Chương 209: Anh đang câu dẫn cô
“Ngồi lên bàn đi, tiện hơn.” Vinh Cẩm Thiêm vừa nói vừa lau tóc.
Ninh Tú Phân suy nghĩ chốc lát, cũng đúng thôi vì cô nhỏ nhắn như vậy ngồi cao một chút cũng tiện hơn.
Cô chỉ đơn giản ngồi lên bàn sách, cởi từng chiếc cúc áo, cảnh sắc tuyết trời mùa xuân dần dần hiện ra.
Mặc dù mấy ngày nay cô đồng ý để anh bôi thuốc cho cô nhưng cô vẫn cảm thấy có chút không thoải mái, lặng lẽ liếc nhìn anh.
Anh dang rộng đôi chân dài ngồi lau tóc, cụp mắt nhìn cồn i-ốt bên cạnh.
Dường như anh đã quen rồi, không để ý gì nhiều đến cảnh xuân trước mắt.
Ninh Tú Phân thầm thở phào nhẹ nhõm, giữa hai người không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng bầu không khí ngày càng trở nên ám muội.
Tựa như rất dễ xảy ra điều gì đó, phá vỡ giao ước “từ từ” giữa hai người bọn họ.
Cô luôn cảm thấy anh đang câu dẫn cô, cô cảm nhận đúng không?
Ninh Tú Phân nhíu đôi mày thanh tú lại, cô cởi chiếc cúc áo cuối cùng, điều chỉnh cơ thể đối diện với anh để anh bôi thuốc dễ dàng hơn.
Cô đã cởi hết cúc áo, quấn quần áo quanh người, bên trên bộ ngực trắng nõn như trái đào có vài vết sẹo.
Trong đó hai vết thương bị rách da sâu nhất đã kết vẩy, các hằn đỏ lúc đầu cũng đã biến mất không dấu vết.
Vinh Cẩm Thiêm cuối cùng cũng ngước lên ánh mắt thâm sâu, sau đó di chuyển xuống dưới và dừng lại ở vòng eo thon thả của cô.
Dưới ngực có một vết sẹo nông do móng tay cào thành một đường từ giữa ngực cho đến một bên thắt lưng.
Mỗi lần Vinh Cẩm Thiêm nhìn thấy những vết sẹo này, sự lạnh lùng nơi đáy mắt không kiềm được mà cảm thấy tức giận.
Ninh Tú Phân thấy thế thì trong lòng mềm nhũn: “Cồn i-ốt khi mới sát trùng khá đau nhưng giờ đã lành thành sẹo nên cũng đỡ hơn nhiều.”
Ở thời đại này không có loại chất khử trùng gần như không gây đau đớn giống iodophor, mà chỉ có i-ốt chứa cồn.
Vùng da ngực cô mỏng manh đến mức cô không thể tự làm được, cô vốn muốn đến bệnh viện nhưng lại bị Vinh Cẩm Thiêm cưỡng ép bôi thuốc mấy ngày, đau đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Vinh Cẩm Thiêm lấy một chiếc tăm bông nhúng cồn i-ốt bôi lên vết thương của cô, sau đó hỏi một cách vu vơ.
“Giống như những gì em nói, bản thân đã bước vào đời nên không thể tránh khỏi những vết thương này, nếu bôi cồn i-ốt đã khiến em hét lên đau đớn như thế, vậy lỡ như em gặp phải cướp rồi bị đâm vài nhát thì em sẽ xử lý như nào?”
Thuốc mát lạnh mang theo mùi cồn được bôi lên vết thương mẫn cảm vừa kết vảy của cô.
Ninh Tú Phân cau mày lại: “Sợ đau là chuyện bình thường, cần phải làm gì thì làm, chỉ cần không chết thì ngày mai mặt trời vẫn mọc lên như thường lệ.”
Vinh Cẩm Thiêm bình tĩnh bôi thuốc cho cô: “Em thật cứng đầu.”
Ninh Tú Phân cong đôi mắt to tròn cúi đầu nhìn anh, đôi môi nhỏ nhắn mím lại: “Lần đầu anh gặp tôi không phải như vậy sao, nếu như tôi trở nên vừa dịu dàng, tốt bụng lại ngoan ngoãn, anh còn thích tôi không?”
Đôi tay của Vinh Cẩm Thiêm chợt khựng lại, anh kiên định nhìn cô.
Đúng vậy, lần đầu chúng ta gặp nhau cô chính là kiểu người như vậy, một cô gái vừa kỳ lạ vừa mâu thuẫn.
Chỉ cần không chết thì ngày mai mặt trời vẫn mọc lên như thường lệ…
Tính cách thẳng thắn và sức sống mãnh liệt của cô đã thu hút anh ngay từ lúc bắt đầu.
Nếu một ngày cô trở nên dịu dàng, tốt bụng lại ngoan ngoãn, liệu cô có còn là cô gái anh yêu lúc ban đầu không?
Anh cụp hàng lông mi vừa dài vừa dày xuống, phủ bóng mờ lên khuôn mặt trắng trẻo lãnh đạm của mình sau đó chuyển chủ đề.
“Bà Ô và Ô Cường đều không thể ra ngoài, cụ thể là bao nhiêu năm tù thì còn phải tuỳ thuộc vào tính chất vụ án.”
Ninh Tú Phân không ngờ anh làm việc hiệu suất như vậy, mới có mấy ngày thôi.
“ Bà Điền khẳng định là bà ta xảy ra xung đột với tôi nhưng bên trong móng tay của Ô Cường có chứa da của tôi, lời thú nhận của bọn họ không trùng khớp, hơn nữa vị trí bị cào nhạy cảm như vậy, anh ta chắc chắn chạy không thoát.”
Ninh Tú Phân nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Hơn nữa có anh phụ trách, không ai dám làm càn.”
Vinh Cẩm Thiêm cầm lấy một cái bông gòn nhúng vào thuốc, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo tối tăm: “Những vụ án tàn ác như vậy rất dễ gây hoảng loạn trong khuôn viên trường đại học, đương nhiên phải nghiêm trị.”
Ninh Tú Phân nhìn anh, một lúc sau cô nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Trên thực tế, cho dù Vinh Cẩm Thiêm không ra tay, thì những vết thương trên người cô cũng đủ khiến bọn họ không thể rời khỏi đồn cảnh sát.
Vinh Cẩm Thiêm muốn tiếp quản chuyện này bởi anh không thể để cô hết lần này đến lần khác nhớ lại hồi ức không mấy tốt đẹp vì bị kéo vào phòng này.
Anh là chồng của cô, anh muốn bảo vệ cô.
Vinh Cẩm Thiêm ngước mắt lên nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Vết thương còn đau không?”
Ninh Tú Phân ngạc nhiên, anh lại hỏi rồi nhưng cô vẫn lắc đầu lần nữa: “Không đau, thật đấy!”
Vinh Cẩm Thiêm đặt miếng bông gòn có tẩm thuốc mỡ xuống: “Vậy kiểm tra một chút.”
Ninh Tú Phân hoang mang: “Kiểm tra như nào?”
Cô đau hay không chỉ có bản thân cô mới biết.
Anh nhàn nhạt nói: “Kiểm tra như này.”
Nói xong anh đột nhiên nghiêng người về phía trước, đưa tay ôm lấy vòng eo thon gọn cúi đầu hôn lên bộ ngực mềm mại của cô.
Ninh Tú Phân lập tức cứng đờ, toàn thân như có dòng điện chạy qua, tấm lưng chợt run lên.
Làn da mới lành vết thương thật nhạy cảm và mong manh làm sao, đôi môi ấm áp in lên da thịt mềm mại không ngờ lại trong trẻo và nóng bỏng đến thế.
Cô không kiềm được nhắm nghiền đôi mắt lại khẽ rên rỉ, vô thức ấn vào vai anh: “Vinh Cẩm Thiêm…”
Cô muốn đẩy anh ra nhưng đôi tay đặt trên vai anh lại không động đậy.
Anh không ngẩng đầu, giọng nói thanh lãnh có chút khàn khàn: “Đau không?”
Hốc mắt Ninh Tú Phân trở nên ươn ướt, cô cắn môi, hô hấp trở nên vội vàng: “… Không đau.”
Trái tim tựa như đang được hôn, có ai đã từng trải nghiệm qua… loại cảm giác tê dại toàn thân này.
“Kiểm tra như vậy hình như sẽ lau sạch đi cồn i-ốt và thuốc mỡ mất… lúc nữa lại bôi cho em?” Đôi môi mỏng của anh vẫn đặt trên ngực cô, giọng nói khàn khàn như có như không vang lên.
Giống như một lớp sương mù chạm vào màng nhĩ cô, cách anh thả thính khiến cô nhẹ nhàng rung động.
Ninh Tú Phân chưa kịp nói gì anh đột nhiên buông tay, đứng dậy đi lấy thuốc.
Ninh Tú Phân cảm thấy trong lòng trống rỗng, có cảm giác mất mát lạ lùng.
“Anh…” Ninh Tú Phân nhìn theo bóng lưng anh rời đi.
Anh bình tĩnh hỏi: “Sao vậy?”
Anh chỉ đứng đó, đôi mắt hẹp dài lãnh đạm không ẩn chứa ý cười, cổ áo mở ra đến gần ngực.
Anh lạnh lùng, không khí trong phòng vừa ẩm ướt vừa nóng bức lại nhớp nháp, trên người anh đã đủ cám dỗ rồi.
Ninh Tú Phân nhìn khuôn mặt bình tĩnh của anh, cô đột nhiên chắc chắn một điều, anh đang câu dẫn cô!
Trái tim cô đập loạn như con cá bị kéo lên bờ, cô thực sự rất muốn cắn câu…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất