Ninh Tú Phân sửng sốt, căm tức giơ tay đẩy anh: “Anh đừng tưởng rằng anh cao thì bắt nạt được người!”
Vinh Cẩm Thiêm túm được cổ tay cô: “Tôi chỉ muốn nói rõ ràng với cô, tôi thừa nhận xét về khách quan lời cô nói cũng coi như có đạo lý.”
Đặc vụ nhỏ này cần tức giận đến mức như vậy sao?
Cơn tức của cô lớn như vậy, không giống như chỉ nhắm vào anh, mà như hắt cả lừa giận của người khác lên đầu anh vậy.
“Mặc kệ khách quan hay là chủ quan, lời tôi nói là có đạo lý, nói lời châm biếm không thể giải quyết bất cứ vấn đề gì, còn rất tổn thương người!”
Ninh Tú Phân cất cao giọng, vừa ấm ức vừa cáu giận rút tay mình về.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô, đột nhiên thình lình nói: “Được, về sau tôi sẽ thay đổi cách nói chuyện của mình.”
Ninh Tú Phân sửng sốt, nhìn biểu cảm của Vinh Cẩm Thiêm, cô chợt bình tĩnh lại, giống như bị giội một chén nước.
Mặc dù mình nói đúng, nhưng phản ứng hơi quá.
Vinh Cẩm Thiêm không phải Lý Diên, cũng không phải Lý Diên hiện giờ, anh không nên thừa nhận lửa giận và oán hận của cô.
Cô không nợ Vinh Cẩm Thiêm, Vinh Cẩm Thiêm cũng không nợ cô.
Đúng là mình rất ấm ức trong vụ hôn nhân kiếp trước, cũng tích lũy rất nhiều oán khí.
Nhưng mà, cô đã sống lại, đó là bản thân quá khứ, không nên mang những cảm xúc không tốt này đến kiếp này, bị cảm xúc khống chế!
Vậy có gì khác luôn sống trong quá khứ khó chịu?
Ninh Tú Phân day chân mày, bình tĩnh chút: “Xin lỗi, có thể nhớ tới một vài ký ức không tốt trong nhà, phản ứng của tôi quá mức kích động… Tóm lại, chúng ta có thể đạt thành nhận thức chung nói chuyện tử tế là được.”
Cô nói xong, vòng qua Vinh Cẩm Thiêm, cầm đèn pin tiếp tục đi về trước.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn theo bóng lưng của cô, trầm ngâm đi theo chậm hơn vài bước.
Hai người sinh hoạt cùng nhau đã được một khoảng thời gian, phần lớn thời gian đặc vụ nhỏ là người có tâm tình rất ổn định và bao dung.
Vài lần bùng nổ toàn là có người bắt nạt cô, hoặc là khi ‘Bắt nạt’ anh.
Ở bên cạnh anh, đây là lần đầu tiên cảm xúc tệ thế.
Rốt cuộc là ký ức như thế nào, là người như thế nào khiến cho cô không khống chế được như vậy.
…
Một đêm này, hai người trở lại phòng nhỏ chuồng bò, không nói gì cả.
Vinh Cẩm Thiêm vốn không phải người nói nhiều, bình thường là Ninh Tú Phân chủ động tạo đề tài.
Lần này Ninh Tú Phân cũng yên lặng, âm thầm tắm rửa, đọc sách, lên giường nghỉ ngơi.
Cả căn phòng rất yên tĩnh.
Trầm tĩnh như vậy kéo dài ba ngày, cho đến ngày thứ tư, Ninh Tú Phân vừa về nhà, đã nhìn thấy bóng người chắp tay sau lưng đứng ở cửa.
Chính là cổ đông, ờm, bà địa chủ lớn nhất trước kia trong thôn… bà Hạ.
Ninh Tú Phân sửng sốt: “Bà Hạ, sao bà lại tới đây, ông Đường không thoải mái sao, hôm nay cháu còn chưa ra bờ sông nhìn xem lồng tôm, lát nữa đưa ít tôm cá cho ông bà?”
Bà Hạ chắp tay sau lưng đi tới, hài lòng gật đầu: “Ừm, coi như cháu có lòng, đi thôi, lấy thêm cá hơi lớn đến, dù sao người trẻ tuổi các cháu tinh mắt, ăn cá nhỏ nhằn xương tiện, người già chúng ta không giống vậy.”
Ninh Tú Phân không nhịn được phì cười: “Được, được, bà đi cùng cháu.”
Nếu là trước kia, cô tuyệt đối sẽ mắng bà già áp đặt đạo đức này, đúng là người xấu già đi.
Nhưng sau khi nghe được trải nghiệm trong đời bà ta, cô mới hiểu ‘Ngang ngược độc tài’ này là màu sắc bảo vệ của bà Hạ sau khi trải qua quá nhiều đau khổ.
Ninh Tú Phân chọn hai con cá và một lưới tôm sông duy nhất đưa cho bà ta: “Bà, bà xem định chế biến tôm sông thế nào, xào rau hẹ hay là nấu cháo?”
Bà Hạ nhìn hai con cá trong tay cô đúng là lớn nhất, nhìn Ninh Tú Phân, chút phức tạp lóe lên nơi đáy mắt, bĩu môi: “Xào ăn, thơm!”
Ninh Tú Phân bị kích động đến hái nắm rau hẹ dại cho bà ta: “Cho.”
Bà Hạ không nhận, không khách khí nói: “Mang qua cho bà, bà cả đống tuổi, còn phải tự cầm à?”
Ninh Tú Phân nhìn bà già chắp tay sau lưng rời đi, hơi bất đắc dĩ bật cười, đi theo.
Cho dù giúp vợ chồng ông Đường nấu cơm cũng không sao.
Đến gian phòng gạch mộc, ông Đường nhìn Ninh Tú Phân chủ động hỗ trợ rửa rau, nhặt rau, đợi đến khi đồ ăn nấu xong.
Cô dọn đồ ăn lên, đang chuẩn bị rời đi, ông Đường lại cười vẫy tay gọi cô: “Tiểu Viện, có thể cùng ăn cơm với ông già này được không?”
Ninh Tú Phân sửng sốt, lúc này mới chú ý đến bà Hạ lại lấy thêm một cái chén và đôi đũa đi vào, còn là một chén sứ lành men trắng.
“Cháu không ở lại ăn đâu.” Cô khoát tay.
“Bảo cháu ngồi ăn cơm thì ăn cơm, lấy đâu ra lắm lời vậy.” Bà Hạ trừng mắt, thấy cô không nghe lời, định cầm đũa gõ trán cô.
Ninh Tú Phân nhạt nhẽo nói: “Được, được, cháu ăn, nhưng hình như phải nói một tiếng cho Vinh Cẩm Thiêm.”
Hôm nay cô tan làm sớm, Vinh Cẩm Thiêm còn chưa dắt bò về đâu.
Bà Hạ cầm đũa gõ lên trán cô: “Thằng nhóc thúi có ý kiến, kêu nó tới tìm bà!”
Ninh Tú Phân xoa trán hơi đau, vội vàng gật đầu: “Được, được!”
Bên Vinh Cẩm Thiêm không thể trách cô không thông báo.
Ông Đường nhìn bà Hạ, hơi kinh ngạc: “Bà không đợi Cẩm Thiêm về nói một tiếng sao?”
Bà Hạ trợn mắt: “Nào có người già chờ người trẻ tuổi.”
Ông Đường không dám nói gì về tính tùy hứng của bà vợ mình, gật đầu nhìn Ninh Tú Phân: “Tiểu Viện ngồi đi.”
Ninh Tú Phân ngồi xuống, thành thật ăn cơm.
Bà Hạ nhìn cô đột nhiên hỏi: “Đồ ăn ngon không?”
Ninh Tú Phân nhìn bà Hạ đang cầm đũa gõ lòng bàn tay, vội gật đầu: “Ăn ngon, đồ ăn ngài làm ăn ngon.”
Đừng gõ trán cô là được.
Bà Hạ lại hỏi: “Cháo ăn ngon không?”
Ninh Tú Phân gật đầu như giã tỏi: “Ăn ngon.”
Bà Hạ tiếp tục hỏi: “Chồng bà muốn thu cháu làm học sinh, được không?”
Ninh Tú Phân tiếp tục gật đầu: “Ăn ngon… hả?!”
Cô hơi khó tin nhìn bà Hạ, lại nhìn ông Đường.
Cô không nghe nhầm chứ?
Bà Hạ trừng mắt: “Sao nào, đồng ý rồi còn định đổi ý, chê phần tử cải tạo như ông bà sao?”
Ninh Tú Phân vội lắc đầu, nâng bát đũa hơi kích động: “Không, không phải, mà là quá bất ngờ, ông Đường ngài… thật sự muốn thu cháu làm học sinh sao? Cháu… cháu chỉ học xong cấp hai và một năm cấp ba, ngài là giáo sư đại học Phục Đán…”
Bằng cấp đời trước của cô thấp, nhưng tuổi ở đó, thời buổi này, có khối người vào nhà máy sau khi tốt nghiệp cấp một.
Sau cải cách và mở cửa, sinh viên là con cưng của trời, làm rạng rỡ tổ tông.
Về sau đến năm 1999, đại học bắt đầu mở rộng tuyển sinh, mới dần dần không giống trước.
Cô mong đời này bù đắp lại tiếc nuối không được đi học đời trước, nhưng mà, cô thật sự theo kịp sao?
“Bốp!” Đột nhiên, một chiếc đũa đập lên trán Ninh Tú Phân.
Ninh Tú Phân “A” gần như rớt nước mắt.
Bà Hạ trợn trừng mắt: “Tự ti là bệnh, phải trị, còn chưa bắt đầu học, đã bỏ cuộc giữa chừng, con nhóc thúi, cháu đáng đánh đòn!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất