Sau khi tái sinh, ta kết hôn lần nữa - Ninh Tú Phân

Ninh Tú Phân xách rổ trứng gà trở về căn nhà nhỏ cạnh chuồng bò.
Vừa đến gần đã thấy Vinh Cẩm Thiêm cởi nửa thân trần, đang múc nước giếng tắm cho bò.
Bọt nước theo bả vai rắn chắc và da dẻ trên lưng anh trượt xuống, chồng chất ở hõm eo.
Dưới ánh hoàng hôn, da dẻ rắn chắc gợi cảm của người đàn ông như phiếm lên ánh sáng, tràn ngập sức bật dưới động tác của anh.
Hoang dã lại mê người.
Ninh Tú Phân khựng bước, hơi sững người, à, hóa ra cơ thể đàn ông cũng có thể đẹp như vậy.
Vinh Cẩm Thiêm như mọc thêm đôi mắt ở sau đầu, không quay đầu lại đã lên tiếng: “Nhìn gì đó?”
Ninh Tú Phân quay khuôn mặt nóng ran đi, hắng giọng một tiếng: “Không có gì, chỉ đến nhắc một tiếng là tối nay chúng ta được ăn trứng gà xào hẹ.”
Vinh Cẩm Thiêm quay đầu, thấy cô quay mặt đi, cổ lại đỏ ửng.
Anh cũng không vạch trần chuyện gần đây cô cứ nhìn chằm chằm vào anh.
Anh không thích người khác cứ nhìn anh chằm chằm, nhưng cũng không ghét ánh mắt Ninh Tú Phân nhìn anh.
Vinh Cẩm Thiêm cầm bàn chải bước tới, cúi đầu nhìn rổ trứng gà trong tay cô: “Cô mua trứng à?”
Ninh Tú Phân không dám ngẩng đầu nhìn anh, lắc đầu: “Chị Mãn Hoa cho đấy.”
Cô rũ mắt, vẫn thấy được đường cong cơ bụng và tuyến nhân ngư xinh đẹp của anh, không hiểu sao lại nhớ đến cảnh anh đè mình tối qua.
Quá gần rồi, đừng đến gần vậy chứ! Cô không nhìn được cái này đâu!
Cô suýt bị sặc bởi nước miếng của mình: “Khụ khụ khụ… Vậy ờm… Tôi đi nấu cơm trước nha.”
Nói rồi cô vội xoay người vào nhà.
Vinh Cẩm Thiêm dõi theo bóng dáng chạy trối chết của cô, khẽ nhếch môi, đáy mắt cũng bất giác hiện lên một tia sáng mờ tối.
Nhìn thấy nửa thân trần của đàn ông là căng thẳng đến tột cùng, chắc là đặc vụ nhỏ không có quá nhiều kinh nghiệm giao tiếp với đàn ông.
Vậy cũng có nghĩa không thân thiết với Lý Diên là mấy.
Phán đoán này khiến anh cúi đầu, khóe môi bất giác cong lên.
Ninh Tú Phân chạy vào nhà, khuôn mặt nóng ran mới đỡ hơn đôi chút.
Cô đưa tay vỗ trán mình, đúng là không có tiền đồ.
Tốt xấu gì cô cũng từng kết hôn, sao lại thấy thân thể của đàn ông là đỏ mặt như cô gái chưa kết hôn vậy chứ!
Cô lắc đầu, nhanh chóng rửa tay nấu cơm.
Trong vòng nửa tiếng, món trứng xào hẹ và hai món chay đã hoàn thành.
Và là lần đầu tiên cô nấu một nồi toàn cơm nữa.
Vinh Cẩm Thiêm vào nhà thấy món trứng xào hẹ, rau xào mỡ, một đĩa đậu đũa muối chua xào mỡ ớt thơm nức mũi.
Anh vừa lấy khăn lông lau mồ hôi vừa tùy ý hỏi: “Sao vậy? Hôm nay không nấu thịt khô à?”
Đậu đũa muối chua do anh muối, Ninh Tú Phân trông rất thích.
Ninh Tú Phân thấy anh đã mặc áo ba lỗ vào, bưng bát đũa lên bàn: “Ăn thịt khô hoài cũng không tốt, đồ hun khói dễ gây ung thư, rau xanh cũng khá ngon.”
Thời buổi này rau xanh tươi ngon mềm mại, tự mang vị ngọt, không có thuốc trừ sâu, xào đại vài món cũng ngon rồi.
Trước kia nấu gì cũng không cần đổ dầu, chỉ lấy bàn chỉnh thoa chút mỡ heo hoặc dầu hạt cải lên nồi rồi bắt đầu nấu.
Hiện giờ trong nhà có vài bình tỏi, cộng thêm mỡ lợn rừng làm được, nấu ăn thơm ngon vô cùng.
Càng miễn bàn mỗi bữa cơm không phải cá thì là thịt.
Suy nghĩ thông thoáng rồi sẽ không đói bụng nữa.
Trước kia cô cứ sợ sói sợ hổ, câu cá cũng sợ bị nói là đầu cơ trục lợi và gây ra ảnh hưởng xấu, đói đến mức như cải thìa thiếu dinh dưỡng trên đồng.
Ăn không no mới là ảnh hưởng xấu!
Hành động rửa tay của Vinh Cẩm Thiêm hơi dừng lại, anh thắc mắc hỏi: “Gây ung thư? Cô đang nói ung thư à? Ai nói ăn thịt hun khói dễ bị ung thư? Bệnh nan y này rất hiếm gặp.”
Ninh Tú Phân ngẩn ra, bỗng nhớ đến, phải rồi, ở thập niên 70-80 và cả thập niên 90, tuy mọi người đều biết ung thư là căn bệnh nan y đáng sợ.
Nhưng rất ít người mắc phải loại bệnh này.
Là sau này cuộc sống tốt hơn, vật chất phong phú, cộng thêm môi trường bị ô nhiễm nghiêm trọng, công nghệ thực phẩm đa dạng và nhiều công việc tàn nhẫn xuất hiện nên căn bệnh này mới dễ thấy.
Cô ngồi xuống, hắng giọng một tiếng như che giấu: “Trước kia tôi nghe thím ở trạm y tế nói vậy, không phải tôi đã nói với anh tôi ở cạnh trạm y tế, thím ấy rất thích tôi, thường đưa tôi đến chỗ thím ấy làm việc rồi sao?
Thật ra trạm y tế hiện giờ đâu thèm để ý ung thư là gì, có lẽ bệnh viện trên tỉnh cũng không được mấy ca.
Có điều chắc là không sao đâu, Vinh Cẩm Thiêm chỉ là bác sĩ nông thôn bình thường, cùng lắm được huấn luyện mấy ngày với bác sĩ chân đất, chắc là không hiểu gì.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn Ninh Tú Phân, chưa nói gì, cũng ngồi xuống bưng bát đũa lên: “Ừm.”
Đặc vụ nhỏ không nói thật rồi, cô hiểu quá nhiều thứ, làm gì giống một cô gái bình thường.
Có lẽ người khác không nhìn ra, nhưng trong mắt anh thì toàn là sơ hở.
Thấy Vinh Cẩm Thiêm không truy hỏi, không biết tại sao trong lòng Ninh Tú Phân lại có phần thấp thỏm, cô chỉ vùi đầu ăn cơm.
Hai người không ai nói gì.
Ăn cơm xong, buông bát đũa xuống, Ninh Tú Phân quệt miệng: “Anh dọn dẹp đi, tôi qua nhà ông Đường một chuyến, đưa cho họ chút trứng bồi bổ sức khỏe.”
Cô cũng không biết tại sao mình lại hơi sợ khi ở riêng với anh.
Nhìn Ninh Tú Phân cầm đồ, xoay người rồi vội vàng đi mất, Vinh Cẩm Thiêm cau mày, đáy mắt lạnh lẽo hiện lên tia sáng khó lường.
Cô đang trốn anh, chột dạ gì đây? Có lẽ nên tìm một cơ hội điều tra thử.

Bên này, Ninh Tú Phân đi đến căn nhà phối gạch ông Đường và bà Hạ ở.
Vẫn trong tình trạng nửa xiêu vẹo đó, bà Hạ đang khom lưng ngồi xổm trước thùng gỗ, lấy nước rửa bát.
Ninh Tú Phân thấy bà ta cẩn thận rửa hai cái bát mẻ và nồi đến mức sạch sẽ.
Cô giật mình, để ý thấy tuy quần áo trên người bà Hạ có rất nhiều vụn vá nhưng nếu nhìn kỹ thì chúng không hề bẩn.
Hơn nữa nút thắt ở cổ áo trên áo của bà Hạ còn rất tinh xảo, là nút thắt được làm thủ công phức tạp, thường dùng cho sườn xám cao cấp được đặt may riêng.
Trước kia cô cũng rất thích sườn xám nên từng nghiên cứu.
“Hầy, con nhóc thối, cháu đứng ở đó làm gì vậy? Cầm thứ gì tốt lại đây đó? Mau đưa bà xem.” Bà Hạ chợt quay đầu, nhìn chằm chằm cái rổ trong tay cô mà lải nhải.
Ninh Tú Phân: “…”
Cô cất cái suy nghĩ cảm thấy trước kia bà Hạ là tiểu thư khuê các đi.
Ninh Tú Phân cầm rổ bước qua, đưa rổ cho bà Hạ: “Cháu kiếm được ít trứng gà, với hôm qua lên huyện sẵn mua chút đường đỏ nên đưa đến đây cho ông Đường bồi bổ cơ thể.”
Bà Hạ cầm lấy ngay, hưng phấn chui vào phòng nhanh như chớp: “Ông già, con nhóc thối cầm trứng gà với đường đỏ đến nè, lát nữa tôi làm trứng gà đường đỏ cho ông ăn nhé!”
Ninh Tú Phân: “…”
Mỗi lần thấy hành động mau lẹ của bà Hạ, cô cứ cảm thấy bà cụ này như chồn xuống núi vậy.

Ads
';
Advertisement