Ninh Tú Phân vô cùng buồn bực, chẳng phải anh vừa mới tắm ư? Sao giờ lại muốn tắm nữa?
Đã cuối tháng mười gần tháng mười một rồi, cũng đâu oi bức đến thế.
Ninh Tú Phân ngơ người một lúc, dứt khoát ngồi dậy, định vuốt gọn đầu tóc rồi đi ngủ.
Nhưng cô bỗng cảm thấy eo mình hơi đau, cô vén quần áo lên nhìn thoáng qua.
Dưới áo có mấy dấu tay thon dài ửng đỏ, rất giống dấu vết đặc thù nào đó.
Ninh Tú Phân ngây ra, bất giác đỏ mặt.
Cô vội vàng che mặt, cầm cái cốc tráng men bên cạnh rót một cốc nước.
Vừa rồi thật sự không nên trêu chọc người này, sau này Vinh Cẩm Thiêm còn có vợ nữa.
Trong ấn tượng của cô, sau này truyền thông đưa tin vợ của Vinh Cẩm Thiêm cũng là một danh viện thế hệ giàu có thứ hai rất có bối cảnh.
Vẫn nên giữ bình tĩnh thôi, ừm, không nên có dục vọng thế tục kết hôn yêu đương gì mới đúng.
Không thể vì đại lão gặp nạn có giá trị võ lực cao và đẹp trai mà suy nghĩ miên man được.
Đàn ông ấy mà, ai kết hôn cũng có cùng đức hạnh, kiếm tiền, đi học, phát triển bản thân mới là nhiệm vụ chủ yếu ở kiếp này của cô.
Đàn ông không nằm trong kế hoạch đó! Không thể để mình dính dáng đến con quỷ tình yêu!
Ninh Tú Phân làm xong các loại tâm lý xây dựng cho mình, lại nghĩ đến cuộc sống sau khi kết hôn ở kiếp trước, quả nhiên khuôn mặt đang nóng lên lại lạnh dần.
Cô khẽ thở dài, không đứng dậy nữa mà nằm xuống, nhắm mắt lại ngủ.
Bên kia, Vinh Cẩm Thiêm đứng ngoài cửa, nhìn ánh đèn dầu lập lòe trong phòng phản chiếu lên bóng hình mảnh khảnh của người con gái, phác họa vòng eo và đường cong phập phồng trước ngực cô.
Gió đêm tháng mười hơi se lạnh, lại tựa như có ngọn lửa nóng không thể dập tắt.
Anh móc gói thuốc lá ra, là thứ Trần Thần dúi cho anh lúc rời đi, trước khi đi tên đó còn lén đặt hai trăm tệ dưới cốc nước.
Không biết là ông già cho hay tên đó tự tích góp nữa.
Vinh Cẩm Thiêm châm một điếu, rít vài hơi, phả khói thuốc ra, dường như xua tan hết mùi hương thơm ngọt giữa hơi thở ban nãy trên người cô gái.
Lúc này mới chầm chậm đè nén sự khô nóng dưới đáy lòng.
Qua chuyện này, anh thoáng hiểu được tại sao có một số người không ngăn cản được “viên đạn bọc kẹo”.
Đàn ông đúng là… có hai cái đầu, cái đầu bên dưới vừa mụ mị là dễ khiến cái đầu bên trên mơ hồ theo.
Anh cười nhạo một tiếng, rít mạnh thêm vài hơi, ném điếu thuốc xuống đất dập lửa.
Vinh Cẩm Thiêm ngước mắt nhìn bầu trời đen như tơ nhung, ánh mắt dần trở về vẻ lạnh lùng, xoay người vào phòng tắm.
Dội mấy thùng nước lạnh từ đầu đến chân mới dội tắt ngọn lửa và phiền muộn trong lòng.
Đợi anh lau khô tóc trở về thì thấy đèn phòng đã tắt.
Anh không trách Ninh Tú Phân tắt đèn trước, ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn, ít nhất không cần phải thấy cô cười khúc khích nữa.
Bước vào phòng, anh nhìn bóng người yểu điệu đang ngủ trên giường.
Vành tai Vinh Cẩm Thiêm khẽ giật, nhạy bén nghe được hơi thở không ổn định của cô, biết Ninh Tú Phân vẫn chưa ngủ.
Vinh Cẩm Thiêm im lặng một thoáng, nuốt ực nước miếng, nhẹ nhàng nhảy một phát như tàn ảnh lướt qua cô lên phía trong chiếc giường.
Ngoại trừ ván giường đong đưa cực nhỏ, phát ra một tiếng “kẽo kẹt” thì gần như không còn động tĩnh gì.
Ninh Tú Phân nhắm mắt, lòng kinh ngạc vô cùng.
Vậy ra đây là nguyên nhân trước kia anh ra vào mà không có động tĩnh gì.
Cảm giác người đằng sau nằm xuống, trong bóng tối, tất cả giác quan như được phóng đại.
Đến nỗi Ninh Tú Phân còn cảm thấy mình có thể nghe được hơi thở ấm áp và hơi nước tỏa ra trên người anh, làm ướt đi chiếc áo ngủ mỏng manh của cô.
Đầu cô hiện lên hình ảnh anh đè cô dưới thân, đôi mắt vốn lạnh lẽo lại chứa ý cười nhìn cô.
Cô cắn môi dưới, nhắm mắt chặt hơn.
Ừm, ngủ, ngủ thôi, bị quỷ yêu đương nhập lại tổn hại túi tiền…
…
Hai người mỗi người lòng mang suy nghĩ riêng không biết đã ngủ thế nào.
Sáng hôm sau thức dậy, Ninh Tú Phân cảm thấy bản thân hơi tiều tụy, nhìn vào gương, đúng là thấy được hai quầng thâm mắt.
Hầy, còn đỡ, không nghiêm trọng lắm.
Có điều…
“Anh không ăn sáng à?” Ninh Tú Phân cầm cốc tráng men định đi súc miệng, lại thấy Vinh Cẩm Thiêm vác nông cụ ra ngoài.
Cô hơi buồn bực, sao anh lại thức sớm hơn cô nhiều thế, sáng nay có chuyện gì quan trọng à?
Vinh Cẩm Thiêm sững người, không quay đầu lại: “Ừm, sức khỏe ông Đường không tốt, tôi đi làm công thay ông ấy.”
Ninh Tú Phân gật đầu: “Ừm.”
Không hiểu tại sao giữa hai người lại nhiều thêm một sự khách sáo và xa cách.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô, xoay người rời đi.
Ninh Tú Phân làm bộ không nhìn anh, rửa mặt xong cũng vác nông cụ của mình đi làm việc.
Hôm nay không thấy Đường Trân Trân và Hoàng Học Hồng ở ngoài đồng, chắc là xin nghỉ.
Chỉ có Đàm Hiểu Hà ở trên ruộng, thấy cô nhìn sang, thế mà cười với cô.
Những người còn lại của tiểu đội thanh niên trí thức gặp cô như thấy hổ và Diêm Vương, co đầu rụt cổ không dám nhìn thẳng.
Ninh Tú Phân biết đây là ‘uy phong’ và ‘khí thế’ mình có được sau đợt ‘nổi điên’ hôm qua.
Ninh Tú Phân cũng không thèm để ý đến cái đám ngu ngốc bị Đường Trân Trân coi như súng mà sai khiến này, bọn họ không chọc cô là được.
Cô vác cuốc, xoay người đi vào khu được thôn dân phân công bắt đầu làm việc.
Bận rộn làm việc, một ngày cứ thế trôi qua.
Đến khi kết thúc công việc, ghi điểm công xong, nhân lúc xung quanh không có ai.
Mãn Hoa lại đưa hai bó rau xanh cho cô, trả lại cho cô một rổ trứng gà nhỏ.
Ninh Tú Phân sững sờ, mỉm cười nhận lấy: “Chị Mãn Hoa, hôm qua em về trễ còn gây ra chút chuyện, thế nên quên đem đồ cho chị luôn.”
