Chân Vinh Cẩm Thiêm đỡ xe đạp đứng vững, trên gương mặt tuấn tú nở nụ cười ấm áp âm trầm: “Cậu muốn chết à?”
Trần Thần sởn da gà, vội đỡ xe đạp lại, khom người chào: “Bố, đây là sai sót thôi.”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cấp dưới dứt khoát như thế, anh đẩy mắt kính, lạnh lùng nói: “Cậu có thể cút rồi!”
Vì sao anh lại có kẻ ngốc này làm cấp dưới chứ, vì sao tên ngốc này còn giành được hạng nhất cuộc thi đánh võ toàn quân?
Đúng là trong núi không có cọp, con khỉ xưng đại vương mà.
Trần Thần ngẩn ra: “Hả? Không phải chứ, đội trưởng, chẳng phải anh bảo em ở lại một đêm à?”
Cậu ấy còn đang tha hồ tưởng tượng cảnh ngủ cùng một giường với đội trưởng, cậu ấy còn muốn ôm khóc với đội trưởng, nói những lời tình cảm nhớ nhung trong mấy năm nay!
Vinh Cẩm Thiêm: “Trong nhà không có nhiều giường như thế, hay là cậu muốn tôi ngủ dưới đất, cậu ngủ cùng giường với Ninh Tú Phân?”
Trần Thần giật mình: “Không, không, không, không… Không phải!”
Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng nói lần nữa: “Nếu còn muốn cái mông này thì cút ngay!”
Nếu không, anh không ngại đạp Trần Thần đến mức không xuống giường được.
Trần Thần buồn bã lái chiếc hai mươi tám sườn ngang, vừa đi vừa hát bài hát đau thương: “Sao đỏ lấp lánh soi sáng tôi đi chiến đấu, đội trưởng chỉ biết đá mông tôi…”
Cậu ấy biết đội trưởng không muốn ôm nhau khóc to với mình, chỉ muốn ôm chị dâu nhỏ cười, chuyện này đúng là khiến người ta đau lòng.
…
Ninh Tú Phân đang ở trong nhà nhỏ ở chuồng bò lo lắng đêm nay chia giường thế nào, lại nhìn thấy một mình Vinh Cẩm Thiêm đi vào đây.
Cô bưng cốc trà, buồn bực nhìn sau lưng Vinh Cẩm Thiêm: “Ơ? Trần Thần đâu?”
Sao sau lưng anh không có ai cả?
Vinh Cẩm Thiêm vào nhà đóng cửa lại, thản nhiên nói: “Cậu ấy nói mình nhớ mẹ, buổi tối không nghe mẹ kể chuyện không ngủ được.”
Ninh Tú Phân: “Ha ha… Khụ khụ!”
Cô phun trà ra ngoài, bị sặc ho khan mấy cái: “Nhưng chẳng phải cậu ấy là người thủ đô à, chẳng lẽ đi làm còn phải dẫn mẹ theo sao?”
Trần Thần to lớn như vậy, không có mẹ không ngủ được? Đây là mama boy à?
Vinh Cẩm Thiêm nói qua loa: “Ừm, tình cảm mẹ con bọn họ sâu đậm.”
Ninh Tú Phân: “Không ngờ…”
Tam quan của cô được đổi mới.
Vinh Cẩm Thiêm tiện tay đưa khăn cho cô: “Sao thế, cô rất muốn cậu ấy đến nhà chúng ta ở à?”
Ninh Tú Phân vừa lau miệng, vừa buồn bực nói: “Chẳng phải anh mời cậu ấy đến ở sao?”
Sao người này lại quái lạ như thế, là ảo giác của cô à?
Ừm… Còn nhà của chúng ta…
Ninh Tú Phân nghe anh miêu tả nhà nhỏ của hai người như thế, không hiểu sao trong đáy lòng hơi khác thường, không nói lên được có cảm giác gì, chỉ là hơi vui vẻ.
Vinh Cẩm Thiêm vờ như lơ đãng hỏi: “Cô có ấn tượng rất tốt với cậu ấy à, cảm thấy cậu ấy như anh hùng cứu mỹ nhân?”
Ninh Tú Phân không khách sáo nói: “Anh hùng cứu mỹ nhân cái gì, tôi vừa thoát hiểm thì cậu ấy mới xuất hiện. Là kiểu những nhân vật phản diện trong phim hình sự trinh sát bị đánh sấp mặt thì cảnh sát mới xuất hiện chẳng giúp được gì.”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn Ninh Tú Phân không có ấn tượng tốt với Trần Thần, mỉm cười nói: “Phim hình sự trinh sát là gì?”
Ninh Tú Phân: “À…”
Cô lại lỡ lời nói lời không nên nói! Ở thời đại này toàn là phim kiểu mẫu, nào có phim hình sự trinh sát chứ!
Cô ho nhẹ, muốn đổi chủ đề: “Không ngờ Trần Thần cởi mở, không có chuyện gì cũng cười này lại là đồng đội cũ của anh.”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn ra được cô không muốn giải thích, anh không ép hỏi, vì dù sao ép hỏi cũng chỉ nhận được lời nói dối.
Anh chỉ thản nhiên nói: “Ừm, chúng tôi cùng nhau vác súng, tôi bị điều xuống đây nên rời đội.”
Ninh Tú Phân vừa muốn nói gì đó: “Vậy…”
Nhưng một giây sau, bụng cô chợt kêu “Ục ục…” rõ to.
Trong phút chốc, bầu không khí trở nên im lặng.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô: “Chưa ăn cơm à?”
Ninh Tú Phân sờ bụng của mình, cười lúng túng nói: “Không sao, tôi ra khỏi đồn công an cũng quên khuấy mất, chỉ lo làm sao về thôn được. Một lát ăn bánh quy là xong.”
Vinh Cẩm Thiêm đột nhiên đứng dậy đi đến cạnh bàn, mở nắp mấy cặp lồng để trên bàn: “Chừa cơm lại cho cô, ăn đi.”
Ninh Tú Phân nhìn qua, một bát cơm rang trứng thịt khô đầy ắp, còn có rau muống xào chua và canh ngao.
Đúng là đầy đủ hương sắc mà lại đủ dinh dưỡng.
Cô đi qua sờ lên bát vẫn còn ấm, ngạc nhiên nói: “Vẫn còn nóng? Anh hâm nóng cho tôi à?”
Nhưng sao anh biết cô trở về khi nào, sao lại biết cô vẫn chưa ăn cơm, vậy có nghĩa anh đã hâm nóng được một lúc rồi.
Cô chưa từng nghĩ bàn tay cầm súng, cầm văn kiện Đảng của ông lớn lại có thể chu đáo như thế!
Ninh Tú Phân nhìn về phía Vinh Cẩm Thiêm.
Anh cúi xuống, đẩy mắt kính trên sống mũi, mặt không cảm xúc nói: “Tối nay làm hơi nhiều thức ăn, không phải cố ý phần thức ăn cho cô.”
Trong lòng Ninh Tú Phân ấm áp, cong mắt nhìn anh cười tươi: “Cảm ơn!”
Ông lớn ra cửa thôn chờ cô, lo lắng cho sự an toàn của cô, là người trong nóng ngoài lạnh!
Vinh Cẩm Thiêm nhìn đôi mắt to sáng lấp lánh của cô, anh hừ khẽ: “Đi rửa tay đi, người bẩn quá.”
Ninh Tú Phân mỉm cười, quay người vui vẻ nói: “Ừm.”
Sau khi cô rửa tay, ngồi xuống kể với Vinh Cẩm Thiêm chuyện xảy ra hôm nay và ăn cơm.
Vinh Cẩm Thiêm thấy Ninh Tú Phân ăn vô cùng ngon miệng, không sót một miếng nào, không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác dịu dàng kỳ lạ.
Giống như khi còn bé, anh thích cho thỏ lông dài Angora nhập khẩu ăn, khi nhìn nó ăn say sưa ngon lành thì rất hài lòng.
Ăn cơm xong, Ninh Tú Phân tắm rửa xong đã là đêm khuya, cô buồn ngủ bò lên giường.
Vinh Cẩm Thiêm đã nằm xuống giường từ lâu, anh bỗng nói: “Sau này, cuối tuần cô vào thành phố bán lâm sản, tôi sẽ bảo Trần Thần trông nom, đưa cô về, nếu không rất nguy hiểm.”
Ninh Tú Phân ngáp một cái: “Không cần, dù sao hai người cũng là đồng dội, không cần làm phiền người ta, tôi đi ra ngoài sẽ cẩn thận hơn.”
Vinh Cẩm Thiêm thản nhiên nói: “Trước kia cậu ta nợ tôi ân tình rất lớn, bây giờ có việc nhờ vả, không tính là làm phiền.”
Ninh Tú Phân xoa mắt, khẽ nói: “Thôi thôi, cậu ta về nhà quá muộn sẽ nhớ mẹ…”
Vinh Cẩm Thiêm: “…”
Anh quay người nhìn cô: “Ninh Tú Phân, ngoan nào.”
Ninh Tú Phân vô cùng buồn ngủ, không biết anh nói gì, chỉ mơ màng kéo chăn: “Ừm… Ừm… Hôm nay hơi lạnh…”
Ừm, bắt đầu vào mùa đông rồi, hơi lạnh.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô gái nhỏ nhắn xinh xắn vô thức dịch người từ chỗ mình áp lên cánh tay anh sưởi ấm.
Đến khi nhìn thấy cô tựa lên vai mình ngủ sau, Vinh Cẩm Thiêm vẫn không nhúc nhích.
Một lát sau, khi nghe tiếng thở đều đều của Ninh Tú Phân, anh chợt đưa tay chọc gương mặt nhỏ của cô… Đây là chuyện anh vẫn muốn làm.
Anh nhớ đến đôi mắt sáng rực của Ninh Tú Phân, miệng nhỏ chu lên khẽ mấp máy, hồng hào lại xinh đẹp.
Ánh mắt u ám của anh hiện lên ý cười, rất giống con thỏ nhỏ.
Ngón tay thon dài hơi lạnh của anh chậm rãi trượt từ chóp mũi đến miệng nhỏ của cô.
Nếu con thỏ mềm mại không cẩn thận, nói không chừng sẽ bị người ta bắt được lột da, nướng lên ăn.
Nhưng cho dù Ninh Tú Phân là thỏ thì cũng sẽ là con thỏ đạp diều hâu.
Chỉ hi vọng cô chỉ là thỏ hung dữ bẩm sinh, không phải hồ ly ngụy trang thành thỏ.
“Ưm… Bánh quy…” Ninh Tú Phân mơ màng há miệng, vô thức ngậm ngón tay đặt bên môi mình.
Cô còn liếm liếm, chép miệng.
Vinh Cẩm Thiêm cứng đờ, chỉ cảm thấy sự ẩm ướt ấm áp và mút nhẹ trên ngón tay giống như ngọn lửa nhỏ bé kích thích.
Cứ thế bò từ đầu ngón tay lên các dây thần kinh nhạy cảm của cơ thể, thắp lên ngọn lửa dục vọng không nên có.
Thoáng chốc, ánh mắt anh trở nên sâu thẳm.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất