Chương 210: Anh ta chính là con rể mà bọn họ đã chọn
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa “Cốc cốc cốc!”.
Kèm theo giọng nói nghi hoặc của người đàn ông: “Đội trưởng Vinh, đội trưởng Vinh, anh có ở đó không?”
Trong phút chốc bầu không khí nóng bừng nhớp nháp như thuỷ tinh vỡ tan.
Ninh Tú Phân đang nóng bừng nhanh chóng tỉnh táo lại, cô cúi đầu thấy chiếc váy của mình không biết từ lúc nào đã bị vén lên một nửa.
Phần ngực thì không cần nói, cúc áo đã bị mở ra hoàn toàn để lộ một nửa!
“Chỉnh lại quần áo, anh đi mở cửa.” Vinh Cẩm Thiêm dường như không bị ảnh hưởng gì, quay người đi mở cửa.
Ninh Tú Phân vội nhảy xuống từ trên bàn, hoảng hốt chỉnh lại quần áo.
Nhưng khoảnh khắc công tử Vinh quay người lại, đôi mắt đẹp lại mang vẻ thanh lãnh bỗng chốc trầm xuống, nhìn chằm chằm vào cánh cửa, trong mắt tựa như ẩn chứa một tia tức giận.
Nhưng điều đó chỉ diễn ra trong một lúc, khi đứng ở cửa anh đã cài lại cúc áo một cách chỉnh tề, trở lại với thái độ lạnh nhạt thường ngày.
Vừa mở cửa một bóng dáng cao lớn cường tráng đã lao về phía anh: “Đội trưởng! Đội trưởng. Hu hu, em nhớ anh chết mất!”
Vinh Cẩm Thiêm vô cảm để cậu ấy ôm mình một lúc, sau đó đưa tay đẩy đầu cậu ấy ra: “Tránh ra một bên đi, Trần Thần!”
Trần Thần loạng choạng lùi lại vài bước.
Người đàn ông cao lớn che trán, tủi thân nói: “Đội trưởng, hai tháng không gặp anh có nhớ em không!”
Ứng Cương đứng một bên nhìn cảnh này với biểu cảm hoài nghi.
Vinh Cẩm Thiêm phớt lờ Trần Thần, nhìn Ứng Cương: “Đồng chí Ứng Cương, xin chào, đến giao tài liệu phải không?”
Ứng Cương gật đầu, sau đó lập tức lấy ra vài chồng tài liệu dày cộp mà anh ta mang theo.
“Đúng vậy đội trưởng, cấp trên bảo tôi mang tài liệu qua đây, sau này tôi sẽ hỗ trợ anh làm việc.”
Anh ta lờ mờ biết được vị “cảnh sát tạm thời” trông có vẻ bằng tuổi mình này lại có thân phận không hề tầm thường, đến đồn trưởng cũng gọi anh là đội trưởng Vinh.
Là người của đơn vị cấp cao.
Vinh Cẩm Thiêm mở một số hồ sơ để kiểm tra, xác nhận là thứ mà bản thân cần tìm.
Lúc này Trần Thần dựa vào chiều cao của mình đột nhiên nhìn vào trong phòng , kinh ngạc kêu lên: “Chị dâu…”
“Chị dâu cái gì, đi quét dọn đi, nếu cậu rảnh rỗi như vậy thì đi quét dọn hành lang sạch sẽ vào, phục vụ vì nhân dân.” Vinh Cẩm Thiêm đột nhiên lạnh lùng cắt ngang câu nói Trần Thần gọi Ninh Tú Phân.
Trần Thần há hốc miệng: “Hả? Nhưng em vừa xuống tàu hoả…”
Vì sao chứ, cậu vượt ngàn dặm xa xôi để đến gặp đội trưởng thân yêu mà!
Đội trưởng vừa nhìn thấy cậu đã bắt cậu đi quét dọn vào nửa đêm để phục vụ nhân dân!
Vinh Cẩm Thiêm phớt lờ cậu ấy nhìn Ứng Cương, Ứng Cương cũng nhìn thấy Ninh Tú Phân đã chỉnh xong quần áo.
Ứng Cương là người phụ trách vụ án nên đương nhiên là biết cô nhưng thấy cô xuất hiện ở trong phòng Vinh Cẩm Thiêm lúc tối muộn như vậy, sắc mặt anh ta bỗng chốc trở nên kỳ lạ.
Trước đây khi ở đồn cảnh sát anh ta luôn có cảm giác hai người này quen nhau, bầu không khí lúc đó thân mật đến lạ thường.
Vinh Cẩm Thiêm lúc này mới xoay nửa người lại, bình tĩnh nói: “Giới thiệu một chút, Ninh Tú Phân, em họ tôi.”
Ứng Cương kinh ngạc gãi đầu: “A, hoá ra là người quen của anh, chẳng trách lúc đó đội trưởng Vinh lại tức giận như vậy.”
Miệng Trần Thần há to đến mức có thể ngậm một quả trứng: “A… a… em… em họ…”
“Anh họ nói rồi, bảo anh đi quét hành lang, anh Trần Thần tôi lấy chổi giúp anh!” Ninh Tú Phân dứt khoát nhét một cây chổi vào tay Trần Thần, ngắt lời cậu ấy.
Trần Thần nhìn đội trưởng đại nhân rồi lại nhìn Ninh Tú Phân, người đàn ông to lớn tủi thân đi quét dọn để phục vụ nhân dân.
Đội trưởng không thích cậu ấy cũng thôi đi.
Chị dâu cũng không thích cậu ấy, vậy sau này có phải không có đồ ăn ngon nữa không?
Thật đau lòng quá đi!
Ninh Tú Phân nhìn bóng lưng cậu ấy rời đi liền thở phào nhẹ nhõm.
May thay ưu điểm lớn nhất của Trần Thần chính là Vinh Cẩm Thiêm bảo gì làm nấy, cậu ấy sẽ làm tất cả những gì được sai bảo!
“Vậy mọi người nói chuyện tiếp đi, em về ký túc xá trước nhé anh họ.” Ninh Tú Phân quay đầu ho nhẹ một tiếng.
Vinh Cẩm Thiêm cau mày: “Cha nuôi của em ngày mai trở về quê đúng không?”
Ninh Tú Phân lúc này mới nhớ ra, ngoài việc tìm anh bôi thuốc còn có chuyện chính sự cần bàn, bị người nào đó câu dẫn khiến đầu cô suýt nữa biến thành con cá.
Vinh Cẩm Thiêm trầm tư suy nghĩ: “Anh tiễn em, trên đường nói chuyện.”
Ninh Tú Phân nhìn Ứng Cương và nói: “Yên tâm, em không rời đại học Phục Đán, em đã đưa cho bọn họ tiền, ngày mai bọn họ ăn trưa ở khách sạn xong sẽ rời đi, khi em ăn trưa xong sẽ đến tìm anh, anh cứ tiếp đồng chí Ứng Cương trước đi.”
Nói xong Ninh Tú Phân liền biến mất tăm hơi.
Suýt nữa thì bị người quen bắt quả tang cảnh ngoại tình với “anh họ”, cô xấu hổ đến mức chỉ muốn đào một cái lỗ để chui xuống.
Cô chỉ muốn cưỡi gió vượt ba ngàn dặm không thèm quay đầu lại!
Vinh Cẩm Thiêm nhìn bóng lưng cô, ánh mắt chuyển động sau đó nhìn Ứng Cương: “Có chuyện muốn nói đúng không, vào ngồi một lát?”
Ứng Cương nghe thấy anh muốn đưa “em họ” về ký túc nhưng cũng không rời đi, cứ đứng đó tỏ ý có chuyện quan trọng muốn nói với anh.
Biểu cảm của anh ta trở nên nghiêm túc: “Liên quan đến tài liệu mà đội trưởng Vinh yêu cầu, chúng tôi muốn xác nhận lại một số chuyện.”
Hai người đi vào trong phòng.
…
Sáng hôm sau cô có tiết học.
Vào giờ ăn trưa Ninh Tú Phân đi đến khách sạn, nhìn Ninh Trúc Lưu và Ninh Cẩm Vân thu dọn đồ đạc.
Ba người cùng đi vào phòng riêng nhỏ để dùng bữa.
Một phần cá hoa vàng áp chảo, một phần thịt kho tàu còn có một phần rau xanh cộng thêm một bát canh là những món ăn được coi là thịnh soạn trong thời đại này.
Dạo này Ninh Trúc Lưu và Ninh Cẩm Vân vẫn nhắc đến Đường Quân ngay cả khi ở trong căn phòng ăn này.
Cho dù Ninh Cẩm Vân có đi ra ngoài mua sắm hay đi dạo cũng đều trở về vào buổi trưa để ăn cơm, tránh phải tiêu tiền của mình.
Cô nhìn Ninh Trúc Lưu, thờ ơ nói: “Bố, ăn trưa xong con không tiễn hai người được, chúc hai người thượng lộ bình an.”
Ninh Trúc Lưu cầm đũa gắp thịt kho cho cô, bất lực hỏi: “Tiểu Muội, sau này con được nghỉ lễ hay Tết đến còn về Ninh Nam không?”
Ninh Tú Phân trầm mặc một lúc: “Anh cả lần này làm nhiệm vụ huấn luyện không ở Thượng Hải, Tết đến anh ấy sẽ về, trong nhà còn có chị hai và anh ba, còn ông Đường và bà Hạ chỉ có mỗi mình con bên cạnh.”
Ninh Trúc Lưu thất vọng, thở dài: “Được, vậy con học tập chăm chỉ, sau này trở thành người có tiền đồ, trở thành trụ cột cho đất nước.”
Ninh Tú Phân nghe lời khích lệ hơi mang hướng khẩu hiệu thì nhẹ nhàng gật đầu: “Bố, hai người bảo trọng, con sẽ viết thư cho hai người.”
Ninh Cẩm Vân gật đầu vô cảm ăn cơm, không nói gì hết.
Không lâu sau Ninh Trúc Lưu và Ninh Cẩm Vân đã ăn xong, rời khỏi khách sạn ngồi xe đến ga tàu hoả.
Nhân viên phục vụ bước vào dọn phòng ăn, thấy thức ăn trên bàn ít nhất vẫn còn để lại một nửa.
Có một người không nhịn được mà lắc đầu: “Thật là quá lãng phí, bố mẹ bình thường sẽ không làm như vậy.”
Một người khác hoài nghi: “Đúng vậy, cô gái kia cũng chỉ ăn hai ba miếng.”
…
Thời điểm này số lượng ô tô ở Thượng Hải không nhiều mặc dù chúng khá phổ biến.
Ninh Trúc Lưu và Ninh Cẩm Vân ngồi lên xe, khuôn mặt cứng đờ u ám.
Ninh Cẩm Vân cảm thấy rất bất an, bà ta nhìn xung quanh giống như con châu chấu bị trói hai chân.
Đường Quân ngồi đằng trước lái xe, anh ta nhìn bọn họ qua gương chiếu hậu khẽ mỉm cười: “Sao vậy cô Cẩm Vân, lần đầu ngồi ô tô có chút lo lắng sao?”
Ninh Cẩm Vân sợ hãi, ngồi bật dậy một cách cứng đờ: “Không… không có… cô chỉ hơi sợ, chúng ta đưa người đi như này lỡ bị người ta phát hiện… hay là… hay là bỏ đi?”
Đường Quân cười một cách chế nhạo: “Ninh Ninh không phải con gái của cô sao, chúng ta đưa người đi thì có vấn đề gì chứ?”
Ninh Trúc Lưu lạnh nhạt nhìn Ninh Cẩm Vân: “Bà bây giờ hối hận cái gì, trưởng khoa Đường Quân không phải con rể tương lai mà bà giới thiệu sao?”
Ban đầu khi còn ở Ninh Nam ông ta không biết Ninh Cẩm Vân vậy mà lại quen biết một nhân vật tầm cỡ như trưởng khoa Đường Quân ở Thượng Hải.
Ninh Cẩm Vân nói mặc dù Tiểu Muội không thể cưới con trai của Đào Cận Nhiệm nhưng Đào Cận Nhiệm biết Tiểu Muội đang học tập tại Thượng Hải.
Còn mau mau chóng chóng giới thiệu Đường Quân làm con rể cho ông ta.
Gia cảnh của Đường Quân rất tốt, địa vị tuyệt đối không hề thua kém Đào Cận Nhiệm.
Ngay cả bản thân ông ta cũng được nâng lên từ công nhân thành cán bộ, còn có nhà riêng, trưởng khoa Đường còn đồng ý cho ông ta một vạn làm tiền sính lễ cưới Tiểu Muội.
Nhưng Tiểu Muội rất bướng bỉnh không nghe lời, vì vậy vợ chồng bọn họ phải nhờ trưởng khoa Đường sắp xếp mới có cơ hội đưa Tiểu Muội đi.
Quả nhiên những ngày ở Thượng Hải, Tiểu Muội thật sự như nước đổ đầu vịt, không rời khỏi đại học Phục Đán một bước khiến bọn họ phải tính đến kế bẩn này, túng quá nên phải làm liều.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất