Sau khi tái sinh, ta kết hôn lần nữa - Ninh Tú Phân

Ninh Tú Phân nhìn cha nuôi của mình.
Ông đi một đôi giày cao su cũ, mặc bộ quần áo lao động mùa hè màu xám cũ kỹ. Khuôn mặt đầy nếp nhăn lộ rõ ​​vẻ mỏi mệt và thiếu sức sống.
Trông ông chẳng khác gì công nhân độ tuổi trung niên ở thời đại này cả, ông đỏ mắt mong chờ nhìn cô.
Giống như ký ức của cô từ kiếp trước đến kiếp này, ông là một người cha chất phác và nhút nhát.
Cô chưa từng nghi ngờ ông.
Ninh Tú Phân cụp mắt xuống, che giấu sự phức tạp nơi đáy mắt, giọng điệu dường như cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều…
“Con xin lỗi, bố… Con biết người đã nuôi con lớn lên, con nên hiếu thảo với mọi người. Bố đừng bán con mà, sau khi con ra ngoài làm việc kiếm tiền sẽ đưa toàn bộ tiền cho bố.”
Dù thế nào đi nữa thì cô cũng sẽ không cho phép mình bị coi là một đứa con gái nuôi độc ác, giả bộ làm trẻ mồ côi không nhận ba mẹ.
Càng không cho phép ông Đường và bà Hạ bị liên luỵ vì mình!
Mọi người vây quanh nhìn vợ chồng Ninh Trúc Lưu, càng lúc càng bất mãn và trách móc lên án, Ninh Cẩm Vân che mặt tức giận đến run người nhưng cũng chẳng dám nói cái gì.
Sắc mặt Ninh Trúc Lưu trở nên nặng nề trong nháy mắt, ông ta khổ sở lên tiếng: “Con gái, tất cả chỉ là hiểu lầm, bố chỉ muốn đến gặp con thôi…không muốn là gánh nặng của con đâu.”
Ninh Tú Phân nhìn bọn họ xách nách túi to túi nhỏ, cô thản nhiên nói: “Bố, mẹ, mọi người vẫn chưa tìm được chỗ ở đúng không, con dẫn bố mẹ đi căng tin trường mua cơm nhé?”
Nói xong cô quay người đi về hướng ký túc xá.
Ninh Trúc Lưu vội vàng gật đầu, ông kéo mạnh Ninh Cẩm Vân đứng bên cạnh: “Bà còn không đi à!”
Ninh Cẩm Vân không nói gì, đời này bà ta không phải người có thể giữ bình tĩnh.
Nhưng lần này bà ta không thèm thay đổi sắc mặt, đi theo Ninh Trúc Lưu.
Người xung quanh cũng không nhịn được mà nhẹ giọng bàn tán: “Đúng là không phải con ruột có khác…”
Sắc mặt Ninh Trúc Lưu và Ninh Cẩm Vân rất khó coi, có một số việc mình có thể làm nhưng nghe người ta nghị luận thì chẳng hề dễ chịu tí nào.

Nghiêm Dương Dương đưa mắt nhìn Ninh Tú Phân rời đi, sau đó cô ấy quay người lập tức đi về phía ký túc xá của huấn luyện viên!
“Em đi đâu đấy?” Cận Biên Cương kéo cô ấy về.
Đôi lông mày thanh tú của Nghiêm Dương Dương nhăn lại: “Em phải đi tìm anh họ của Ninh Tú Phân mới được, em không an tâm để Ninh Ninh một mình đi cùng bọn họ đâu. Nhỡ bọn họ bắt cóc Ninh Ninh đi bán thì phải làm sao chứ!”
Cô ấy thần kinh thô, rất có cá tính nhưng không có nghĩa là cô không biết suy nghĩ. Cô biết đây là chuyện nhà người ta, người ngoài không tiện xen vào.
Cận Biên Cương: “…”
Anh ấy thở dài, lộ ra vẻ nghiêm túc cẩn trọng của một vị luật sư tương lai: “Trước hết, nhà khách của trường không xa, đôi vợ chồng bọn họ rất khó bắt cóc một người sống sờ sờ giữa ban ngày ban mặt ở Phục Đán đâu. Thứ hai…”
Cận Biên Cương dừng một chút: “Bố mẹ Ninh Tú Phân đều không phải là bố mẹ ruột, thế cái vị anh họ huấn luyện viên họ Vinh kia lại từ đâu chui ra chứ, em tìm anh ta có thích hợp không?”
Nghiêm Dương Dương sững sờ, cô ấy sờ đầu: “Chuyện này…Cũng có thể là ba mẹ ruột của Ninh Tú Phân mất sớm, đưa cô ấy cho ba mẹ nuôi chăm sóc, ba mẹ nuôi cũng không phải một món đồ mà.”
Cô ấy càng nói càng chắc chắn: “Nhưng anh họ của Ninh Tú Phân từ đâu ra thế nhỉ, giải nghệ về tìm Ninh Ninh ạ?”
Cận Biên Cương: “…”
Chị gái à, chị cũng đã tự động bổ sung hết cốt truyện còn lại rồi, anh biết nói gì đây?
“Được thôi, vậy anh đi cùng đàn em nhé.” Cận Biên Cương đẩy kính mắt trên sống mũi.
Trên người đàn em Ninh Tú Phân này có rất nhiều bí mật nhưng cô gái đó rất có tài, lại chưa từng che giấu, không giống người có tà tâm chút nào.
Ninh Tú Phân đi cùng đám người Ninh Trúc Lưu và Ninh Cẩm Vân đến nhà khách trường học.
Có người thân giới thiệu nên căn phòng đã được chuẩn bị tươm tất.
Thừa dịp Ninh Tú Phân đi lấy nước cho bọn họ, Ninh Trúc Lưu cảnh cáo nhìn Ninh Cẩm Vân…
“Tốt nhất là bà đừng nói nhảm trước mặt con bé nữa, không biết nói gì thì đừng nói, ngậm miệng lại!”
Vừa rồi ông ta không ngăn cản Ninh Cẩm Vân diễn vai mẹ nuôi bị vứt bỏ là bởi ông ta không biết trong lòng con gái mình còn bao nhiêu tình cảm với cái nhà này cả.
Nếu như cánh của con bé cứng cáp rồi thì bọn họ phải nắm được thứ gì đó để kiểm soát cô mới được, thanh danh của sinh viên đại học rất quan trọng.
Nhưng Ninh Cẩm Vân này rõ ràng là người ngu xuẩn nhưng thích mạnh miệng, đầu óc chậm chạp.
Khiến cho tất cả mọi người đều biết việc con gái chạy tới Thượng Hải học tập là do bị người mẹ nuôi vô lương tâm bức ép!
“Biết rồi!” Ninh Cẩm Vân rủ mắt xuống, trong mắt đều là hận ý lạnh thấu xương, không để Ninh Trúc Lưu trông thấy.
Bà ta không hề dựa theo kế hoạch đã đề ra, mắng Ninh Tú Phân trước mặt các bạn học là chen chân vào mối quan hệ của người khác, là một con ả dâm đãng, lại còn trộm đi ớt ngọc.
Ông ta và chị cả còn nhẫn nại được à?
Ninh Trúc Lưu tiếp tục cau mày cảnh cáo: “Còn nữa, chuyện kết hôn trước đây của con gái tôi chưa nói cho ai biết hết, bà cũng không được phép nhắc tới, để tôi tìm hiểu tình hình trước đã!”
Ninh Cẩm Vân dường như bị ông thuyết phục, mặt bà ta vô cảm nói: “Được.”
Hai người vừa dứt lời thì Ninh Tú Phân đã mang cốc nước ấm ra: “Phòng ở tầng hai ạ, chúng ta đi lên đi.”
Ninh Trúc Lưu gật đầu, Ninh Cẩm Vân theo thói quen giao hành lý của mình vào tay Ninh Tú Phân để cô cầm.
Ninh Trúc Lưu trừng bà ta một cái, Ninh Cẩm Vân cứng đờ tự mình xách hành lý đi.
“Đi thôi con.” Ninh Trúc Lưu ôn hoà quay đầu nhìn Ninh Tú Phân.
Ninh Tú Phân nhìn thấy hết động tác của bọn họ, ánh mắt cô lấp loé.
Có vẻ như bố nuôi của cô không phải lúc nào cũng bị Ninh Cẩm Vân ức hiếp đè đầu như trong ấn tượng của cô.
Cô không nói gì mà dẫn bọn họ lên phòng trên rồi bỏ đồ đạc vào trong đó: “Mọi người ngồi trước đi ạ, con đi mua cơm xong lại lên.”
Ninh Trúc Lưu buông hành lý xuống rồi lại lắc đầu, cứng rắn nhét túi tiền của Ninh Cẩm Vân vào trong tay cô…
“Con gái, bố biết mẹ con sai trong chuyện này, con chịu bất công nhưng lại không biết kể với ai, ấm ức cho con rồi, về sau bố không chiều theo tật xấu của mẹ con nữa đâu.”
Ninh Cẩm Vân nhìn chằm chằm số tiền kia, sắc mặt bà ta càng thêm nặng nề.
Ninh Tú Phân không còn lộ ra vẻ mặt cảm động như trước kia, cô chỉ đặt tiền lên bàn rồi nhẹ giọng nói…
“Bố ạ, con biết bố cũng không dễ dàng gì, mấy ngày này con đang làm thêm ngoài giờ, tiền này mọi người giữ lại đi ạ.”
Ninh Trúc Lưu nghe lời cô nói thì lại cảm thấy cô thất vọng với Ninh Cẩm Vân nhưng vẫn hoàn toàn tín nhiệm và ỷ lại vào mình như trước đây.
Ông ta nhẹ giọng nói: “Cứ ăn cơm thoải mái ở nhà khách đi không cần phải lo lắng, bố có bạn ở chỗ này, tiền cứ ghi vào sổ sách trên danh nghĩa ông ấy.”
Ninh Tú Phân sững sờ: “Bạn ấy ạ?”
Sao Ninh Trúc Lưu lại có bạn ở Thượng Hải cơ chứ, còn có thể cho ghi nợ ở Phục Đán được?
Hai đời cô cũng chưa nghe qua bao giờ.
Đang nói chuyện thì một bóng người cao ráo xách theo túi to túi nhỏ bước đến.
“Sư phụ Ninh, thì ra thầy ở phòng này ạ, em dễ tìm đấy!”
Ninh Tú Phân nhìn về phía cửa, một người đàn ông tuấn tú khoảng ba mươi tuổi, mắt to mũi cao đang đứng ở cửa.
Tay trái anh ta xách một túi vải, tay phải là túi lưới đựng hoa quả và một ít bánh quy.
Đối phương nhìn thấy cô thì sửng sốt một chút, sau đó kịp phản ứng lại, cười cười: “Đây là con gái nhà Ninh sư phụ đang theo học ở Phục Đán đúng không?”
Ninh Trúc Lưu có chút xấu hổ đi tới nghênh đón: “Đúng vậy, đây là Ninh Tú Phân con gái tôi, Tiểu Đường, sao cậu lại tới giờ này? Chưa ăn cơm hả?”
Nói xong ông ta quay sang Ninh Tú Phân với vẻ mặt chần chừ: “Ờ thì…Con gái, chào người ta đi.”
Ninh Tú Phân bình tĩnh đánh giá người đàn ông nhã nhặn tuấn tú trước mặt: “Đường…”
Đường Quân xua tay, bất đắc dĩ ngắt lời: “Đừng gọi tôi là chú Đường. Tôi chưa kết hôn, gọi tôi là anh Đường là được.”
Ninh Tú Phân không có ý kiến, cô thản nhiên gọi: “Anh Đường.”
Đường Quân cười cười, anh ta như những người trưởng thành khác, chẳng có mấy hứng thú nói chuyện với nữ sinh viên đại học, anh ta nhìn thẳng về phía Ninh Trúc Lưu…
“Sư phụ Ninh, bố cháu đã nói hiếm lắm mới có khi sư phụ Ninh đến Thượng Hải, nhất định phải chiêu đãi ngài thật tốt.”
Nói xong, Đường Quân lắc lắc cái túi trong tay: “Bây giờ ăn cua lông là hợp bài nhất luôn. Cháu mang một ít vào bếp nhà khách nấu nhé ạ, cháu còn mang theo rượu gạo Thiệu Hưng đây.”
Ninh Tú Phân nhìn thái độ của đối phương, chắc hẳn anh ta muốn đãi cả nhà bọn họ một bữa cơm tối tại nhà khách của Phục Đán đây mà.
Đường Quân nhìn Ninh Tú Phân, khách sáo hỏi: “Tối nay Tiểu Ninh có tiết tự học tối nào không? Ăn trước đi rồi hẵng lên lớp, hay là bây giờ có bận việc gì không?”
Ninh Tú Phân liếc qua Ninh Cẩm Vân.
Bà ta ngồi ở một góc không nhìn cô nhưng cảm giác oán hận kia của bà ta càng lúc càng đậm.
Ninh Tú Phân biết từ nhỏ Ninh Cẩm Vân đã không ưa gì cô nhưng vì sao bây giờ Ninh Cẩm Vân lại phải kiềm chế thù hận với cô chứ?
Chỉ bởi vì cô thi đại học rất tốt thôi à?
“Được ạ.” Đôi mắt của Ninh Tú Phân loé lên, cô gật đầu.
Nơi ăn cơm trong nhà khách của Phục Đán tốt hơn nhiều so với các huyện thành nhỏ hơn, dù sao thì nơi đây thường xuyên đón tiếp các học giả và khách mời trong và ngoài nước.
Đường Quân bao nguyên một phòng để tiện vừa nói chuyện vừa ăn cơm.
Trước khi vào bữa Ninh Tú Phân nói cô đau bụng, xin đi vệ sinh trước.
Cô quay lại thì đã thấy lên cả một bàn đồ ăn, món chính là cua lông lúc trước Đường Quân cho xem, trông rất to, màu cam óng ánh.
Trong bữa ăn, Đường Quân và Ninh Trúc Lưu vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện hoặc chủ yếu là Đường Quân giữ cho bầu không khí không chán ngắt buồn tẻ.
Ninh Trúc Lưu là một người công nhân nhà máy không có kiến thức gì, chỉ im lặng lắng nghe.
Đường Quân lại là kiểu người rất dễ dàng khiến mọi người xung quanh cảm thấy thoải mái như ở nhà, ăn nói rất có chừng mực, nghe là nhận ra ngay anh ta thuộc dạng có hiểu biết.
Anh ta hoàn toàn không có ý xem thường cả nhà Ninh Trúc Lưu xuất thân từ huyện thành nhỏ, lễ phép tận tình tiếp đãi.
Ninh Tú Phân ăn xong thì xin phép đi trước, anh ta cũng khách khí gật đầu.
Ninh Trúc Lưu tiễn cô ra, ông ta nhìn Ninh Tú Phân, dường như có điều muốn nói nhưng lại thôi.
Ninh Tú Phân cũng nhìn ông ta, đôi mắt cô sáng lên: “Bố, bố có chuyện gì thế ạ?”

Ads
';
Advertisement