Sau khi tái sinh, ta kết hôn lần nữa - Ninh Tú Phân

Ông ta chần chờ hỏi: “Cái người đàn ông lĩnh chứng với con ở nông thôn kia ý, nghe nói anh ta lấy lại được công việc rồi, mà lại đang công tác ở thủ đô.”
Ninh Tú Phân gật đầu: “Dạ.”
Ninh Trúc Lưu nhíu mày: “Con gái, con đi học ở đây mà anh ta thì lại ở thủ đô, lúc nào hai đứa mới chịu sinh con đây, có phải là nên tổ chức hôn lễ bổ sung không?”
Ninh Tú Phân hơi trầm mặc một chút: “Bọn con không định sinh con ạ, lại càng không có hôn lễ.”
Ninh Trúc Lưu sửng sốt, giống như tất cả các ông bố già có con gái bị ghẻ lạnh, ông ta nắm chặt tay: “Anh ta về thủ đô thì không nhận con là vợ mình nữa luôn à?”
Ninh Tú Phân rũ mắt xuống, cô châm chước từ ngữ: “Là con không nhận anh ấy ạ.”
Lời cô nói đều là thật còn bố nuôi cô nghĩ như thế nào thì không nằm trong phạm vi kiểm soát của cô.
Ninh Trúc Lưu có chút tức giận: “Cái tên Trần Thế Mỹ kia nữa, con nên từ mặt anh ta, con gái à con xứng với người tốt hơn nhiều!”
Lần này Ninh Tú Phân chẳng nói gì.
Ninh Trúc Lưu cho là cô đang đau lòng, ông ta xoa xoa đầu cô như khi còn bé: “Con gái, bố biết dạo này có nhiều chuyện xảy ra khiến con buồn nhưng con vẫn nên tập trung học tập thì hơn.”
Ninh Tú Phân cúi đầu nói: “Dạ, vậy con đến học tiết tự học tối nay đây.”
Ninh Trúc Lưu thở dài, ông ta lấy một chồng tiền lẻ từ trong lồng ngực của mình ra: “Con lên đại học cũng chẳng dễ dàng gì, đây là số tiền riêng bố lén tích cóp được, tổng cộng có ba mươi hai đồng tiền, mẹ con không biết đâu, bà ấy là người hồ đồ, con đừng trách mẹ nhé.”
Ninh Tú Phân nhìn một đống tờ tiền rải rác kia, cô nhớ tới cảnh khi còn bé Ninh Trúc Lưu lén cho cô ăn kẹo.
Cô im lặng một lúc, lần này cô đưa tay nhận lấy: “Con cảm ơn bố.”
“Đi bận việc đi, lấy việc học làm trọng, bố mong con luôn vui vẻ.” Ninh Trúc Lưu mệt mỏi thở dài.
Ninh Tú Phân gật đầu, cô quay người chậm rãi rời đi.
Cô biết Ninh Trúc Lưu đang đứng sau lưng dõi theo cô, giống như những ông bố khác lo lắng cho con gái.
Ninh Tú Phân đi đến ngã rẽ, cô thấy một bóng người lạnh lùng cao ráo đứng dưới đèn đường gần nhà khách.
Có lẽ vì sợ chói mắt nên anh không mặc quân trang, anh mặc sơ mi trắng và quần suông màu xanh đậm tựa làn nước xanh gợn sóng, nhìn anh rất giống một gốc cây xinh đẹp.
Thấy Ninh Tú Phân bước tới, anh lẳng lặng đứng đó nhìn cô.
Ninh Tú Phân đi đến trước mặt anh cười cười: “Em không sao, chỉ là ăn một bữa cơm bình thường thôi mà.”
Vinh Cẩm Thiêm thản nhiên nói: “Em mà có chuyện gì thì bọn họ không ra được cửa nhà khách đâu.”
Ninh Tú Phân rũ hàng mi cong, cô thở dài: “Ngay cả người đã nuôi lớn em mà em cũng phải đề phòng, có phải em đã quá cay nghiệt xấu tính không?”
Trước khi vào bữa cơm, cô thừa lúc đến nhà vệ sinh thì tìm người báo tin cho Vinh Cẩm Thiêm, bảo anh đến nhà khách chờ cô.
Cuối cùng là mới đến cửa sau nhà khách thì đã thấy Vinh Cẩm Thiêm đứng ở đó.
Cô đoán phải đến 80% là Nghiêm Dương Dương đi tìm anh.
Vinh Cẩm Thiêm ung dung nói: “Không sao cả, bố con anh cũng rất bất hoà, thường xuyên hố nhau, rất bình thường.”
Ninh Tú Phân im lặng, cô buồn cười: “…”
Rốt cuộc thì việc này bình thường ở chỗ nào?
Thế nhưng mà…cô lại cảm thấy mình và Vinh Cẩm Thiêm cùng hội cùng thuyền, trong lòng có một loại cảm giác thân thiết kỳ lạ.
“Đi thôi, anh đưa em về.” Vinh Cẩm Thiêm lấy chiếc xe đạp 28 inch ra nhìn cô.
Ninh Tú Phân gật đầu: “Được.”
Dường như hai người đã quên đi cái buổi “luyện tập kĩ thuật phòng thân không vui” hồi chiều kia, không ai moi chuyện này ra nói cả.
Cô nhanh nhẹn nhảy lên xe anh, cũng chẳng hề già mồm vòng tay ôm lấy eo anh.
“Tối nay bố nuôi của em có một người bạn đến thăm, họ Đường, nghe nói là trưởng khoa ở bộ giáo dục ở Thượng Hải, bao hết chi tiêu của bố mẹ nuôi em ở Thượng Hải luôn.”
Đôi mắt Vinh Cẩm Thiêm loé lên ánh sáng: “Làm ở bộ giáo dục Thượng Hải, họ Đường à?”
Ninh Tú Phân tò mò nhìn anh: “Dạ, tên là Đường Quân, sao thế anh, anh quen ạ?”
Sao chỗ nào anh cũng có người quen thế?
Vinh Cẩm Thiêm nghĩ một lát, anh vừa đạp xe vừa trả lời: “Không quen, nhưng mấy năm nay nhà họ Đường ở Thượng Hải cũng có một số mối quan hệ và thành tích với bộ giáo dục và cả bộ ngoại giao đấy.”
Ninh Tú Phân mỉm cười: “Cả đời bố mẹ nuôi em chưa hề rời khỏi Ninh Nam, cũng không rời xưởng nửa bước, vị họ Đường kia nói là bố anh ta từng được bố nuôi của em cứu khi đang là kỹ sư ở Ninh Nam.”
Đây là tin tức cô nhận được sau khi nhất quyết phải ăn bữa ăn ngày hôm nay.
Vinh Cẩm Thiêm bình tĩnh hỏi: “Em không tin bố nuôi của em hả?”
Ninh Tú Phân im lặng một lúc, không trực tiếp trả lời: “Nếu em của khi trước thì chắc là sẽ tin tưởng không chút do dự nhưng mà em của bây giờ lại chẳng có lòng tin.”
Vinh Cẩm Thiêm dứt khoát nói: “Thế thì anh sẽ cho người điều tra chuyện này, em đừng cùng ai ra khỏi Phục Đán cho đến khi bố mẹ nuôi của em quay về.”
Ninh Tú Phân cũng đồng ý ngay: “Em sẽ không đi đâu hết, một là ký túc xá hai là đi theo anh.”
Lời này của cô khiến Vinh Cẩm Thiêm nở nụ cười: “Ngược lại là em đấy, càng ngày càng cảnh giác, lúc ở trong thôn cũng không nhạy bén như bây giờ.”
Ninh Tú Phân nhìn mặt trăng treo trên đỉnh đầu, sáng trong và lạnh lẽo như vầng trăng bọn họ thấy ở trong thôn.
Cô chậm rãi nói: “Anh muốn nói em càng ngày càng đa nghi phải không?”
Vinh Cẩm Thiêm mỉm cười: “Niềm tin chỉ nên dành cho người xứng đáng, lòng tin của em cần phải trải qua thử thách.”
Đa nghi, có lẽ không có ai đa nghi hơn anh. Nếu như con thỏ lông quăn này mà biết trước khi anh muốn tiến xa hơn một bước với cô, anh phải điều tra xem cô có phải gián điệp nhỏ hay không…
Thì chắc cả đời này cô cũng không muốn qua lại với anh nữa.
Ninh Tú Phân giơ tay vuốt mái tóc bị gió thổi bay lên che mắt: “Đội trưởng Vinh rất biết cách an ủi người khác đấy nhỉ!”
Xe đạp xuyên qua con đường rợp bóng cây trong đêm, cô gái phía sau ôm lấy eo anh, cánh tay mềm mại, thon thả nhưng cũng rất cứng cỏi.
Vinh Cẩm Thiêm thản nhiên nói: “Đừng khách sáo, bạn Ninh học tập đi.”
Cái thời đại này không nhiều nhà cao tầng nên gió mùa hè vào ban đêm vẫn lạnh buốt.
Ninh Tú Phân đột nhiên có cảm giác rằng bọn họ đang trên đường nhỏ trở về thôn.
Trong gió chứa hương chát chát của cây Diệp Thanh, trên người Vinh Cẩm Thiêm còn có hương bạc hà nhẹ nhàng khoan khoái…do cô làm cho anh.
Anh và cô vẫn là “đồng bọn” trong thôn, giúp đỡ lẫn nhau, lén lút gây sự, cố gắng sống một cuộc sống tốt đẹp.
Cô bất thình lình hỏi: “Anh còn giận em vụ hồi chiều không?”
“Két két.” Xe đạp dừng lại, đôi chân dài của công tử Vinh chạm đất, anh quay lưng về phía cô: “Đến ký túc xá rồi, em xuống xe đi.”
Ninh Tú Phân không thấy được mặt anh nhưng cánh tay ôm eo anh thì cảm giác rõ được thân hình của anh cứng đờ lại, còn có…
Ừ, dưới ánh đường lờ mờ cô thấy rõ gáy của anh đỏ lên, đây là nhược điểm của làn da quá trắng.
Ninh Tú Phân nhảy xuống xe, cô thở dài: “Thật sự là anh không biết dùng…”
“Trật tự đi Ninh Tú Phân!” Công tử Vinh cuối cùng là không nhịn được, quay đầu xụ mặt ngắt lời cô.
Ninh Tú Phân nhìn vào trong mắt anh, đôi mắt đen hẹp dài đầy tức giận, đuôi mắt vểnh lên, như thể được phác hoạ bằng nét vẽ tỉ mỉ.
Đáng tiếc, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng vì xấu hổ đã mất đi vẻ lạnh lùng thường ngày mà thay vào đó lộ ra vẻ bối rối và cáu kỉnh của một chàng trai trẻ.
Lòng Ninh Tú Phân rung động, cô nở nụ cười, bỗng đưa tay sờ lên khuôn mặt xinh đẹp của mỹ nhân họ Vinh: “Chậc, vậy em đi về đây.”
Cứ như dỗ chó con.
Cô có thể cảm nhận được vì cô chạm vào mà người anh cứng đờ ra, Ninh Tú Phân muốn cười lắm, cô muốn buông tay.
Nhưng Vinh Cẩm Thiêm chợt cầm lấy cổ tay của cô, ủ rũ hỏi: “Sao em lại biết dùng…dùng…cái đó.”
Cô từng dùng nó rồi sao…Dùng với ai chứ? Đời này dường như không có chuyện gì anh không dám làm thế mà bây giờ anh lại chẳng dám hỏi cô câu này.
Ninh Tú Phân biết rõ còn cố hỏi ngược lại: “Dùng cái gì?”
Anh Vinh thế mà cũng có lúc nói lắp kìa.

Ads
';
Advertisement