Cuối cùng Ninh Tú Phân cũng không giữ được tư thế, khẽ ho một tiếng, đỏ mặt lầm bầm: “Hay là, tiếp theo, anh tự làm đi, em… chưa xem bao giờ.”
Anh đã thật thà thì cô cũng không cần phải cố gắng giữ thể diện nữa.
Vinh Cẩm Thiêm ngừng lại, nhìn cô một lúc, rồi đột nhiên cười nhẹ: “Ừ, nhưng em đã từng nhìn thấy rồi mà.”
Ninh Tú Phân ngơ ngác, cau mày khẳng định: “Không, em thật sự chưa từng, chưa từng lén nhìn anh tắm!”
Cô chỉ từng thấy anh không mặc áo khi làm việc hoặc sau khi tắm xong, anh cảm thấy nóng nên đi qua đi lại thôi!
Trước mắt là cô gái nhỏ áo quần xộc xệch, khuôn mặt đỏ bừng đang cố gắng biện minh, hoàn toàn thách thức giới hạn kiên nhẫn của anh.
Vinh Cẩm Thiêm nheo mắt, quyết định cúi đầu hôn lên môi cô: “Không nhớ cũng không sao, lát nữa cho em nhìn chán thì thôi, sau này sẽ không căng thẳng.”
Ninh Tú Phân mơ màng nghĩ, nói gì nghe sợ vậy.
Nhưng cô rất nhanh không nghĩ về nó nữa.
Nụ hôn của anh lần này mãnh liệt hơn lần trước, thành thạo hơn, nhưng vẫn thầm có ý kiềm chế.
Ninh Tú Phân như muốn tan chảy trong sự ấm áp và nồng nhiệt này, khác hẳn với sự thô bạo và nóng nảy trước đây của anh.
Cả xương cụt cũng run lên trong bầu không khí lúc lạnh lúc nóng, nổi hết da gà.
Cô không tự chủ được phải dựa vào anh mới không mềm nhũn trượt xuống bàn.
Nhưng Vinh Cẩm Thiêm rất kiềm chế, đột nhiên ngẩng đầu lên, nâng khuôn mặt mê man của cô, khàn giọng nói: “Đợi anh.”
Nói xong, anh buông cô ra, cầm khăn quay người bắt đầu pha nước lạnh vào thùng nước nóng.
Sau một lúc Ninh Tú Phân mới hơi tỉnh táo lại, bất giác nhìn theo động tác của anh.
Không có thắt lưng, cúc quần cảnh sát bung ra, quần lỏng lẻo rơi xuống bụng dưới.
Đường nét cơ thể rõ ràng, thắt lưng săn chắc hiện ra bên ngoài.
Ninh Tú Phân nhìn mà sững sờ.
Xem ra đàn ông không phải ai cũng bụng bia, đường nét cơ thể thông qua việc luyện tập tràn đầy sức mạnh, lên xuống nhịp nhàng, quyến rũ vô cùng.
Là “phong cảnh” nam giới mà kiếp trước cô chưa từng thấy.
Chỉ là… những vết sẹo và dấu vết do đạn để lại trên người anh khiến cô không khỏi rùng mình đến thắt tim lại.
Vinh Cẩm Thiêm dường như nhận ra cô đang nhìn mình, anh cũng không che giấu, thản nhiên cởi quần.
Anh quay lưng lại, pha nước lạnh vào chậu rửa mặt, đặt sang một bên bắt đầu tắm: “Sao vậy?”
Ninh Tú Phân nhìn những vết sẹo rõ ràng trên lưng và những dấu vết do đạn bắn.
“Khi anh bị thương, chắc hẳn là tình huống rất nguy hiểm.” Ninh Tú Phân nhẹ giọng hỏi.
Thực ra trước đây khi sống chung, cô đã từng thấy.
Nhưng khi đó, hoặc là không tiện nhìn chằm chằm vết sẹo của anh để hỏi, hoặc là quá mờ ám, hỏi rồi dễ phát sinh chuyện.
Đột nhiên, cô lại hiểu hơn phản ứng căng thẳng của anh trước đây.
Vinh Cẩm Thiêm đột nhiên quay người lại, cầm chậu nước dội lên đầu, nói một cách hờ hững.
“Trên chiến trường không phải ai cũng chiến đấu trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc sao, nhưng như em nói, quá khứ đã qua rồi.”
Dứt lời, anh ngẩng đầu lên, mỉm cười với cô.
Tuy bề ngoài anh ấy lúc nào cũng lạnh lùng cao ngạo, nụ cười nhàn nhạt, nhưng cô lại bất giác cảm nhận được chút vẻ “quyến rũ” từ anh.
Mặt Ninh Tú Phân đỏ bừng lên ngay lập tức.
Cô biết nếu mình còn chút tự trọng thì đừng có nhìn nữa, nhưng lại cảm thấy lúc này quay mặt đi thì quá giả tạo.
Nhưng nhìn thẳng thế này…
Mặt Ninh Tú Phân từ đỏ chuyển sang trắng, rồi lại tỏ ra không vui, ký ức kiếp trước ùa về trong đầu cô chỉ trong chớp mắt.
Trong ký ức kiếp trước, cô không thích chuyện này, chẳng có gì thoải mái cả.
Trừ khi để có con, nếu không thì làm gì phải chịu khổ.
Đó chỉ là trường hợp của một người bình thường như Lý Diên.
Nhưng Vinh Cẩm Thiêm thì… anh ấy… thật sự… thể hiện rõ sự chênh lệch to lớn giữa người và người!
Thân hình nhỏ bé của cô có thể chịu đựng được không?!
Ninh Tú Phân bắt đầu cảm thấy nhức óc, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng.
Hôn hít, ôm ấp với chú chó sói nhỏ đẹp trai thật đúng là một trải nghiệm thú vị.
Cơ mà khi thực sự lên giường… đó lại là chuyện khác!
Đây đâu phải tiểu thuyết, làm sao mới lần đầu đã thiên phú dị bẩm “lái xe” trơn tru được?
Cô bắt đầu không tự chủ nhớ đến bài viết trên trang sức khỏe mà cô từng đọc kiếp trước về việc lần đầu tiên bị “sự cố”.
Ngoài những lời phàn nàn của các bác sĩ trong bài viết, không ít người mới lần đầu bị “sự cố” phải vào viện.
Dưới bài viết, hàng ngàn bình luận của cư dân mạng kể lại những trải nghiệm lần đầu kỳ quặc khiến cô cười đau bụng.
Giờ đến lượt cô làm chuyện đó lần đầu.
Chưa nói đến chuyện công tử Vinh không có bằng lái, anh còn là “học viên thực tập lái xe”!
Lý thuyết trên đời đều có chỗ giống nhau.
Luật giao thông yêu cầu trên xe dạy lái phải có giáo viên kèm theo, còn phải dán biển “tập lái” là có lý do!
Nhất là loại người mới như anh, nói anh là chiếc “xe năm chỗ” bình thường, cô cũng đành nhịn nhục, ai bảo cô thích anh chứ.
Thế nhưng, công tử Vinh lại là xe quân sự, xe bọc thép, “vũ khí hạng nặng” thế này, còn máu lửa đầy mình, chắc lên xe là vượt tốc độ ngay!
Đây không phải là sát thủ đường phố thì là gì?
Kiếp trước cô không thích loại “chuyện đó”, sao cô có thể dẫn dắt được anh chàng mới này đây?!
Hình ảnh công tử Vinh bước ra từ phòng tắm thật là đẹp không thể tả, tiếng nước chảy ào ào.
Tiếc là trong đầu Ninh Tú Phân giờ chỉ toàn…
Nếu “sự cố” phải vào viện, vài thập kỷ sau, cô có thể trở thành ca bệnh kỳ lạ được bác sĩ viết vào bài báo sức khỏe.
Hồi đó, tôi có một bệnh nhân, cô ấy bị “sự cố”, trời ơi, tai nạn ấy thảm vô cùng!
Biểu cảm kỳ lạ của Ninh Tú Phân cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của Vinh Cẩm Thiêm.
Biểu cảm của cô không giống như trước khi mất trí.
Anh tắm xong, lắc lắc nước trên đầu, tiện tay lấy khăn vừa lau tóc vừa bước đến bên cô, cúi đầu nhìn: “Sao thế?”
Thấy thân hình đẹp như tượng đi hai bước đến.
Trong mắt Ninh Tú Phân… một chiếc “xe bọc thép hạng nặng” đang lao thẳng tới.
Cô giật mình, vô thức ngả người ra sau, suýt chút nữa ngã xuống bàn học.
Vinh Cẩm Thiêm lập tức ôm lấy cô, phát hiện cô gái trong lòng run rẩy, có chút cứng đờ.
“Em lạnh à?” Anh cau mày, tiện tay quấn khăn quanh eo, ôm cô ra khỏi phòng tắm.
Sách nói rằng trước lần đầu tiên có thể cùng nhau tắm, làm quen với nhau, vừa giữ vệ sinh, cũng tạo không khí thân mật.
Đây gọi là “khúc dạo đầu”.
Buổi tối không quá lạnh, nhưng thỏ con co rúm lại như bị lạnh.
Ninh Tú Phân bị Vinh Cẩm Thiêm ôm ra ngoài, đặt trên đùi, đắp chăn mỏng, thuận tay lấy khăn lau tóc cho cô.
“Muốn uống nước nóng không?” Vinh Cẩm Thiêm vừa lau tóc cho cô, vừa hỏi bằng giọng ấm áp khàn khàn.
Ninh Tú Phân theo phản xạ căng cứng người: “Cái đó, Vinh Cẩm Thiêm… hay là… chúng ta từ từ.”
Vừa dứt lời, cô cảm nhận được động tác của anh dừng lại.
Ngay sau đó, anh nâng mặt cô lên, mắt nheo lại đầy nguy hiểm: “Tại sao, cho anh một lý do thuyết phục đi, chỉ huy Ninh?”
Rõ ràng trước đây không như thế này, cô lại làm sao nữa?
Đạn đã lên nòng, các binh chủng đã phối hợp tác chiến, hậu cần cũng đã sẵn sàng, cô “chỉ huy” này nói với anh, trận này cô không đánh nữa?
Ninh Tú Phân nghẹn lời, dưới ánh mắt sắc bén, nóng bỏng, nguy hiểm của anh, chọn cách nhắm mắt lại, nói thật…
“Em sợ anh không cẩn thận, khiến chỉ huy máu me đầm đìa…”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất