
“Sao bây giờ mới ra?” Một giọng nói khàn khàn lạnh lùng đột nhiên vang lên.
Ninh Tú Phân giật mình, ngẩng đầu nhìn bóng dáng cao lớn dưới gốc cây ngoài nhà, thấy cô đi ra, Vinh Cẩm Thiêm cũng đi ra.
Cô thấy vậy, căng thẳng đến mức nói lắp: “Tôi… Tôi… Tôi làm bài, làm hơi nhiều.”
Cô đúng là càng sống càng ngốc, đã quên bình thường hơn chín giờ Vinh Cẩm Thiêm sẽ đến đón cô, trước giờ sẽ không ngủ trước.
Vinh Cẩm Thiêm đẩy gọng kính đen trên sống mũi: “Ừ, đi thôi.”
Thấy Ninh Tú Phân như chim sợ cành cong, Vinh Cẩm Thiêm bực bội cả ngày, không hiểu sao lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Hóa ra không phải chỉ có anh trằn trọc, tâm trạng u ám.
Hai người sánh bước đi trên con đường nhỏ.
Hai cái bóng một dài một ngắn trên mặt đất cùng đi dưới ánh trăng, thỉnh thoảng bóng của hai người chồng lên nhau.
Khung cảnh nhìn như bình thường giờ đây trông giống như một cặp vậy.
Đôi mắt Vinh Cẩm Thiêm sau gọng kính hơi tối tăm, anh liếc cô: “Chuyện sáng nay…”
“Tôi không để trong lòng đâu, chỉ là ngoài ý muốn thôi, đồng chí Vinh Cẩm Thiêm, anh cũng đừng để trong lòng.” Ninh Tú Phân vội vàng giơ tay nói.
Cô biết cô phạm sai lầm, sau này ông lớn Vinh là người có vợ.
Vinh Cẩm Thiêm: “…”
Người phụ nữ này ra vẻ cô biết câu hỏi này, còn giành trả lời là có ý gì?
Cô làm như vậy vì sợ anh nghĩ gì phải không?
“À…” Vinh Cẩm Thiêm lạnh nhạt nhếch môi.
Anh dừng chân, ánh mắt sa sầm xuống: “Tư tưởng cô rất cởi mở nhỉ, học được nhiều tác phong suồng sã của giai cấp tư sản phương Tây đấy.”
Dưới cái nhìn lạnh lùng như nhìn kẻ thù giai cấp của anh, toàn thân Ninh Tú Phân không tự chủ được cứng đờ: “Tôi chỉ là…”
Chỉ là cái gì, trong giây lát, cô mở miệng nhưng không nói được gì.
Cô muốn nói gì, nói rằng tôi biết anh và tôi ở hai thế giới khác nhau, anh sẽ có một cuộc hôn nhân tuyệt vời và một tương lai tươi sáng thuộc về mình?
Vinh Cẩm Thiêm nhìn vẻ bất lực của cô, đôi mắt to xinh đẹp ngơ ngác nhìn anh.
Anh bỗng quay người, quay lưng về phía cô, giễu cợt nói: “Được rồi, đây là điều tôi muốn nói, nếu cô đã không để ý thì chẳng sao cả.”
Lúc này anh nghĩ có lẽ Ninh Tú Phân thật sự không phải đặc vụ hay là kẻ địch phái đến tiếp cận anh.
Nếu không, cô hoàn toàn có thể nhân cơ hội tiếp cận anh, tiến thêm một bước để nhận được càng nhiều thứ hơn.
Nếu cô không có bất cứ vấn đề gì, chỉ là một người bình thường, vậy anh chỉ có thể đoán giống ông Đường, có lẽ trong lòng cô có người khác.
Nên trong thời đại mà ly hôn sẽ làm hỏng thanh danh người phụ nữ, cô cũng không muốn có bất cứ liên quan gì với anh.
Vinh Cẩm Thiêm cái gì cũng xuất sắc từ nhỏ, là con cưng của ông trời cực kỳ kiêu ngạo, những năm qua bị giẫm lên xương sống, bị đạp vào trong bùn, kiêu ngạo bị đập vỡ, đã học được cách che giấu niềm kiêu hãnh của mình.
Nhưng anh vẫn kiêu ngạo từ trong xương, nếu cô đã không quan tâm thì một người đàn ông như anh càng không cần phải xoắn xuýt không buông.
Coi như bị chó giở trò lưu manh cắn một ngụm!
Vinh Cẩm Thiêm vô cảm sải bước đi về phía trước.
Chó giở trò lưu manh: “…”
Ninh Tú Phân khó hiểu nhìn bóng lưng Vinh Cẩm Thiêm, cô cũng không phải người chậm chạp, đương nhiên biết Vinh Cẩm Thiêm không vui.
Từ lúc cô sống lại đến giờ chỉ nghĩ làm sao thay đổi số mệnh của mình, nhưng chưa từng nghĩ đi cướp nhân duyên và vinh quang của người khác.
Nên khi Vinh Cẩm Thiêm châm chọc cô suồng sã, cô chỉ có thể chấp nhận.
Trong lòng Ninh Tú Phân bực bội khó chịu một cách khó hiểu, cô không biết, cũng không dám hỏi anh nghĩ gì.
Anh vốn là người ngoài tầm với của cô.
Đời trước cô nhát gan nhu nhược, nợ anh một con mắt, đời này cô chỉ muốn nhìn anh còn nguyên vẹn giang rộng cánh bay cao.
Anh giống như chim ưng Hải Đông Thanh, còn cô chỉ là một con cá nhỏ hết sức bình thường trong sông…
Chẳng mấy chốc, họ sẽ là người của hai thế giới…
Cô cúi đầu, khẽ thở dài, tan biến trong khu đất hoang theo gió đêm.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất