Ông Đường trầm mặc, khẽ nói: “Tiểu Vinh, lúc trước con bé muốn giúp cháu mới đăng ký kết hôn với cháu, cháu định làm Trần Thế Mỹ à?”
Vừa có thể trở mình đã không nhận vợ?
Vinh Cẩm Thiêm không nói gì, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Biểu cảm của ông Đường trở nên không vui: “Nhóc Vinh, ông không ngờ cháu là người thấy lợi quên nghĩa như thế!”
Thấy bố mình được khôi phục chức vụ, thấy thời thế thay đổi, trở lại thành người cao quý nên ghét cô gái nông thôn à?
Ông Đường khẽ nói: “Hơn nữa, Tiểu Viện không phải gái nhà quê, dù sao cũng là thanh niên trí thức, là gái tỉnh, không hề thua kém con cháu nhà quyền quý ở thủ đô như cháu!”
Ninh Tú Phân kết hôn với Vinh Cẩm Thiêm, nhưng chưa gì đã ly hôn. Cho dù cô trở về tỉnh thì có người tốt nào cần một người phụ nữ đã ly hôn chứ?
Vinh Cẩm Thiêm cúi đầu: “Thủ đô không thích hợp với cô ấy.”
Ông Đường vô cùng tức giận, ông ấy cười khẩy: “Được rồi, cháu không dẫn nó về thủ đô thì thôi, hai người ly hôn thì ly hôn, không sao cả. Có ông và bà nó ở đây, học trò của ông sẽ không kém hơn cháu!”
Ông không thể nhịn được nữa, đứng dậy đi vào phòng.
Trong phòng, bà Hạ đang khoe bản lĩnh của mình với Ninh Tú Phân: “Hừ, giờ đã biết chưa, bà địa chủ không chỉ học gáy nửa đêm, còn thúc người hầu rời giường làm việc!”
Bà ấy kiêu ngạo ưỡn ngực lép: “Nhóc con, cháu không biết đâu, thứ bà am hiểu nhất không phải là Trung y đâu!”
Ninh Tú Phân giơ ngón cái: “Vâng vâng vâng… Bà là chuột hoang… Hoàng đại tiên thiên tài, không biết bà còn am hiểu gì nữa?”
Dưới ánh mắt âm trầm của bà Hạ, cô miễn cưỡng chuyển chủ đề.
Bà Hạ đắc ý chống eo cong: “Bà biết rất nhiều đấy, cháu đã thật lòng đặt câu hỏi thì bà sẽ từ bi nói cho cháu biết, bà còn am hiểu giám định văn vật nữa đấy!”
Lúc đang nói, bà ấy đột nhiên rút một chiếc bát phủ bụi cũ ở sau hông đưa đến trước mặt Ninh Tú Phân: “Này, cháu nhìn xem, đây là bát men in hoa và chim thời Ung Chính đấy!”
Ninh Tú Phân nhìn bát bị mẻ trước mặt: “… Cái này, cháu nhớ đây là bát cho lợn ăn bà trộm từ chuồng lợn nhà bà Lục mà.”
Rõ ràng đây là bát bà cụ trộm về đựng hạt cỏ giấu trong phòng nuôi hai con gà con.
Bà Hạ liếc mắt: “Cháu nhớ rõ như thế làm gì, dù sao đây chính là đồ cổ thật, biết vậy đi, đồ cổ!”
Ninh Tú Phân cầm quyển bài tập, vừa viết vừa nói: “Ừm, Phá tứ cựu chuyên đập những thứ này, cho dù ai báo cáo, bà vẫn tiếp tục giữ lại thôi.”
Không nói thật hay giả, không biết hôm nay bà cụ bị gì, đột nhiên lôi những thứ này ra.
Bà Hạ cuống lên: “Haizz, sao con bé này khó chơi thế…”
Ông Đường thở dài, đưa bát trong tay bà Hạ cho Ninh Tú Phân: “Tiểu Viện, ý của bà cháu là cho cháu cái bát này, cháu nhìn xem có cách nào đổi ít tiền không?”
Nếu để cho bà nhà ông ấy nói tiếp chắc chắn sẽ lạc đề.
Ninh Tú Phân ngây ra: “Cái gì? Bảo cháu đi bán đồ cổ?”
Mấy tháng trước không dám cho cô đến miếu thổ địa trong thôn ở, bây giờ lại bảo cô bán đồ cổ?
Trong những con mồi của Vinh Cẩm Thiêm có tim lợn, gan lợn, v.v. Đâu có cho hai ông bà ăn gan hùm mật gấu mà?
Ông Đường lại rút tờ báo “Nhân Dân nhật báo” kia đưa cho Ninh Tú Phân: “Đây là tờ báo ông nhìn thấy đội sản xuất văn phòng làm rơi lúc đi thu phân.”
Ninh Tú Phân nhìn qua, là “Nhân Dân nhật báo” tuần trước, tiêu đề to lớn phía trước… Tổ chức Hội nghị lần thứ mười ba thành công.
Trong lòng cô chấn động, đúng rồi! Bây giờ đã cuối tháng mười hai!
Hội nghị lần này tổ chức ở tuần cuối tháng mười hai năm 1978, từ đó gió xuân thổi khắp nơi, Trung Quốc thức tỉnh bừng sức sống!
Cô bận làm việc, bán thịt rừng, học tập, bận tối mắt tối mũi, vậy mà lại quên mất chuyện quan trọng đã xảy ra.
Cô nhìn về phía ông Đường, ánh mắt phức tạp: “Ông, ông và bà thấy tin tức này nên mới bảo cháu bán thứ này à?”
Từ đây, sẽ không còn cách nói “Cắt đuôi tư bản chủ nghĩa”, “Phá tứ cựu” gì đó nữa, từ đây kinh doanh cá thể sẽ được tự do hóa!
Cô nhìn ông Đường nghiêm túc như thế, cái bát bẩn này có lẽ là đồ cổ thật?
Ông Đường gật đầu: “Những ngày gần đây ông đã nghiên cứu từng chữ của bản tin này, bao gồm cả những tin tức trên báo, ông đã xem rất nhiều lần.”
Ông dừng một chút, biểu cảm nghiêm túc: “Đây là cuộc cải cách lớn chưa từng có, nếu như sự thay đổi này có thể kéo dài, có lẽ toàn bộ Trung Quốc sẽ phồn thịnh rất nhanh!”
Ninh Tú Phân chăm chú nhìn ông Đường, nhìn ánh sáng phản xạ trên mắt kính trong suốt của ông ấy, thông minh lại sáng tỏ.
Cô đột nhiên xúc động, đây chính là trình độ và sự hiểu biết sâu sắc của giáo sư Phục Đại…
Chỉ dựa vào một tờ “Nhân Dân nhật báo”, ông Đường có thể nhìn thấy cuộc cải cách lớn và tương lai rực rỡ.
Cho dù cô trùng sinh đến đây cũng không đạt được đến mức độ này.
Thảo nào, cho dù ông Đường và bà Hạ rơi vào tình cảnh này, khó khăn như thế vẫn chịu được, chịu đến khi gió xuân thổi vào đất nước.
Cô khẽ nói: “Sự thay đổi này sẽ ban ơn cho tất cả mọi người, cháu tin tưởng quốc gia của chúng ta sẽ hưng thịnh phát triển.”
Ông Đường nhìn vẻ quả quyết của Ninh Tú Phân, chỉ cảm thấy học trò mình thu nhận rất sáng suốt, ông ấy cười vui vẻ.
Học trò của ông chắc chắn sẽ không kém hơn thằng nhóc Vinh Cẩm Thiêm.
“Chính sách mở rộng, cho nên bây giờ đã có người đến thu mua những thứ này. Điều này nói rõ chính bản thân chúng ta có thể cầm đi bán!” Bà cụ nói xen vào.
Ninh Tú Phân sững sờ: “Cái gì, đã có người đến thu mua à?”
Bà Hạ gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng thế, bà nhìn thấy người thân của bà Lục ở thôn bên cạnh đến nhà ấy lén mua rất nhiều đồ. Bà trốn ở chân tường chuồng lợn nghe được đó!”
Ninh Tú Phân cũng gật đầu: “… Sẵn tiện bà trộm bát cho lợn ăn của người ta về.”
Năm nay, trong nhà nông dân đều có đồ tốt bỏ sót từ Phá tứ cựu lúc trước, những năm tám mươi và chín mươi ở nông thôn, đâu đâu cũng có con buôn thu mua đồ cổ.
Không ngờ rằng lúc này mới có tin đồn, đã có con buôn đồ cổ lén lút đi xuống nông thôn thu mua đồ.
Nhưng nghĩ lại cũng không kỳ lạ, sau khi phong trào lớn kết thúc, chính sách càng lúc càng thả lỏng. Đến năm 1978 sẽ chính thức tuyên bố mở cửa.
Bà cụ trừng mắt: “Sao lại nói thế, đồ của bà Lục cũng là đồ tịch thu của nhà bà lúc trước, chồng bà ta cướp từ nhà tổ của bà!”
Bà ấy cầm một chiếc bát về thì sao?
Ninh Tú Phân: “… Được rồi.”
Nếu nói đến chuyện này, thật ra thôn này là của nhà bà Hạ, cô không nói ân oán trong quá khứ, đây là vấn đề lịch sử để lại.
Ninh Tú Phân suy nghĩ: “Trong huyện có chợ đồ cũ, có lẽ thu mua những thứ này, để cháu đi xem.”
Kiếp trước, cô ở trong đơn vị ngoan ngoãn làm công nhân viên chức bình thường đến già, kiếp này cô mới bắt đầu buôn bán nhỏ thì phát hiện mình rất có thiên phú.
Cô đi chợ đen nhiều hơn, biết chợ đồ cũ trong huyện bề ngoài là chợ đồ cũ nhưng thật ra là chợ đen mua bán các loại phiếu và đồ đạc.
Ninh Tú Phân hơi chần chờ: “Nhưng thầy, sao hai người lại nghĩ đến chuyện bán đồ cổ, nếu cần tiền thì cháu trả học phí…”
“Cho dù cháu là học trò của ông nhưng ông bà không thể nhận đồ tiếp tế của cháu và nhóc con kia mãi được, cháu cũng phải tự lập.” Ông Đường ngắt lời cô.
Nói xong, ông lạnh lùng nhìn lướt qua Vinh Cẩm Thiêm mới đi vào: “Phụ nữ không thể chỉ dựa vào đàn ông, vẫn còn vài người đàn ông thấy lợi quên nghĩa, đạo đức giả đấy.”
Vinh Cẩm Thiêm: “…”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất