Ninh Tú Phân sững sờ, trong lòng không biết từ lúc nào nảy sinh một cảm giác kỳ lạ.
Không sai, cô từng nói câu này.
Nhưng cô vừa thoát khỏi nguy hiểm, anh đưa ra yêu cầu như vậy là có ý gì?
Hơn nữa thái độ và giọng điệu khi anh đưa ra yêu cầu…
Khiến người ta cảm giác giống như… anh rất để ý, mặc dù chính miệng nói không để ý việc Đường Quân xâm phạm cô.
Anh không tin vì vậy anh muốn cô dùng trinh tiết để chứng minh bản thân trong sạch.
Thay vì bị “bẩn” mà bị vứt vào thùng rác như chiếc áo sơ mi kia?
Cô đột nhiên giơ tay kéo chiếc khăn trên đầu mình xuống, không để nó che mất tầm mắt của mình nữa.
Nếu như cô bị người đàn ông khác chạm vào thì trong mắt Vinh Cẩm Thiêm cô chẳng khác nào chiếc áo sơ mi bẩn kia…
Cô muốn anh tự mình nói ra điều đó.
Nhưng khi cô vừa kéo chiếc khăn xuống, cô đã mất cảnh giác khi đối diện với cặp mắt đang kìm nén, nhẫn nại, bối rối và…ánh mắt ngập tràn sự chán ghét chính bản thân anh.
Không hề có một chút dục vọng.
Anh muốn cô trở nên như nào thì cô đã nhìn thấy rồi.
Ninh Tú Phân cau mày: “Vinh Cẩm Thiêm…”
Anh quay mặt đi, giọng nói vẫn bình tĩnh: “Không được đúng không, nhưng anh muốn.”
Đôi mắt to tròn của Ninh Tú Phân kiên định nhìn anh một lúc sau đó đột nhiên nhìn quần của anh: “Vinh Cẩm Thiêm, anh bảo anh muốn đúng không, anh muốn vậy sao không có chút phản ứng gì, nói cho tôi biết tại sao?”
Cô đã thoát khỏi nguy hiểm, anh đã giúp cảnh sát bắt được Đường Quân, tên gián điệp đã ẩn nấp nhiều năm, nhà họ Ninh cũng không thể gây phiền phức cho cô nữa.
Mặc dù đã trải qua nguy hiểm nhưng mọi thứ đều rất thuận lợi, anh rốt cuộc còn muốn gì?
Trên đường trở về cô luôn cảm thấy anh rất kỳ lạ, vẫn luôn không nói điều gì.
Vinh Cẩm Thiêm không trả lời, chỉ quay người bình tĩnh nói: “Em không muốn thì thôi, vậy ngồi xuống đi, anh bôi thuốc cho em.”
Ninh Tú Phân nheo mắt: “Anh không trả lời em chỉ có thể đoán rằng anh chê em bẩn, không tin Đường Quân vẫn chưa chạm vào em vì vậy mới muốn em chứng minh trên giường hay là…”
“Im miệng!” Vinh Cẩm Thiêm đột nhiên quay lại, ôm cô vào lòng, anh không muốn cô nhìn bản thân cũng không muốn cô nói chuyện.
Mũi Ninh Tú Phân bị đập mạnh nhưng cô cảm nhận được toàn thân anh đang căng cứng.
Cô không bị lay động, cụp mắt xuống, hỏi: “Anh đang giận chính bản thân anh, đúng không?”
Cô tin anh là người đàn ông có trách nhiệm và bảo thủ trong mối quan hệ nam nữ ở thập niên bảy mươi, tám mươi này.
Nhưng anh không phải một người đàn ông nông cạn và thô bạo.
Vóc dáng cao gầy của Vinh Cẩm Thiêm cứng đờ như thể bị dẫm phải đuôi, khuôn mặt anh tối sầm lại.
Anh đứng dậy, buông tay ra sau đó quay lưng lại.
Ninh Tú Phân thở dài, đột nhiên vòng tay ôm lấy eo anh, không cho anh quay đi: “Vinh Cẩm Thiêm, em không sao.”
Vinh Cẩm Thiêm cụp mắt, anh đột nhiên cúi người xuống, vùi cả khuôn mặt vào trong hõm cổ cô gái nhỏ nhắn yêu kiều trước mặt, không nói gì.
Anh ôm rất chặt tựa như… muốn ôm cả người cô vào trong vòng tay mình, hoà quyện lại thành một.
Cô vỗ nhẹ tấm lưng rắn chắc như đá của anh giống như đang an ủi một đứa trẻ: “Vinh Cẩm Thiêm… em ở đây, ở trong vòng tay anh.”
Anh vẫn không nói chuyện, chỉ ôm cô thật chặt.
Dù cô bị ôm đến đau nhức xương cốt nhưng lại có cảm giác an toàn đến lạ lùng.
Ninh Tú Phân nói: “Tối hôm đó, anh và Ứng Cương đến ký túc xá tìm em, là em tình nguyện phối hợp với các anh trong vụ án lần này, các anh không hề ép em.”
Ứng Cương hy vọng cô có thể dùng bản thân làm mồi nhử, dụ rắn ra khỏi hang, suy cho cùng Đường Quân ẩn mình đã quá kỹ, từ trước đến nay chưa từng để lộ dấu vết.
Một lúc lâu sau…
Vinh Cẩm Thiêm không ngẩng đầu lên khỏi người cô, giọng nói trầm đặc: “Tối hôm đó Ứng Cương đưa cho anh tư liệu của Đường Quân, anh ta là một gián điệp nguy hiểm, con trai nhà họ Ô đã bất ngờ chết trong trại giam, khả năng cao là anh ta đã ra lệnh diệt khẩu.”
“Anh ta đã từng có hai người bạn gái, cả hai đều là những cô gái nhỏ như em, một người bị chơi đếm tàn tật, một người bị chơi đến mức tự sát.”
Anh dừng lại, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Nhưng anh lại đưa Ứng Cương đến dưới ký túc xá của em, dẫn cậu ta đi gặp em, nhờ em phối hợp cùng để bắt giữ Đường Quân.”
Đường Quân là một kẻ cặn bã.
Nhưng cũng có một điều khá đúng, cô thích anh như vậy, anh lại muốn cô làm mồi nhử để hoàn thành nhiệm vụ, đưa cô đến trước mặt tên cặn bã đó, khiến cô rơi vào nguy hiểm.
Hơn nữa anh không chỉ dùng cô làm mồi nhử đưa cô vào tình thế nguy hiểm nhất, thậm chí còn…
Ninh Tú Phân thở dài: “Đây quả thực là một lần mạo hiểm cũng là một cơ hội, nếu như em không đi Đường Quân sẽ không thể lợi dụng được mấy người Ninh Cẩm Vân, anh ta cũng sẽ tìm cơ hội khác làm hại em, em muốn tránh khỏi những hậu hoạ sau này mãi mãi.”
Đây thật sự là suy nghĩ của cô, cô không muốn đi trên lớp băng mỏng, ngày đêm tính toán thời điểm anh ta nhắm vào cô.
Anh nhắm mắt lại, chôn mặt càng sâu vào trong hõm cổ cô, giọng nói khàn khàn tự giễu.
“Buổi trưa hôm đó anh đứng ở bên ngoài, biết rõ anh ta đang động thủ với em nhưng lại không thể lập tức xuất hiện trước mặt em lúc đó.”
Khi ấy anh nhìn thấy A Trung đưa mấy người Ninh Cẩm Vân ra bên ngoài nhà kho nhưng lại không thấy bóng dáng Đường Quân đâu.
Anh biết rõ Đường Quân đang làm gì cô và cô đang ở trong tình cảnh như nào…
Nhưng anh lại dẫn người ra ngoài nhà kho gỡ bom.
Loại bom đó rất tiên tiến, sức công phá vô cùng mạnh mẽ, chỉ cần một vụ nổ cũng khiến mặt đất nổ tung.
Vì vậy anh không còn cách nào khác ngoài hành động, âm thầm để cô bị bắt nạt, làm nhục chỉ để không đánh rắn động cỏ trước khi hoàn thành việc gỡ bom.
Trong cuộc đời này anh luôn tự hào là người bình tĩnh, thận trọng khi đối phó với kẻ thù, những kế hoạch anh đề ra luôn rất xuất sắc.
Sống hơn mười năm cuộc đời, lần đầu tiên anh cảm thấy bản thân bình tĩnh đến… ghê tởm như vậy.
Ở một khía cạnh nào đó bản thân anh còn cặn bã hơn cả Đường Quân, chẳng qua chỉ là khoác lên mình lớp vỏ công lý mà thôi!
Ninh Tú Phân trầm mặc một lúc sau đó từ tốn nói: “Phải, hôm đó khi anh ta bước vào phòng, em thật sự đã rất sợ hãi…”
Vinh Cẩm Thiêm nhắm mắt, toàn thân anh căng cứng, tâm trạng vì một câu “sợ hãi” mà hận không thể đâm mình một nhát.
Nhưng anh không có tư cách cảm thấy đau đớn.
Ninh Tú Phân nhẹ nhàng nói: “Vinh Cẩm Thiêm, lúc đó em vô cùng sợ hãi, cũng vô cùng tức giận.”
“Rõ ràng lúc trước chúng ta đã lên kế hoạch, sau khi các anh tìm thấy nơi ẩn náu của anh ta, anh sẽ dẫn người vào cứu em, vậy mà tại sao lúc em đang trong tình thế nguy hiểm nhất lại không thấy bóng dáng anh đâu.”
Giọng nói của cô có chút trách cứ, hô hấp của anh ngày càng nặng nề, ngay cả một câu xin lỗi cũng không thể nói ra.
Bởi vì một câu “xin lỗi” quá đơn giản.
Anh biết bản thân không xứng ôm cô.
Nhưng cơ thể anh giống như có suy nghĩ riêng, hai tay ôm chặt lấy cơ thể mảnh mai nhỏ bé của cô.
Giống như một khi buông tay cô sẽ biến mất mãi mãi, sẽ rời đi mà không quay đầu lại.
Ninh Tú Phân dừng lại, vươn tay ra nhẹ nhàng chạm vào lưng anh: “Nhưng ai ngờ Đường Quân lại đặt bom ở trong nhà kho chứ, Đường Quân chỉ để một mình A Trung trông coi trong nhà kho chứng tỏ anh ta rất tự tin, không hề sợ chết.”
“Nhưng chúng ta vẫn phải thận trọng, anh xứng đáng với bộ quần áo anh đang mặc, xứng đáng với những anh em anh dẫn theo vào nhà kho.”
“Nếu như quả bom phát nổ vậy phải làm sao đây, mọi người cùng nhau lên trời gặp Mác – Lênin sao?”
Mỗi câu nói của cô khiến cơ thể anh cứng đờ, tựa như một cây cung bị căng ra đến sắp đứt.
Bởi vì…
Quyết định của anh xứng đáng với mọi người nhưng lại không xứng đáng với cô.
Nếu như không phải cô học được hai chiêu đó trong trại huấn luyện quân sự, nếu như không phải đầu óc cô linh hoạt.
Nếu như không phải cô có chút may mắn, trụ vững được cho đến lúc bọn họ gỡ xong bom.
Thì trong nửa giờ đó cô đã bị tên cặn bã Đường Quân xâm phạm từ lâu rồi.
So với chuyện bị xâm phạm, điều khiến anh không thể tha thứ cho bản thân nhất chính là…
Cô vì tin tưởng anh tới cứu cô nên mới liều mạng tấn công Đường Quân, chọc giận anh ta lấy súng ra truy sát cô.
Anh đã vô số lần cùng đồng đội và đồng nghiệp vào sinh ra tử, sớm đã quen với sống chết.
Nhưng chỉ cần Vinh Cẩm Thiêm sơ suất một chút, cô gái nhỏ nhắn mềm mại trong vòng tay anh sẽ bị bắn vào lưng ngã xuống, mãi mãi không thể tỉnh lại…
Bình thường đầu óc anh minh mẫn tỉnh táo là thế, vậy mà giờ anh không thể suy nghĩ bình thường được, đầu óc choáng vàng, toàn thân căng cứng như mắc bệnh nan y, mồ hôi lạnh tuôn ra như suối.
Lần cuối cùng anh bị như này là vào năm anh mười ba tuổi, khi đi gặp một người họ hàng.
“Làm gì có nhiều giá như đến vậy?”
Cho đến khi giọng nói bất lực của Ninh Tú Phân vang lên bên tai anh.
“Nếu như không phải em biết Đường Quân coi thường em, hơn nữa còn ham muốn tình dục như vậy.”
“Nếu như không phải em học được những chiêu thức cứu mạng mình, khi luyện tập bị anh quật ngã xuống đất rất nhiều lần.”
“Nếu như không phải em không biết anh đang ở bên ngoài kia, chắc chắn sẽ không động thủ một cách tuỳ tiện.”
Ninh Tú Phân cưỡng ép anh ngẩng mặt lên từ hõm cổ mình, chân thành và bình tĩnh nói…
“Vinh Cẩm Thiêm anh có rất nhiều “giá như” nhưng em cũng có rất nhiều “nếu như không phải”, từ trước đến nay em không hề muốn làm một sợi dây tơ hồng, chỉ dựa vào sự bảo vệ của anh.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất