Vinh Cẩm Thiêm vừa nhìn là biết Ninh Tú Phân hoàn toàn không nhớ chuyện gì đã xảy ra trong phòng tắm khi cô say rượu lần trước.
Ánh mắt anh tối sầm, cười khúc khích.
Ninh Tú Phân nằm trên vai anh, khi người ta làm tình luôn muốn con gái giúp cởi quần áo, làm gì có cô gái nào muốn lột quần áo của đàn ông?
Sau đó mông của cô bị nhéo hai cái.
Ninh Tú Phân đỏ mặt, cô theo thói quen trừng mắt với người đang bế mình: “Sao anh lại nhéo em, đồ vô liêm sỉ!”
Lời vừa dứt cô liền cảm thấy lời nói của cô rất ngốc nghếch.
Lát nữa thôi, bọn họ còn làm ra những chuyện vô liêm sỉ hơn.
Vinh Cẩm Thiêm cười như không cười, nhẹ nhàng xoa mặt cô: “Giúp anh cởi cúc áo.”
Ninh Tú Phân khẽ ho một tiếng, ừm, nếu đã khách khí thì không cần lịch sự nữa.
Cô không nhìn thẳng vào anh mà cụp mắt xuống, hơi chống người dậy đưa tay ra bắt đầu cởi cúc áo.
Nhưng cô vẫn rất căng thẳng, cởi rất lâu, lòng bàn tay đẫm mồ hôi khiến tay trơn đến mức không thể cởi nổi chiếc cúc áo đầu tiên.
Ninh Tú Phân thấy người đàn ông đối diện cười khúc khích: “Sao vậy, anh tưởng khi trên giường em rất tự tin, sẽ không căng thẳng như này.”
Ninh Tú Phân bị cười nhạo rồi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, cô không thể chịu thua như vậy!
Bình tĩnh lại! Tốt xấu gì cô cũng được coi là một nửa lão làng, có ký ức của kiếp trước, anh lại là một em trai không biết gì.
Ninh Tú Phân giả vờ bình tĩnh: “Đây là tình thú, là tình thú, biết chưa?”
Nói xong, cô cuối cùng cũng cởi được chiếc cúc áo đầu tiên, sau đó tiếp tục cố gắng cởi chiếc cúc áo thứ hai.
Vinh Cẩm Thiêm cười thầm, anh không nói gì bế cô vào trong nhà tắm, lúc nãy mới cởi được chiếc cúc áo đầu tiên.
Công tử Vinh đặt cô xuống, xoa xoa đầu cô như một đứa trẻ: “Đợi anh.”
Ninh Tú Phân được xoa đầu nên có chút xấu hổ, cô chưa kịp thể hiện sự bình tĩnh của một “lão làng” trước mặt công tử Vinh.
Một lúc sau cô thấy anh đi ra ngoài, sau đó lại cầm một chiếc bàn nhỏ không biết lấy từ đâu đặt vào giữa phòng tắm.
Tiếp đó anh lại mang vào hai chậu nước nóng.
Lúc này anh đặt cô lên bàn như một con thú nhỏ, dang rộng chân cô ra cúi đầu nhìn cô mỉm cười: “Như này em mới có thể hành động dễ dàng, cảm giác có tình thú hơn.”
Anh đặt cô lên đây cũng thôi đi, đằng này cơ thể lại còn đối diện thẳng với chỗ “hoàn hảo” kia.
Ninh Tú Phân nhanh chóng cảm nhận được cái thứ trong khoá quần cảnh sát kia đang chạm vào chân cô.
Khuôn mặt cô bắt đầu trở nên nóng bừng, cô mím môi, giả vờ bình tĩnh đưa tay ra tiếp tục cởi cúc áo anh: “Anh cũng hiểu biết nhiều đấy.”
Cô muốn cười nhưng lại cảm thấy sẽ phá vỡ bầu không khí.
Lần này rất thuận lợi.
Một cúc, hai cúc, ba cúc…
Những chiếc cúc áo còn lại được cởi ra hết, để lộ những đường cong gợn sóng trên cơ ngực và cơ bụng săn chắc.
Ninh Tú Phân nhìn chằm chằm vào cơ thể đẹp đẽ nhấp nhô như được điêu khắc ra.
Chà, toàn thân trắng sáng, thậm chí có cả một chút chút màu hồng…
Trong đầu Ninh Tú Phân vừa nảy ra một suy nghĩ, sau đó cô bắt đầu mất kiểm soát, suy nghĩ bị phân tán ra, nếu như cái thứ trước ngực kia màu hồng vậy thì trong quần cảnh sát…
Dừng lại! Dừng lại!
Mặc dù cô đã từng ăn sạch sẽ tiểu thịt tươi nhưng cũng không xấu hổ như này, là một tay lái dày dặn có ký ức của kiếp trước, cô phải bình tĩnh, phải kiềm chế, phải biết khống chế cảm xúc!
Giây tiếp theo anh đột nhiên nắm tay cô đặt lên cơ bụng mình, bình tĩnh nói: “Muốn sờ thì cứ sờ đi.”
Ninh Tú Phân: “…”
Khống chế cái mẹ gì! Em trai Vinh thật biết điều!
Cả cánh tay cô mềm nhũn, cảm giác chạm vào cơ thể đàn ông thật sự… như nhung bọc thép!
Cô không kiềm được muốn sờ tiếp, có chút rung động muốn di chuyển lên phía trên.
“Đừng khách khí, lúc ở trong thôn anh đã biết em muốn từ lâu.” Vinh Cẩm Thiêm cụp đôi mắt lạnh lùng xuống, giọng nói mang theo vài phần trêu chọc.
Ninh Tú Phân khựng lại, khuôn mặt lại đỏ lên, lắp bắp: “Anh biết cái mông… anh có ý gì, em không hề muốn nhé!”
Khi học tập mệt mỏi, thỉnh thoảng cô sẽ lén lút nhìn anh chải lông cho gia súc, lúc anh đang làm việc hoặc là bộ dạng anh bước ra khỏi phòng tắm mà không mặc quần áo.
Lúc đó cô chỉ coi đó là trò tiêu khiển, dù sao thì anh cũng rất ưa nhìn kể cả thân thể cũng vậy, nhìn một chút thì phạm pháp sao?
“Khi ấy anh cũng muốn chạm vào em, em nói không sai chứ?” Vinh Cẩm Thiêm khẽ cười, cầm lấy bàn tay cô định rút ra đặt trở lại ngực của mình.
Lần đầu tiên anh gặp cô, cô không hề che giấu sự yêu thích đối với ngoại hình của anh.
Dù sao thì anh cũng rất bắt mắt nhưng hầu như mọi người sẽ không nghĩ anh “tuấn tú” như vậy ngay cả khi anh không mặc quân phục.
Chưa kể từ “ưa nhìn” này còn mang theo ý muốn mắng anh “nữ tính”.
Kiểu như Trần Thần mới là “trai đẹp”.
Chỉ có cô, nhân lúc anh rất ưa nhìn luôn nhìn anh với ánh mắt tán thưởng, trong sáng và thẳng thắn, thỉnh thoảng sẽ nhìn trộm anh lúc anh không mặc quần áo.
Cô vẫn luôn nghĩ rằng bản thân che giấu rất tốt.
Nhưng cô lại quên rằng anh là một trong những trinh sát xuất sắc nhất, chút ánh mắt này còn không phát hiện ra thì chẳng còn là anh.
Khuôn mặt Ninh Tú Phân đỏ bừng, thì ra chuyện cô nhìn trộm đều bị anh phát hiện ra rồi!
“Giúp anh cởi cúc, muốn nhìn cái gì thì nhìn.” Vinh Cẩm Thiêm cụp mắt xuống, kéo tay còn lại của cô vào bên trong áo anh, đặt xuống chiếc cúc trên thắt lưng của anh.
Khi cô nhìn trộm anh, anh không những không cảm thấy ghét bỏ mà còn bắt đầu có chút tự hào, có lẽ lúc đó anh đã động lòng với con thỏ hay xù lông này.
Ninh Tú Phân nói với bản thân mình rằng phải bình tĩnh, bình tĩnh, làm sao có thể thua trong tay em trai Vinh được!
Công tử Vinh mặc dù chỉ là một chú gà tơ nhưng với cơ thể và bộ não thông minh hiếu học của anh, sớm muộn gì anh cũng trở thành một người “giỏi”.
Nhưng nếu như thực sự ngủ với nhau, anh mới là người cổ hủ muốn chịu trách nhiệm với cô.
Anh cổ hủ đến mức… cho dù mấy tháng trước anh vô cùng tức giận nhưng chỉ kẹp “con trai” của anh dưới chân cô, không thật sự động vào cô.
Ở thời đại này cũng chỉ có người “vừa đơn thuần vừa ham muốn” như công tử Vinh cực phẩm mới nhất quyết đòi ngủ xong sẽ chịu trách nhiệm cả đời.
Nghĩ một hồi, lúc đó công tử Vinh trông cũng khá đau…
Lúc đó cô dường như có lợi về mặt tâm lý.
Vì vậy cô bắt chước tư thế Hoa Phi móc vào thắt lưng của Tứ Đại Gia trong “Chân Hoàn truyện”.
Cô giơ ngón tay ra móc vào thắt lưng anh, kéo về phía mình: “Sao vậy, giờ anh căng thẳng đến mức không tự cởi được thắt lưng của mình sao?”
Hành động vừa rồi của cô khiến ánh mắt Vinh Cẩm Thiêm trở nên kỳ lạ, yết hầu tinh xảo nhẹ nhàng chuyển động: “Ừm.”
Từ góc độ của anh vừa vặn có thể nhìn thấy áo choàng tắm đang buông lỏng của cô, nơi màu tuyết mềm mại kia vô cùng chói mắt.
Ninh Tú Phân thấy anh thành thật thừa nhận như vậy, cô đột nhiên cảm thấy bản thân đã nắm được thế chủ động.
Cô ho nhẹ: “Vậy để em giúp anh.”
Giống như nắm được cái đuôi của nhau, bọn họ tựa như hai đứa trẻ vị thành niên thăm dò cơ thể của đối phương một cách vừa vụng về vừa kích động, lại còn giả vờ làm một lão làng.
Mặc dù trước đây anh đã từng chạm vào, từng ôm lấy cô, mặc dù khó mà diễn tả.
Nhưng bây giờ không biết tại sao luôn có cảm giác muốn lấn át đối phương nhưng lại cảm thấy bản thân như là kẻ thua cuộc.
Hoặc có lẽ…
Bởi vì đây là lần đầu tiên bọn họ thực sự thấu hiểu lẫn nhau, bộc bạch suy nghĩ muốn giao mình cho đối phương.
“Lách cách…”
Trong phòng tắm chỉ có hơi thở của bọn họ và tiếng đồ vật sắc nhọn chạm vào thắt lưng nhưng lại khiến người ta rạo rực.
Tay Ninh Tú Phân mềm nhũn, cuối cùng cô cũng cởi được thắt lưng của anh, còn giúp anh cởi cúc quần và kéo khoá quần xuống.
Nhưng khi kéo xuống cô lại do dự.
Vinh Cẩm Thiêm khàn khàn hỏi: “Sao vậy?”
Giọng nói thanh lãnh du dương đang đè nén ham muốn của anh bỗng trở nên tế nhị và nghi hoặc.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất