Sau khi tái sinh, ta kết hôn lần nữa - Ninh Tú Phân

Anh còn áy náy muốn dùng sự thỏa hiệp để bồi thường cho cô!
Vinh Cẩm Thiêm mở mắt ra, đôi mắt thanh lãnh lúc này đang nhìn cô, giọng nói khàn khàn nhưng dịu dàng.
“Không hề miễn cưỡng cũng không hề thoả hiệp, bởi vì em khiến anh thấy được.”
“Quyết định và sách lược em đưa ra rất chính xác hơn nữa rất có tính khả thi, không phải liều lĩnh làm bừa, em có năng lực giải quyết hậu hoạ cho bản thân, còn có khả năng dẫn dắt đồng đội của mình.”
Lần này đổi lại là anh ôm khuôn mặt nhỏ bé của cô lên, trầm giọng hỏi: “Anh đã từng nói một con sói đơn độc không thể tạo nên một đội quân, chúng ta có thể đồng hành cùng nhau, sau này em muốn sống như nào anh đều nghe theo em, đồng chí Ninh Tú Phân.”
Ninh Tú Phân sững sờ, ánh mắt cô dao động tựa như thuỷ triều.
Rõ ràng những lời tâm tình này nghe có vẻ không liên quan, giống như đang đánh giá chiến hữu…
Không, nó cay nghiệt giống như đang đánh giá đối tác kinh doanh.
Nhưng lại khiến trái tim cô như bị ai đó tóm lấy.
Đối với cô mà nói đây là những lời tâm tình ấm áp và cảm động nhất trong đời này.
Thái Tuế cúi đầu, mãnh hổ hạ mình thưởng hoa!
Anh không còn coi cô là vật sở hữu vừa đáng yêu lại đáng thương, cần biết nghe lời và được bảo vệ nữa mà là một “người” có khả năng độc lập, một người chiến hữu, một đối tác tin cậy luôn sát cánh bên nhau.
Ninh Tú Phân nghiêm túc nhìn anh một lúc lâu, cô đột nhiên mỉm cười rạng rỡ.
Còn muốn cô hỏi gì nữa, không biết con đường phía trước sẽ ra sao, nhưng cô đã có một người bạn tri kỷ đồng thời còn là một người bạn có thể đồng hành cùng cô.
Cô đưa tay ra, kiễng chân lên ôm chặt cổ anh: “Đồng chí Vinh Cẩm Thiêm, hợp tác vui vẻ!”
Vinh Cẩm Thiêm được cô gái yêu kiều ôm chặt trong lòng, sự lạnh lẽo nơi đáy mắt vì cô mà tan chảy.
Anh nhắm mắt, khoé môi chậm rãi nở nụ cười, cánh tay dài mạnh mẽ ôm chặt lấy cô.
Cô là ánh dương nơi đêm tối, có lẽ cũng là cô thỏ nhỏ hay xù lông mà anh không bao giờ muốn buông tay.
Cũng có khi cô vẫn là “chị nhỏ” của anh.

Chỉ ôm thôi đôi khi không đủ.
Phải ôm hôn chiến hữu, trở thành một phần trong cơ thể của đối phương mới viên mãn.
Dính chặt nhau như vậy, Ninh Tú Phân cảm nhận rõ anh có phản ứng vì cái ôm của mình.
Không khí mát lạnh tháng mười một ở phương nam bỗng trở nên ám muội.
Cô hơi buông lỏng cánh tay, ngước đôi mắt to tròn lên lặng lẽ nhìn anh, và thật tình cờ là anh cũng đang nhìn cô.
Đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng mà chăm chú của anh, phản chiếu hình ảnh của cô: “Anh vẫn muốn em.”
Anh vẫn muốn được thân mật với cơ thể cô đến không thể tách rời.
Ninh Tú Phân im lặng, bình tĩnh nhìn anh, cô không từ chối.
Không biết là ai chủ động trước hoặc có lẽ do bầu không khí quá ái muội, môi chạm môi chẳng qua chỉ là thuận theo tự nhiên.
Rút kinh nghiệm từ mấy lần trước, nụ hôn của anh không còn vụng về nữa.
Anh từ từ tách đôi môi cô ra, nhẹ nhàng từng chút từng chút thâm nhập vào trong khoang miệng mềm mại của cô, hô hấp dần dần trở nên gấp gáp.
Khoảnh khắc môi khoá môi, anh đột nhiên bế cô lên đặt cô lên eo mình, khàn khàn nói: “Anh vẫn chưa tắm, tắm cùng anh nhé?”
Ninh Tú Phân kinh ngạc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, vòng tay qua vai anh, nhẹ nhàng nói: “Ưm… anh… kỹ thuật của anh không tệ, học đâu thế.”
A, lần đầu tiên ở trong nhà tắm có quá kích thích không?
Nhưng trong phòng tắm… không có vòi hoa sen, phải làm sao đây?
Vinh Cẩm Thiêm ôm lấy bờ mông nhỏ của cô giống như đang ôm trẻ con, bế cô vào nhà tắm, anh ghé sát vào tai cô thì thầm: “Giúp anh cởi quần áo.”

Ads
';
Advertisement