Sau khi tái sinh, ta kết hôn lần nữa - Ninh Tú Phân

Cô đi theo vào phòng đã nhìn thấy ông Đường ngồi trên ván giường, đeo kính lão, tinh thần tốt hơn nhiều.
Khi ông Đường thấy cô đi đến, ông ấy hòa nhã lại áy náy nói: “Tiểu Viện lại mang đồ đến à, hai ông bà già này có sống được bao lâu đâu, đừng phí phạm như thế.”
Ninh Tú Phân nhíu mày: “Ông Đường, không thể nói như thế được…”
“Đúng đó, ông già, ông nói như vậy là ghét bỏ tôi còn sống, vậy bây giờ tôi chết là được chứ gì.” Bà Hạ vừa nấu nước vừa trừng mắt nhìn ông Đường ồn ào.
Ông Đường dừng lại, cười khổ: “Bà lại thế nữa rồi, tôi đã nói là tôi sẽ liên lụy mọi người…”
“Khỉ khô, ông muốn tôi chết đi thì có, tôi nhìn thấu ông rồi, ông lão bạc tình bạc nghĩa chết tiệt!” Bà Hạ tiếp tục trừng ông.
Ninh Tú Phân ngồi ở một bên ván giường, khẽ kéo ống tay áo của ông Đường, nói nhỏ: “Suỵt, ông xin lỗi vợ nhận phạt là được.”
Ông Đường đẩy mắt kính, ngoan ngoãn nói: “Bà nó ơi, tôi sai rồi, là lỗi của tôi.”
Bà Hạ khẽ lầm bầm, quơ cái thìa: “Vậy còn tạm được, không thì xem tôi có đánh ông không!”
Ninh Tú Phân và ông Đường nhìn nhau bật cười.
Bà Hạ cũng dùng cách của mình làm giảm sự áy náy của ông Đường với mình.
Ninh Tú Phân thấy bà Hạ định nấu nước luộc trứng gà, ngăn cản: “Khoan đã bà ơi, nấu xong trứng gà rồi hãy cho đường đỏ, nếu cứ cho thẳng vào, trứng gà không được nấu chín sẽ dễ lây nhiễm vi khuẩn Salmonella, nguy hiểm lắm.”
Bà Hạ không vui nhíu mày: “Vi khuẩn Sal gì, trước kia bà cũng nấu như thế mà có thấy nguy hiểm gì đâu, con nhóc thối này bớt hù dọa người khác đi.”
Còn ông Đường lại ngỡ ngàng, đẩy mắt kính nhìn Ninh Tú Phân: “Tiểu Viện, sao cháu lại biết vi khuẩn Salmonella, cháu từng học y à?”
Ninh Tú Phân lắc đầu: “Cháu không có, do nhà cháu ở ngay cạnh trạm y tế, một người thím của cháu làm bác sĩ ở đó, thường xuyên dẫn cháu vào chơi, cháu lớn trong trạm y tế đấy.”
Cô chỉ đành dùng lý do đó thêm lần nữa.
Ông Đường nhìn cô một lượt: “Vậy cháu cũng khá hiểu biết về y học thường thức ha.”
Ninh Tú Phân cười nói: “Hiểu một chút, nên cháu mới không thì bà Hạ nấu trứng gà đường đỏ, hoặc là xào trứng với hẹ cũng gần như nhau.”
Thời buổi này ai ai cũng nghèo, đường đỏ là “đồ bổ” bổ máu.
“Hừ, sao giống nhau? Trứng gà xào hẹ và trứng gà đường đỏ khác biệt lớn lắm.” Bà Hạ bỗng bĩu môi khinh thường.
Ninh Tú Phân khá bất lực: “Vậy chúng khác nhau điểm nào ạ?”
Bà lão này vừa cố chấp vừa xảo quyệt, khó mà thuyết phục.
Ai ngờ bà Hạ bỗng quay đầu lườm về phía bóng người chẳng biết đã bước vào lúc nào.
“Đó, khác nhau ở điểm đấy, trứng xào hẹ là đồ tráng dương, để sinh hoạt về đêm của hai vợ chồng các người đạt đến cảnh giới hài hòa.”
Ninh Tú Phân vừa quay đầu đã đối diện với đôi mắt hẹp lạnh lùng của Vinh Cẩm Thiêm, thoáng chốc ho khan: “Khụ khụ khụ khụ… Khụ khụ khụ…”
Đương nhiên Vinh Cẩm Thiêm cũng nghe được lời bà cụ nói, nhìn Ninh Tú Phân ho đến mức đỏ mặt tía tai, anh đẩy cặp kính trên mũi, có chút buồn cười.
Ninh Tú Phân nào dám nhìn anh nữa, chỉ cúi đầu vỗ ngực.
Bà cụ ở nông thôn quả là cái gì cũng dám nói, không lựa lời gì hết!
Ông Đường thấy vậy, chỉ đành lắc đầu bất lực, sai bà Hạ: “Chẳng phải đi nấu trứng gà cho tôi à, còn không đi?”
“Tôi là người hầu của ông hay gì? Lão già đáng chết!” Bà Hạ trợn mắt, hùng hổ đi luộc trứng.
Ninh Tú Phân xấu hổ nhìn Vinh Cẩm Thiêm: “Sao anh cũng đến đây vậy? Đến giúp bà Hạ làm việc à?”
Vinh Cẩm Thiêm bỗng vươn tay, đưa cho cô một cái đèn pin kiểu cũ: “Lúc cô đi quên cầm đèn pin, lát nữa về nhà, con đường ban đêm khó đi.”
Ninh Tú Phân sững sờ, đưa tay cầm lấy đèn pin, không hiểu sao lòng lại thấy khá ngọt ngào.
Từ nhỏ đến lớn, ít có ai lo lắng cho cô thẳng thừng như vậy.
“Cảm ơn anh.” Cô híp mắt, mỉm cười cảm kích.
Vinh Cẩm Thiêm thấy cặp mắt to như quả nho đen của cô nhìn mình, đôi mắt cong cong như trăng non, anh rũ mắt xuống: “Ừm.”
“Đã ngủ chung giường, đắp chung chăn, cái gì cũng làm hết rồi, sao hai đứa còn khách sáo như hàng xóm vậy?” Bà Hạ chợt thốt lên một câu.
Ninh Tú Phân: “… Khụ khụ khụ khụ.”
Vinh Cẩm Thiêm: “…”
Một câu của bà cụ làm lòi sự thật luôn.
Ông Đường tức giận ngắt lời bà Hạ: “Được rồi bà già, con gái người ta da mặt mỏng, bà bớt xía vào đi.”
Rồi ông ấy nhìn Ninh Tú Phân, ngượng ngùng xin lỗi: ‘Tiểu Ninh à, ngại quá, bạn già nhà ông là người nói không lựa lời vậy đấy.”
Ninh Tú Phân cười gượng: “Không sao, không sao đâu ạ.”
Vinh Cẩm Thiêm đứng dậy, ngó lên xà nhà: “Cháu thấy rơm rạ trên nóc nhà khô cả rồi, để cháu đổi đống khác cho ông bà.”
Ninh Tú Phân cũng vội chuyển chủ đề: “Còn nữa, nhà này vừa xập xệ vừa ẩm ướt, sống ở đây không bệnh cũng thành có bệnh. Để cháu hỏi bên bí thư chi bộ thử xem có thể dọn đến nhà trống nào đó tốt hơn không.”
Cô thật sự không muốn nhắc lại chuyện rau hẹ tráng dương nữa.
Vinh Cẩm Thiêm đang kiểm tra rơm rạ trên nóc nhà, lạnh nhạt nhìn cô một cái: “Sao vậy? Gần đây cô móc nối được quan hệ với bí thư chi bộ thôn, đã được phép sắp xếp nhà ở luôn rồi à?”
Ninh Tú Phân sững người, nhíu mày: “Tôi chỉ là thấy bên cạnh cánh rừng gần đây có một miếu Thổ Địa, bên trong còn trống, chẳng phải ở bên đó sẽ tốt hơn bên đây ư?”
Trước đây vào lúc Đại cách mạng, tượng và bàn thờ trong miếu Thổ Địa được coi là bốn thứ cũ mà đập nát, giờ là căn nhà trống không, được người trong thôn lấy ra làm nơi chất lúa.”
Vinh Cẩm Thiêm nheo mắt, cười nhạo một tiếng: “Ngây thơ đến mức ngu xuẩn, cô cũng không biết tại sao ông Đường và bà Hạ lại sống ở đây đã bắt đầu thu xếp việc người khác rồi.”
Mặt Ninh Tú Phân lạnh tanh: “Anh nói chuyện mà móc mỉa thế làm gì?”
Ông Đường vội nói tiếp, hòa giải: “Tiểu Ninh à, thân phận của ông bà không ổn, phải xuống nông thôn cải tạo, nếu vào miếu ở sẽ gây ảnh hưởng xấu.”
Ninh Tú Phân sững sờ, chần chờ hỏi ông Đường: “Đúng là cháu không biết thân phận của ông và bà Hạ, cháu có thể hỏi thân phận của hai người không ạ? Nếu mạo phạm gì thì mong ông bỏ qua cho.”
Trước kia cô chưa từng hỏi thăm.
Sự lễ phép của cô làm ông Đường sửng sốt một lúc mới lắc đầu: “Không sao, cháu cứ hỏi đại một người trong thôn cũng biết được thân phận của ông bà thôi.”
Ông nói: “Trước kia ông là một tri thức dạy học, năm xưa từng làm giảng viên của đại học Phục Đán, cũng biết chút y học cổ truyền, từng dẫn dắt y quán.”
Ninh Tú Phân kinh ngạc, trong lòng có mười ngàn con ngựa cỏ bùn chạy qua… Giảng viên đại học Phục Đán!
Là người kiếp trước cô không tiếp xúc nổi! Ở thời điểm này có giảng viên nào mà không có tài năng và học thức thực sự đâu!
“Vậy bà Hạ…” Ninh Tú Phân dè dặt hỏi, chẳng lẽ bà Hạ là tiểu thư đài các thật?
Ông Đường cười: “Bà ấy hở, là người trong thôn, là một bà địa chủ.”
Ninh Tú Phân gật đầu: “Thảo nào…”
Hóa ra là thành phần không tốt thật, bà Hạ là bà địa chủ của thôn này.
Nhưng một bà địa chủ không có học thức ở vùng nông thôn Đông Nam lại quen biết… Giảng viên của đại học Phục Đán, lại ở bên một phần tử trí thức lợi hại như vậy?
Không lẽ là lệnh của cha mẹ, lời người mai mối? Như thể cuộc hôn nhân giữa Lỗ Tấn và người vợ mù chữ Chu An của mình?
Như nhìn ra được thắc mắc của Ninh Tú Phân.
Ông Đường nói tiếp: “Thôn này và vài thôn kế bên là nhà của bà ấy hết, bố của cô ấy làm ăn ở ngân hàng trên tỉnh phát đạt rồi, cũng đưa bà ấy lên tỉnh luôn.”
Nhớ đến quá khứ, ánh mắt ông Đường dịu dàng mỉm cười: “Sau này bà ấy ra nước Anh du học, ông ở trên trường đua ngựa, liếc mắt một cái thấy được nữ kỵ sĩ hiên ngang trên lưng ngựa là bà ấy, thế là ông bà viết thư cho nhau, rồi hẹn hò.”
Ninh Tú Phân: “…”
Hóa ra người không có học thức, học hành ít nhất trong đây là một kẻ sống lại như cô.

Ads
';
Advertisement