Lý trí nói cho Vinh Cẩm Thiêm biết anh nên rút ngón tay về, nhưng thân thể lại không hề có bất kỳ động tác nào.
Anh nhìn cô gái bên cạnh với ánh mắt u ám, hơi thở cô nhẹ nhàng giống như lông vũ khẽ thổi qua lòng bàn tay anh.
Mặt cô mềm mại, lông mi dài phủ trên mặt cụp xuống tạo thành bóng mờ mơ hồ.
Thân thể nhỏ nhắn vừa thơm vừa mềm rúc vào người anh.
Trái tim và thân thể có cảm giác kì lạ khiến anh muốn… Sờ cô như sờ con thỏ!
Nhưng anh lại muốn nhiều hơn thế nữa…
Anh muốn làm nhiều hơn so với ôm con thỏ lúc nhỏ.
Vinh Cẩm Thiêm nhắm mắt, khắc chế cảm giác không thích hợp ở đáy mắt và dục vọng phun trào xuống, rút tay về.
Trước kia, kẻ địch và đồng đội nói người vạch kế hoạch tác chiến như anh vừa điên lại hung ác, nhưng anh biết mình cẩn thận và đa nghi hơn bất cứ ai.
Tất cả kế hoạch tác chiến điên cuồng và hung ác xây dựng một cách cẩn thận và toàn diện dựa vào thu thập tình báo trước trận chiến.
Trước khi điều tra rõ mọi chuyện, anh không nên có hành vi vượt quá giới hạn với “Con thỏ” ngây ngô ngu xuẩn lại khiến cho người ta nhìn không thấu này.
Hơn nữa, “Con thỏ” này luôn tỏ ra… Cô và anh chỉ là quan hệ hợp tác.
Mặc dù cô là vợ hợp pháp của anh.
Lát sau, hơi thở của Vinh Cẩm Thiêm ổn định lại, anh cúi đầu nhìn cô gái bên cạnh mình, muốn đưa tay đẩy cô ra.
Nhưng anh vừa đưa tay, Ninh Tú Phân lại co người ôm cánh tay anh, cọ cọ giống như ôm gối ôm ngủ tiếp: “Ưm…”
Vinh Cẩm Thiêm: “…”
Có lẽ ít nhiều gì con thỏ lông dài này cũng bị chuyện ngày hôm nay dọa sợ, không bình tĩnh như vẻ bề ngoài nên mới cuộn mình tựa vào anh.
Được rồi, con thỏ mà thôi, tháng mười hai trời lạnh muốn tìm cái ổ.
Nể tình quan hệ hợp tác với cô, anh không thể tàn nhẫn đẩy cô ra được.
Vinh Cẩm Thiêm quyết định nhịn một chút, anh đi ngủ.
Mặc dù anh ngủ… Không sâu, vì đùi của con thỏ này đụng vào eo anh.
Đúng là… Quái lạ!
Sao trước kia anh không phát hiện ra tướng ngủ của cô xấu như thế! Nhất định ngày mai anh phải chia giường, chắc chắn!
…
Đêm đã khuya, người trong thôn chìm vào giấc ngủ “Ấm áp”. Hơn nửa đêm, ở bờ ruộng hoang vắng ngoài thôn vang lên đoạn hát “Đèn Lồng Đỏ” sai nhịp.
“Bà nội, bà nghe cháu nói… Chú họ nhà chúng ta rất nhiều… Không có chuyện không đến nhà… Vừa đến nhà đã đá mông cháu…”
Cái bóng cao lớn đang đạp xe đạp vừa đi vừa hát bỗng nhiên thắng gấp!
“Két két!” Một âm thanh vang lên, suýt nữa đã đè đuôi mèo hoang đi ngang qua ruộng.
“Meo!” Mèo hoang vừa phẫn nộ vừa sợ vội chạy đi.
Trần Thần dừng xe, cũng dừng bài hát đau thương, buồn bã khẽ mắng: “Đệch! Mình quên có chuyện phải nói với đội trưởng rồi!”
Cậu ấy nhận được tin điện báo rất quan trọng từ thủ đô, cũng là một trong những nhiệm vụ đội trưởng giao cho cậu ấy hoàn thành.
Nhưng vừa rồi bị đội trưởng dọa nên cậu ấy quên béng mất!
Có nên trở về báo cáo với đội trưởng không!
Trần Thần quay đầu nhìn thoáng qua cửa thôn ở xa, phân vân một lúc vẫn quay đầu lái xe đi.
Cậu ấy vừa lái xe vừa khẽ nói: “Được rồi, tối nay đừng quay lại gây chuyện, sẽ bị đánh. Dù sao, nếu có người từ thủ đô đến thì sớm muộn gì đội trưởng cũng sẽ biết.”
Do đội trưởng đáng sợ như thế, còn đuổi cậu ấy về huyện.
Khiến cậu ấy phải gọi bố, quên mất chuyện này, không thể trách cậu ấy được!
…
Sáng sớm hôm sau, Ninh Tú Phân tỉnh táo mở mắt ra, gân cốt cả người thư giãn.
Trong mộng, trên giường to, cô ôm một chiếc gối ôm lớn rất thoải mái, làm dịu sự mệt mỏi khi đấu trí đấu sức với bọn buôn người vào hôm qua.
Cô ngủ ngon cả đêm…
Kết quả là khi vừa quay đầu cô đã nhìn thấy…
Mặt Vinh Cẩm Thiêm không cảm xúc ngồi trên ván giường, anh ngồi khoanh chân, hai tay lật lên, ngón tay làm hình hoa sen. Anh làm tư thế Bão Nguyên Thủ Nhất dựa vào cửa sổ bên vách tường.
Ừm, đây là hình ảnh vô cùng tiểu biểu của Đạo gia khi ngồi thiền.
“Đạo trưởng… Anh đang tu tiên à?” Ninh Tú Phân cong môi trêu chọc.
Thảo nào giường lớn như vậy, thì ra có một người đang dựa vào tường luyện công tu tiên, để lại hai mảnh ván giường cho cô.
Vinh Cẩm Thiêm mở mắt ra, lạnh lùng như lưu ly, ở dưới mắt còn có quầng thâm đen.
Anh mở miệng lạnh như băng: “Cô còn có thể nói ra những lời mê tín phong kiến này, Ninh Tú Phân, cô có giác ngộ tư tưởng chút nào không!”
Ninh Tú Phân: “… À, tôi sai rồi, anh đang dựa tường suy nghĩ triết học Marx.”
Người này ăn đạn à, sáng sớm đã tức giận, há miệng đã móc mỉa người khác.
Vinh Cẩm Thiêm không thèm nhìn cô, xoay người xuống giường đi rửa mặt.
Cả đêm anh không ngủ chỉ có thể ngồi thiền thì sao tốt tính được, không bóp chết con thỏ đè anh làm loạn trên giường là do anh có chừng mực.
Ninh Tú Phân gãi mái tóc rối bù, vừa bò xuống giường vừa nói khẽ, ông lớn Vinh này tu luyện thì cũng nên luyện Liên Quyền mới đúng chứ?
Nhìn anh có vẻ biết võ công thật, chẳng lẽ anh là đạo trưởng từ đâu đến?
Đến khi hai người rửa mặt xong, chia nhau bắt đầu làm việc, Ninh Tú Phân cảm thấy bóng lưng của Vinh Cẩm Thiêm còn có vẻ oán giận.
Cô cảm thấy bó tay cuốn chiếu, không biết vì sao anh tức giận.
Đến tối, sau khi làm xong công việc, đi đến chỗ ông Đường và bà Hạ ăn cơm.
Bà Hạ nghe cô mắng, lơ đễnh nói: “Ôi trời, cũng giống phụ nữ thôi, mỗi tháng đàn ông cũng có mấy ngày bực bội dễ cáu gắt.”
Ninh Tú Phân cảm thấy mình có thêm kiến thức, trợn to mắt nhìn: “Còn có chuyện này ạ? Đàn ông cũng có kinh nguyệt ạ?”
Sao cô chưa từng nghe qua.
Bà Hạ vừa đặt rau xanh lên bàn: “Đàn ông cũng có kinh nguyệt chứ, ví dụ như cháu tập trung học hành, cậu ta nhìn cháu không có chỗ trút tinh khí nên thành kinh nguyệt. Bà đưa toa thuốc cho cháu, cháu cho cậu ta uống mấy thang thuốc điều kinh, dập tắt lửa khơi thông là được!”
Gương mặt Ninh Tú Phân đỏ bừng, khẽ nói: “… Nói giống như bà biết kê đơn thuốc vậy.”
Còn lâu cháu mới tin bà, bà là bà cụ rất hư, há miệng là nói đến chuyện tình dục, thục nữ du học gì mà lại như thế?
Rõ ràng nhà ông Đường mới là nhà làm Trung y gia truyền.
Ông Đường ở bên cạnh trân trọng lau mắt kính mới Ninh Tú Phân mua cho ông ấy, nói tiếp: “Bà cháu nói như thế không phải không đúng.”
Ninh Tú Phân: “Hả?”
Bà ấy nói bậy về chuyện tình dục lại nói đúng à?
Ông Đường nhìn nửa tấm gương vỡ bên cạnh, đeo kính lên nói: “Sau khi ông bà kết hôn, bà ấy trở thành học trò của bố ông. Hơn nữa, bà ấy học tốt hơn ông, lúc đó hiệu thuốc nhà họ Đường mở khắp Nam Dương do bà ấy phụ trách quản lý hết.”
Ninh Tú Phân ngạc nhiên nhìn về phía bà Hạ, cái gì, bà lão địa chủ chồn còn học Trung y tốt hơn ông Đường vốn học giỏi à?
Bà Hạ liếc mắt, quyết định bộc lộ tài năng trước cô bé vô tri: “Trong ‘Tố Vấn – Kim quỹ chân ngôn luận’ nói… Tinh khí của chồng là nguồn gốc của sinh mệnh. Thận chứa tinh bao gồm hai phần là tinh khí hôm trước và tinh khí hôm sau. Nam nữ đều có, phải điều hòa âm dương…”
“Điều hòa âm dương là gì?” Giọng nói lạnh nhạt chợt vang lên ở ngoài cửa.
Ninh Tú Phân quay đầu thấy Vinh Cẩm Thiêm cầm theo hai con cá đi đến.
Cô cười lúng túng, đành nói: “Anh đến rồi, tôi ra ngoài xới cơm.”
Cô nói xong vội đứng dậy, lau tay đi lướt qua Vinh Cẩm Thiêm chui ra ngoài.
Kính ông Đường lóe sáng, hỏi thăm Vinh Cẩm Thiêm: “Tiểu Vinh, cháu đến rồi.”
Vinh Cẩm Thiêm gật đầu, ngồi xuống cạnh ông Đường.
Ông Đường lấy một mảnh báo nhàu nát ra khỏi ngực, bỗng hỏi: “Tiểu Vinh, cháu sắp quay lại công việc, định trở lại thủ đô à?”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn thoáng qua thấy là tờ “Nhân Dân nhật báo” được phát hành nhiều nhất, anh còn nhìn thấy tên của bố mình trên mặt báo.
Anh cúi xuống, che giấu vẻ u ám trong mắt: “Cháu muốn giành lại những gì thuộc về cháu.”
Ông Đường là người có kiến thức, anh không nghĩ mình có thể che giấu được.
Ông Đường hỏi: “Khi nào cháu đi?”
Vinh Cẩm Thiêm: “Một thời gian nữa, cháu còn phải kiểm tra vài chuyện.”
Ông Đường nhìn thoáng qua Ninh Tú Phân: “Cháu sẽ dẫn theo Ninh Tú Phân trở về thủ đô à?”
Trước đó, ông ấy đã gặp những nam thanh niên trí thức về thành phố, cuối cùng không trở lại đón vợ ở quê nữa.
Nhưng những người phụ nữ kia không thể đi đâu cả, đến nỗi bọn họ còn không biết địa chỉ cụ thể ở quê chồng.
Vinh Cẩm Thiêm dừng một lát, thản nhiên nói: “Cháu sẽ không.”
Ông Đường nhìn thoáng qua Ninh Tú Phân: “Cháu sẽ dẫn theo Ninh Tú Phân trở về thủ đô à?”
Trước đó, ông ấy đã gặp những nam thanh niên trí thức về thành phố, cuối cùng không trở lại đón vợ ở quê nữa.
Nhưng những người phụ nữ kia không thể đi đâu cả, đến nỗi bọn họ còn không biết địa chỉ cụ thể ở quê chồng.
Vinh Cẩm Thiêm dừng một lát, thản nhiên nói: “Cháu sẽ không.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất