Sau khi tái sinh, ta kết hôn lần nữa - Ninh Tú Phân

Tự ti là một loại cảm xúc.
Ninh Tú Phân uể oải.
Nếu cô nhớ không lầm trước kia nhìn thấy lý lịch nhậm chức của Vinh Cẩm Thiêm, bằng cấp của anh cũng không thấp.
Là người có trình độ văn hóa thấp nhất ở đây, cô đã kiểm điểm sâu sắc việc mình từng coi bà Hạ là người phụ nữ nông thôn không có văn hóa.
Khụ, đây đã chuyện bao nhiêu năm về trước rồi, còn có gì để nói, già mà không biết xấu hổ! Bà Hạ bưng nồi đi vào, lườm ông Đường một cái.
Nhưng Ninh Tú Phân lại loáng thoáng nghe ra sự ngọt ngào trong lời nói của bà cụ.
Cô nhìn bà Hạ vừa hùng hổ mắng người, vừa bưng canh trứng gà đường đỏ đã nấu xong cho ông Đường, trong lòng sinh ra một loại cảm khái phức tạp.
Những năm dân quốc ấy, tiểu thư ngân hàng xinh đẹp cùng thiếu niên du học tao nhã, ở nơi đất khách quê người, một ánh mắt say đắm vạn năm.
Một đường dắt tay, đi qua năm tháng gió lửa liên miên, từ những ngày hăng hái, làm bạn đến tuổi già gian nan khốn khổ.
Bạc đầu không chia xa, từ nay về sau suốt quãng đời còn lại, sinh tử cùng đường, điều ta trân trọng nhất chính là người.
Còn có gì khiến người ta động dung hơn hình ảnh này nữa.
Lòng Ninh Tú Phân vừa hâm mộ vừa cảm khái.
“Vậy nên cô nói xem, nếu bọn họ vào ở nơi đã từng là miếu Thổ Địa, người khác sẽ nói gì?” Vinh Cẩm Thiêm bất ngờ lên tiếng.
Ninh Tú Phân trầm mặc.
Trong thôn này, một người từng là bà địa chủ lại vào ở miếu Thổ Địa tượng trưng cho điều mê tín, có thể nói gì được?
Nói không chừng sẽ bị người lấy cớ làm văn vẻ, làm ra chuyện không tốt đối với vợ chồng già nhà họ.
Bây giờ nghĩ lại, với bản lĩnh của Vinh Cẩm Thiêm, cho dù vợ chồng già ở trong căn nhà cũ nát này, anh cũng có thể nghĩ cách tu sửa lại.
Nhưng anh không làm chuyện này, thậm chí lúc trước nóc nhà nhỏ ở chuồng bò bị lọt gió dột mưa, anh thà lấy chậu rửa mặt hứng nước cũng không sửa.
Không phải như anh nói lúc trước – lười biếng.
Mà là bọn họ đều rất cẩn thận, những thứ này xem như màu sắc tự vệ của họ.
Là cô suy nghĩ không chu toàn, tự cho là đúng.
Ninh Tú Phân có chút tự trách và áy náy: “Cháu xin lỗi, ông Đường…”
“Được rồi, tôi còn chưa nói gì, cần thằng nhóc xấu xa nhà cậu đã dạy bảo người khác thay hai ông bà già này rồi à?” Bà Hạ bỗng tức giận vỗ vào mông Vinh Cẩm Thiêm một cái.
Vinh Cẩm Thiêm bị đánh đến mức giật mình, mày kiếm nhíu lại: “Đừng vỗ mông người ta lung tung…”
Bà Hạ trợn to mắt: “Ôi chao, thằng nhóc chết giẫm này, còn ngại bà lão như tôi sàm sỡ cậu nữa hả? Lúc bà lão tôi đây nổi tiếng khắp thôn, à không, nổi tiếng toàn tỉnh thành và nước Anh thì bố cậu còn mặc quần hở đũng đấy!”
Nói xong, bà tháo chiếc giày xuống, tiếp tục đuổi theo đánh mông Vinh Cẩm Thiêm: “Để bà già này dạy dỗ cậu, thiếu đòn quá mà.”
“Không phải…” Vinh Cẩm Thiêm cuống quýt chạy ra cửa, khuôn mặt tuấn tú đen thui.
Anh không hiểu, anh đã làm gì sai, tại sao lại bị đánh, còn là đánh vào mông nữa chứ!
Ninh Tú Phân nhìn cảnh anh bị bà Hạ rượt đuổi, không nhịn ôm bụng cười, thầm mắng một tiếng:
Đáng đời, ai bảo anh nói móc nói mỉa dạy dỗ người khác như bố làm gì!
Ông Đường cũng cười bất đắc dĩ, lắc đầu: “Bà nhà ông lúc trẻ vẫn chính chắn đôi chút, càng già càng ngang tàng, các cháu thông cảm.”
Ninh Tú Phân lại im lặng một lúc mới nói: “Nếu như không phải cuộc sống bức bách, ai mà không muốn làm tiểu thư khuê các năm tháng yên tĩnh chứ, huống chi bà cụ vốn đã là tiểu thư khuê các.”
Một tiểu thư khuê các ra nước ngoài du học, hoàn toàn biến thành bà lão trộm gà trộm chó ở nông thôn, toàn nói lời thô tục và trộm đồ ăn.
Chẳng lẽ là vì bà ta muốn như vậy ư?
Tựa như mấy chục năm sau, mấy người đàn ông châm chọc một bà nội trợ sinh con thành béo phì, chỉ biết làm việc nhà lại không thú vị, thích lải nhải xứng đáng bị ngoại tình.
Nhưng, chẳng lẽ trước khi sinh con lập gia đình, họ không phải là những cô gái xinh đẹp trẻ trung sao?
Ông Đường nhìn Ninh Tú Phân, có chút ngẩn ngơ: “Cháu nghĩ vậy à?”
Ninh Tú Phân nhìn ông Đường, nhẹ giọng nói: “Ông là một phần tử trí thức ôn hòa, cho dù trải qua sự tàn phá của cuộc sống, ông vẫn luôn cố gắng duy trì thể diện của phần tử trí thức.”
Cô dừng một chút: “Nhưng cuộc sống khó khăn sẽ không chấp nhận được người ưa thể diện, nếu muốn sống, vậy nhất định phải có kẻ đứng ra làm người không cần thể diện kia.”
Bà Hạ chính là người trở thành người không thể diện trong hai người họ.
Ông Đường kinh ngạc nhìn cô, bỗng dưng đỏ mắt, ông ấy gỡ kính xuống, nhắm mắt lại…
“Đúng vậy, vẫn luôn là bà ấy bảo vệ ông, làm hết những điều không có thể diện mới kiếm được đồ ăn về, một người đàn ông như ông duy trì thứ thể diện vô dụng này… Bà ấy cũng không trách ông.”
Canh xe chở phân, xem phân ủ, làm công việc bẩn nhất, thối nhất thôn, đây vẫn chưa là gì.
Nhưng trong tất cả những nỗi đau kia, bà Hạ vẫn luôn che chở trước mặt ông ấy, lăn lộn đập phá đồ đạc như một người đàn bà đanh đá để ngăn cản người khác đánh ông ấy.
Ninh Tú Phân thấy ông Đường rơi lệ, trợn tròn mắt, vội lấy khăn tay ra đưa cho ông: “Ông đừng khóc, là cháu không nên nói mấy lời đó.”
Cô cũng không muốn chọc ông cụ khóc.
“Con nhóc xấu xa này, cháu làm gì vậy, tôi đây còn chưa từng chọc ông nhà tôi khóc đấy!” Bà Hạ đột nhiên giơ chiếc giày lại nhảy vào nhà, hung ác trừng mắt nhìn Ninh Tú Phân.
Ninh Tú Phân hoảng sợ, vội vàng đứng lên giơ tay: “Cháu không có, cháu… Cháu… Chưa làm gì hết.”
Liệu bà cụ có đánh cô luôn không? Cô vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ hung hãn đánh mông Vinh Cẩm Thiêm của bà ta đấy.
Ánh mắt bà Hạ phức tạp, bực bội lườm cô một cái, bỗng ném chiếc giày xuống mang vào, căm tức đuổi người…
“Đi ra ngoài, đi ra ngoài, con nhóc xấu xa nhà cháu đưa thằng nhóc chết bầm kia cút về hết đi, bớt ở đây làm chướng mắt!”
Ninh Tú Phân lanh lẹ gật đầu một cái, xoay người bỏ chạy.
Chạy vài bước, bỗng nhớ đến điều gì, cô quay về cầm lấy đèn pin, cười gượng một tiếng với bà Hạ đang hùng hổ rồi lại chạy.
Nhìn bóng lưng Ninh Tú Phân chạy xa, bà Hạ mới tức giận quay đầu mắng lão già nhà mình…
“Ông rảnh rỗi đến phát hoảng rồi đúng không? Nói mấy chuyện đó với một con nhóc làm gì? Đều là chuyện quá khứ, tôi còn chưa đủ mất mặt à?”
“Mất mặt gì chứ, dù là thiên kim tiểu thư trước kia hay bà Hạ trong thôn hiện giờ, trong mắt tôi bà vẫn là tiểu thư A Hạ trước kia.”
Ông Đường kéo tay bà Hạ, ôn hòa nói.
Khuôn mặt già nua khô quắt của bà Hạ đỏ lên, làu bàu: “Lão già nhà ông chỉ biết nói lời vớ vẩn thôi.”
Ông Đường cười, chợt hỏi: “Bà thấy con nhóc Tiểu Ninh đó thế nào? Sau này tôi dạy học cho nó được không? Một thân bản lĩnh của tôi cũng nên có truyền nhân đúng chứ?”

Ads
';
Advertisement