Nói rồi cô móc một cái hộp nhỏ trong túi ra đưa cho cô ấy.
Mãn Hoa cúi đầu, thấy nó là một vỏ sò tròn tròn, mở ra nhìn, bên trong là kem dưỡng thể màu trắng nửa trong suốt.
Cô ấy sửng sốt: “Là tinh dầu vỏ sò, đồ tốt đấy!”
Thứ này có thể bôi mặt, bôi tay làm ẩm da.
Mãn Hoa cầm lên ngửi thủ, cẩn thận lau khô tay, trét một chút bôi lên mu bàn tay: “Thơm quá đi, nhiều năm rồi chị không dùng thứ này.”
Nhưng sau đó cô ấy lại trả lại tinh dầu vỏ sò cho Ninh Tú Phân: “Chị không nhận thứ này được đâu, hơn nữa người nhà quê cần gì phải dùng tinh dầu vỏ sò bôi mặt bôi tay, chị không õng ẹo vậy đâu.”
Ninh Tú Phân đè tay cô ấy lại: “Vậy có phải em nên trả trứng gà lại cho chị không? Chị Mãn Hoa, thứ này không đắt, chỉ năm hào thôi, chúng ta coi như có qua có lại.”
Lần trước chị Mãn Hoa đuổi dì ba Vương la lối gây chuyện đi giúp cô, cô còn chưa cảm ơn Mãn Hoa đàng hoàng.
Giao tiếp giữa con người với nhau, nói đơn giản là khi hai bên có tiêu chuẩn đạo đức tương đương.
Nếu chị tốt với tôi, tôi sẽ tốt với chị, chúng ta sẽ trở thành bạn bè.
Mãn Hoa sững sờ, sau đó gật đầu: “Được, chị sẽ nhận.”
Ninh Tú Phân cười híp mắt, vẫy tay với cô ấy: “Em đi nhé!”
Nhìn Ninh Tú Phân rời đi, Mãn Hoa cúi đầu ngửi mùi tinh dầu vỏ sò, loại dầu này được sản xuất ở Thượng Hải, khác biệt so với nơi khác.
Trong lòng cô ấy có chút cảm xúc phức tạp.
Cô ấy cũng là cô gái thành thị, là thanh niên trí thức thế hệ thứ ba, không có cơ hội trở về thành phố, buộc phải lấy chồng ở thôn quê.
Cuộc sống ở nông thôn khó khăn, dù cô ấy chọn con trai của bí thư chị bộ trong thôn, cũng phải chắt chiu từng đồng từng cắt.
Đã nhiều năm rồi cô ấy không dùng bất kỳ sản phẩm dưỡng da, dưỡng tay nào.
Mùi hương của tinh dầu vỏ sò và ánh sáng trên mu bàn tay thô ráp khi được bôi lên khiến cô ấy nhớ lại những ngày mình còn là con gái, ở bên cạnh bố mẹ.
Mãn Hoa không kiềm được đỏ mắt, Ninh Tú Phân thực sự rất tốt bụng.
Nếu sau này có cơ hội giúp cô gái đó, cô ấy sẽ giúp đỡ nhiều hơn, bởi cô ấy hiểu rõ khó khăn của việc một mình lấy chồng ở nông thôn hơn bất kỳ ai.
Đàm Hiểu Hà vào cửa chấm công, vừa vặn thấy Mãn Hoa đang ngơ ngác nhìn tinh dầu vỏ sò.
Ả thầm hừ một tiếng, Ninh Tú Phân đúng là dám bỏ tiền vốn, dùng năm tệ kia của Đường Trân Trân mua nhiều ân tình của người khác ghê.
“Thanh niên trí thức Đàm vào chấm công à?” Mãn Hoa thấy có người đến, vội cất tinh dầu vỏ sò vào ngăn kéo.
Đàm Hiểu Hà mỉm cười: “Vâng, chị Mãn Hoa.”
Không sao cả, dù Ninh Tú Phân muốn mua chuộc ai để đối phó với Đường Trân Trân thì cuối cùng cũng chỉ là chó cắn chó, ả thích xem.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất