Bà Hạ dẩu môi, vung tay lên hừ lạnh: “Thế nào, coi trọng cô nhóc kia hả, muốn nhận con bé làm đệ tử cuối cùng sao?”
Bà ta cười lạnh: “Ông đúng là sẹo lành quên đau, ông chính là bị đám học sinh, đồ đệ kia làm thành như bây giờ đấy!”
Ông Đường thở dài: “Đâu giống nhau đâu, Tiểu Ninh khác với bọn họ, con bé là một cô gái tốt lương thiện.”
Ông ấy dừng lại một chút: “Tôi đã cả đống tuổi, luôn cần có truyền thừa, lại nói một vài thường thức vệ sinh con bé biết, kể cả Tiểu Vinh là bác sĩ làng này cũng chưa chắc biết rõ.”
Salmonella, đã bao nhiêu năm rồi ông ấy không nghe thấy danh từ chuyên nghiệp này.
Bà Hạ tức giận nói: “Truyền thừa của nhà ông là trung y, ông kéo sang Tây y làm gì.”
Ông Đường bất đắc dĩ đẩy mắt kính xuống: “Bà quên rồi sao, khi ở nước Anh, trừ bỏ chuyên ngành học chính là chính trị kinh tế học ra, tôi còn học cả y học nữa, mặc dù nhà tôi là truyền thừa trung y, nhưng cũng cần tiếp nhận y học hiện đại chứ, học hỏi và phát triển kỹ năng của người nước ngoài để bổ sung khuyết điểm chứ sao nữa.”
Nếu không phải bọn họ về nước vào lúc đó, cuối cùng không thể tham gia kỳ thi tốt nghiệp của trường, ông ấy cũng có thể lấy được giấy phép Tây y.
“…” Bà Hạ ngẫm nghĩ, đúng là thế, trước kia chuyên ngành học chính của chồng mình ở nước ngoài còn không ít, tiến sĩ còn lấy được hai cái.
Ông Đường mỉm cười: “Tôi thấy Tiểu Ninh lại nghĩ đến thời gian đi học trước kia của chúng ta, nghe Cẩm Thiêm nói, lúc trời tối mỗi ngày con bé luôn đọc sách giáo khoa ngữ văn đấy.”
Bà Hạ ồm ồm nói: “Được rồi, được rồi, dù sao tôi không khuyên được ông lão già thích lên mặt dạy đời này, chỉ mong con nhóc thúi kia sẽ không cô phụ ông thôi.”
“Tôi tin tưởng cô nhóc kia, nếu như con bé là đứa có phẩm hạnh không tốt, cho dù bị ép gả cho Cẩm Thiêm, con bé cũng nhất định sẽ không muốn dính líu gì với chúng ta một bà địa chủ, một lão già thúi hót phân này.”
Ông Đường nghiêm túc nói.
Từ lần đó Ninh Tú Phân nhìn thấy bọn họ thì chủ động nhường lại cơm chiều, đến không ngăn cản Cẩm Thiêm tặng đồ cho hai lão già bọn họ.
Lại còn chủ động đưa trứng gà đường đỏ cho bọn họ, với định đổi lại nhà ở tốt hơn giúp bọn họ.
Có thể thấy Ninh Tú Phân là một cô bé tốt giàu lòng nhân ái.
Phải biết rằng, thời buổi này, đừng nói chia thịt cho người ta, nhà ai ăn nhiều lấy nhiều thêm vài quả trứng gà và trái cây, có thể đánh vỡ đầu.
Bà Hạ tức giận vung đế giày: “Được rồi, được rồi, bình thường cũng không thấy ông nói nhiều vậy, ông muốn thu thì thu đi, nếu như con nhóc thúi kia giống lũ học sinh lòng lang dạ sói trước kia của ông, tôi đánh chết con bé.”
Ông Đường nở nụ cười, không nói gì.
Bạn già của ông ấy, ông ấy hiểu, những năm qua giày vò đến rất cảnh giác.
Vừa rồi bà ta nhất định đã nghe thấy lời Ninh Tú Phân vừa nói, mối quan hệ giữa hai người, muốn sống ít nhất phải có một người không thể diện.
Nếu như bà già chán ghét Ninh Tú Phân, tuyệt đối sẽ không đồng ý để Ninh Tú Phân làm đệ tử cho ông ấy.
“Chính là không rõ con bé có đồng ý không.” Ông Đường ngẫm nghĩ.
Bà Hà nhảy dựng lên, quắc mắt vung giày trong tay…
“Con nhóc thúi còn dám kén cá chọn canh hả? Nếu như ở trước giải phóng, con bé đâu có tư cách làm đồ đệ của ông! Nếu con nhóc thúi dám không biết điều, nhìn xem tôi có đánh mông con bé không!”
Ông Đường: “…”
Có phải bạn già nhà ông ấy khó chịu với cái mông không.
…
Ninh Tú Phân ra ngoài chưa được mấy bước đã nhìn thấy Vinh Cẩm Thiêm đang đứng tựa vào một gốc cây to.
Cô dừng bước chân, chưa nói gì cả, vòng qua người anh định đi.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô xụ mặt đi qua bên cạnh mình, không thèm liếc mắt.
Anh day mi tâm, đi theo sau lưng cô.
Ninh Tú Phân bật đèn pin đi đằng trước, anh đi đằng sau.
Trong đêm tối, ánh sao khảm trên bầu trời giống như bức màn nhung màu đen, gió nhẹ thổi qua cánh đồng hơi mát.
Ninh Tú Phân đặt lực chú ý của mình lên trên hoàn cảnh xung quanh, cố tình coi nhẹ người đàn ông đằng sau.
Nhưng cảm giác tồn tại của anh quá mạnh, cô cứ cảm thấy ánh mắt của anh như đâm sau lưng.
Ninh Tú Phân đi được một đoạn, cuối cùng không nhịn được, dừng bước chân.
Sau đó, cô quay phắt người lại, định để anh đi trước.
Kết quả cô vừa quay đầu, đã phát hiện vùng ngực như bức tường.
Chóp mũi của Ninh Tú Phân suýt nữa đụng vào, cô hoảng sợ, lảo đảo, tí nữa té ngã.
Vinh Cẩm Thiêm đưa tay kéo cô lại, đỡ cô đứng vững.
Ninh Tú Phân ngẩng đầu nhìn anh, tức giận nói: “Anh là quỷ hả? Sát như vậy làm gì?”
Sao người này giống như linh hồn sau lưng vậy, dán sát vào người để đi?!
Vinh Cẩm Thiêm cúi đầu nhìn cô gái trước mắt, trên khuôn mặt tròn, nhỏ nhắn tràn đầy căm tức.
Dưới bóng đêm tối tăm, hai mắt to của cô giống như ánh sao sáng lấp lánh, tức giận bừng bừng.
“Tôi không thể đi gần chút sao, cũng không chặn đường của cô, cô lại tức giận, vì sao?” Anh nhíu mày.
Ninh Tú Phân sắp bị thẳng nam tức chết.
Cô phụng phịu đẩy tay anh ra: “Tôi tức giận gì chứ, tôi nào có tư cách tức giận đại lão Vinh ngài, tôi xứng sao?”
“Đại… lão Vinh, đại lão là có ý gì?” Vinh Cẩm Thiêm như có đăm chiêu.
Ninh Tú Phân: “… Ý là anh có bệnh.”
Đúng rồi, thời buổi này, thời đại vàng son của phim bộ Hồng Kông còn chưa xuất hiện, anh không biết đến xưng hô này là bình thường.
Vinh Cẩm Thiêm nhíu mày: “Tôi không có nội thương và ngoại thương nào có thể lưu lại di chứng, ông Đường đã bắt mạch cho tôi, nói tôi trừ bỏ dinh dưỡng không đầy đủ ra, không có vấn đề gì cả.”
Cho dù dinh dưỡng không đầy đủ, về sau anh bắt đầu lên núi săn thú, sau khi có đầy đủ thịt để ăn, về cơ bản tố chất thân thể lại trở về gần thời kỳ đỉnh phong.
Ninh Tú Phân: “… Không, đầu óc anh có vấn đề.”
Anh lại thật sự đang rối rắm có bệnh không, thật sự là khác biệt thế hệ quá sâu!
Phen này Vinh Cẩm Thiêm đã hiểu: “Cô đang mắng tôi?”
Ninh Tú Phân mấp máy môi: “Ha ha ha, chúc mừng, trả lời đúng, nhưng không có thưởng.”
Nói xong, cô xoay người rời đi.
Thật sự không muốn nói chuyện với anh.
Vinh Cẩm Thiêm bất ngờ dịch người, chắn trước mặt Ninh Tú Phân: “Vì sao mắng người, vì sao tức giận?”
Ninh Tú Phân nhìn anh đang bình tĩnh nhìn mình, nhưng cô lại đọc được… cô giải thích cho tôi, bằng không đừng mong đi.
Cô lạnh mặt: “Vinh Cẩm Thiêm, chúng ta bây giờ là kết nhóm sinh hoạt, mọi người giúp đỡ nhau, anh có bản lĩnh, tôi dựa vào con mồi anh săn kiếm tiền.”
“Cuộc sống trong khoảng thời gian này không tệ, nhưng không nhờ tôi ra sức tìm cách, anh cũng không có chỗ bán con mồi đi, tôi không nợ anh gì cả!”
Vinh Cẩm Thiêm nhíu mày: “Do đó trọng điểm đâu?”
Tâm tư của phụ nữ chắc chắn rất nhiều, đến bây giờ vẫn chưa nói vào trọng điểm, nếu là lính của anh, đã sớm bị anh trừng trị.
Ninh Tú Phân tức giận nói: “Do đó, tôi vô cùng chán ghét anh không nói chuyện tử tế, mở miệng là châm chọc khiêu khích, cho dù đề nghị của tôi lỗi thời, đâm đau vết thương của anh.”
Cô tạm dừng, tiếp tục nói: “Mà tôi lại không phải là thần tiên, có thể chu đáo trong mọi chuyện, nếu như anh cảm thấy tôi làm không đúng, thì cứ nói thẳng với tôi vì sao không đúng.”
“Chứ không phải mở mồm là có vẻ kỳ quái, tôi lại không nợ anh! Anh cho rằng anh là ai, dựa vào đâu nói chuyện như vậy với tôi?”
Cô ghét nhất người mở mồm là kỳ quái, giống như mở mồm là không thể nói chuyện hòa nhã!
Đời trước Lý Diên là như vậy, bốn mươi tuổi sự nghiệp không tăng lên, biến thành nóng nảy dễ giận, hở tí là thích dùng vặn hỏi.
Trào phúng người khác giống như có thể ra vẻ mình rất có khả năng vậy.
Ai tới gần anh ấy cũng sẽ bị ảnh hưởng đến cảm xúc tồi tệ, lại nghĩ thay cho tâm trạng sự nghiệp không thuận của anh ấy, chỉ có thể nhịn.
Thứ gì chứ? Tại sao lại vậy? Chỉ bằng cô gả cho một người đàn ông, phải làm thùng rác cảm xúc của anh sao?
Lại không phải cô khiến sự nghiệp của anh ấy không thuận lợi!
Vinh Cẩm Thiêm nhìn vẻ căm tức của Ninh Tú Phân, lại nhất thời không phản ứng kịp: “…”
Ninh Tú Phân một hơi phát tiết xong, cảm thấy thư thái trong lòng khó hiểu, lại nhìn điệu bộ sững sờ của Vinh Cẩm Thiêm.
Cô nhíu đôi mày thanh tú: “Tôi nói xong rồi, tránh ra.”
Phiền chết được, những người đàn ông này!
Vinh Cẩm Thiêm nhìn chằm chằm vào cô, ấn khung kính đen trên mũi, nhếch môi cười như khiêu khích: “Không tránh, cô có thể thế nào?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất