Cận Biên Cương lịch thiệp cười: “Nếu Dương Dương thích luyện tự vệ, tôi có thể giới thiệu anh họ tôi, anh ấy là quán quân đội tuyển tán đả Thượng Hải.”
Đôi mắt Nghiêm Dương Dương bất chợt sáng bừng lên, vỗ mạnh lên lưng Cận Biên Cương: “Đàn anh, anh họ của anh chính là anh họ của em, lúc nào em phải mời anh họ một bữa mới được!”
Ninh Tú Phân thấy Cận Biên Cương bị vỗ “bộp” một cái mạnh đến mức mắt thường có thể thấy được khóe miệng anh ta giật giật, nhưng vẫn ung dung gật đầu: “Ừ.”
Ninh Tú Phân âm thầm lắc đầu, chậc, vì theo đuổi Nghiêm Dương Dương mà đàn anh có thể dùng bất cứ giá nào.
Sợ là cái lưng này bị đánh không ít!
Tất nhiên, cô cũng lén truyền cho đàn anh vài thông tin về cô bạn cùng phòng này.
Ba người đang trò chuyện, chợt Ninh Tú Phân nghe được giọng nữ the thé quen thuộc từ sau lưng: “Tiểu Muội!”
Ninh Tú Phân quay lại, thấy ngay bóng người quen thuộc đứng cách mình không xa.
Ninh Cẩm Vân và Ninh Trúc Lưu đeo túi lớn túi nhỏ, xách hành lý đứng dưới tầng ký túc xá nữ.
Ninh Tú Phân cứng người tại chỗ, trong lòng nháy mắt lạnh xuống, vẫn bị tìm được…
Một loại sự hoảng sợ kỳ lạ và phiền muộn bất lực thoáng chốc bắt lấy cô, giống như bị vận mệnh đời trước túm chặt vậy.
Trên mặt Ninh Tú Phân không biểu cảm, Nghiêm Dương Dương nghi hoặc nhìn hai người nam nữ trung niên kia, rồi lại nhìn Ninh Tú Phân.
Cận Biên Cương trầm ngâm nhìn biểu cảm không bình thường của Ninh Tú Phân: “Đàn em có biết họ không? Có cần gọi phòng bảo vệ không?”
Chuyện trong khu người nhà ầm ĩ đến mức phải lên đồn cảnh sát lần trước, anh ta cũng nghe ngóng được phần nào, sợ lại có người vì đố kỵ đến gây chuyện với Ninh Tú Phân.
Lời của Cận Biên Cương gần như làm Ninh Cẩm Vân tức điên lên, bà ta buông hành lý xuống đi qua, xụ mặt: “Ninh Tú Phân, con định gọi người của phòng bảo vệ đến đuổi chúng ta thật à, không muốn nhận bố mẹ nữa phải không?”
Lời này vừa nói ra, Cận Biên Cương và Nghiêm Dương Dương sững người.
Bọn họ và các bạn học trong lớp nhớ rõ Ninh Tú Phân là một cô nhi, được giáo sư già của trường nhận nuôi ở nông thôn.
Nhưng Nghiêm Dương Dương vẫn luôn vô tư cũng không vội vàng hỏi Ninh Tú Phân đã xảy ra chuyện gì, mà chỉ hơi nghi ngờ nhìn cô.
Ninh Tú Phân nhắm mắt, nhàn nhạt nói: “Bọn họ là bố mẹ nuôi của em.”
Lần này, Ninh Cẩm Vân không hề gây chuyện như lúc ở dưới quê, cứ luôn nói mình là bố mẹ ruột của cô.
Ninh Cẩm Vân chỉ ra vẻ tổn thương nhìn cô: “Mẹ biết con thi đỗ đại học nên không muốn nhận chúng ta, là người công nhân bình thường chúng ta không xứng với sinh viên Đại học Phúc Đán.”
Bà ta chợt nhét vào tay Ninh Tú Phân quả quýt và một gói khăn tay trong tay mình, run giọng nói.
“Tiểu Muội, cả nhà toàn lực nuôi con nhiều năm như vậy, bố con và mẹ vẫn lo một mình con ở Thượng Hải không thích nghi nên đến thăm con rồi đi ngay, con nhận đi.”
Ninh Cẩm Vân nhân lúc Ninh Tú Phân chưa kịp phản ứng lại, buông tay ngay.
Gói khăn tay rơi xuống đất, rơi ra một đống mấy tệ, mấy mao rải rác, tính tổng lại cũng phải mấy chục tệ.
Ninh Cẩm Vân vội vàng ngồi xuống nhặt lên: “Mẹ xin lỗi, Tiểu Muội… Do mẹ cầm không chắc.”
Ninh Tú Phân vẫn đứng im ở đó không động đậy.
Trông cô lạnh lùng vô tình hơn Ninh Cẩm Vân đang rưng rưng nước mắt, nhếch nhác nhặt từng đồng tiền lẻ rơi trên mặt đất nhiều.
Lúc này vốn là thời điểm ăn cơm tối, sinh viên đi lại xung quanh rất đông.
Ai cũng nhìn đến cảnh “con gái nuôi ngạo mạn thi đỗ đại học nên không muốn nhận lại bố mẹ nuôi số khổ” này.
Mọi người ném cho Ninh Tú Phân ánh mắt lạnh lùng lại chán ghét, tại sao Đại học Phúc Đán lại có loại học sinh đạo đức suy đồi như thế.
Khóe mắt Ninh Tú Phân lờ mờ thấy có đàn chị ở ký túc xá khoa Báo chí lấy máy ảnh của trường ra ngắm vào bọn họ chụp ảnh.
Thời buổi này, nếu trong trường học của mình xuất hiện những phần tử cặn bã xã hội, làm sao những sinh viên chuộng chính nghĩa sẽ bỏ qua cơ hội phê phán và cảnh cáo này cơ chứ?
Tay Ninh Cẩm Vân run rẩy, đưa bọc khăn tay đã được nhặt lại cho Ninh Tú Phân.
Hoàn toàn là dáng dấp người mẹ nuôi yêu con tha thiết nhưng lại bị con ghét bỏ và bỏ rơi.
Ninh Tú Phân rũ mắt nhìn những đồng tiền lẻ trước mắt mình, ít nhất là một tháng lương của Ninh Cẩm Vân.
Đây là số tiền nhiều nhất cả hai đời mà Ninh Cẩm Vân đưa cho cô.
Nếu cô không đoán sai thì báo trường kỳ sau sẽ có một bài viết phê phán tại sao ở trường Đại học Phúc Đán lại có loại người giai cấp tư sản chỉ nhận tiền như cô, sinh viên năm nhất mất hết tình người!
Phải chăng nhân tính bại hoại hay suy đồi đạo đức!
Ninh Tú Phân lại ngẩng đầu, trên mặt không biểu cảm gì nình Ninh Cẩm Vân, sống đến già học đến già, kỹ thuật diễn của mẹ nuôi cô lại tiến bộ rồi.
Ninh Tú Phân chợt giơ tay, đập “bốp” một cái đánh rơi tiền trong khăn tay của Ninh Cẩm Vân lần nữa.
Những đồng xu và tờ tiền cũ rơi vãi khắp nơi.
Ninh Tú Phân nghe thấy tiếng bàn tán không hài lòng của mọi người xung quanh, cũng nghe thấy tiếng máy ảnh tanh tách chụp lại cảnh này.
Ninh Tú Phân nhìn khuôn mặt hoảng hốt của Ninh Cẩm Vân, lạnh lùng nói: “Mẹ, lần này mẹ lại nhận tiền của ai đây, lần trước mẹ muốn bán con cho một lão già đã đánh chết ba người vợ để giúp con trai ruột của mẹ đổi lấy công việc!”
“Lần này mẹ định bán con cho ai, muốn đổi của hồi môn cho con gái ruột hay đổi công việc?”
Trên mặt Ninh Cẩm Vân cứng đờ, làm sao con ranh này lại đoán đúng thế chứ, bà ta vội vàng phản bác lại: “Con… Đừng có nói linh tinh, con trai chủ nhiệm Cát không đánh chết ba người vợ đâu, cũng chỉ có hai…”
Ninh Tú Phân nhanh nhẹn ngắt lời bà ta: “Đánh chết hai người đúng không?”
Nói mấy lời nhảm nhí thì ai chả biết? Hơn nữa nhìn biểu cảm trên mặt Ninh Cẩm Vân, cho dù cô không đoán đúng hoàn toàn thì cũng đúng tám đến chín phần.
Lần trước cô nhìn thấy chủ nhiệm Cát đó đã biết không có chuyện gì tốt đẹp rồi.
Trong lòng cô lạnh lẽo, cũng rất muốn cười lạnh nhưng cô rũ mắt, bực tức trong lòng.
Pha xoay chuyển này làm biểu cảm của các bạn học xung quanh thay đổi trong chớp mắt!
Đây đâu phải con gái nuôi leo lên cành cao rồi ghét bỏ bố mẹ nuôi đã ngậm đắng nuối cay đâu, đây rõ ràng là áp bức phong kiến mà bố mẹ nuôi dùng con dâu nuôi từ bé đổi lấy tiền và công việc!
Ninh Cẩm Vân muốn phản bác.
Ninh Tú Phân nghe tiếng chụp ảnh, trực tiếp chọc tay vào vết bầm tím trên mạn sườn rồi ngước mắt lên, đôi mắt sáng ngời đã chứa đầy nước mắt.
“Từ nhỏ đến lớn, con ruột của mẹ có gì mới thì con sẽ nhặt lại đồ thừa của họ, con không oán giận vì con không phải con ruột.”
“Mẹ lên mặt con cũng không oán giận, mẹ không cho con đi học rồi để con tham gia đội sản xuất ở nông thôn thay con gái ruột của mẹ, con cũng đồng ý.”
“Lúc tham gia đội sản xuất ở nông thôn, ông Đường thấy con đáng thương nên giúp đỡ và phụ đạo cho con thi đại học… Nhưng mẹ hết lần này đến lần khác muốn bán con, rốt cuộc con phải làm gì thì mẹ mới tha cho con một con đường sống, hả mẹ?”
Giọng Ninh Tú Phân càng lúc càng lớn, tiếng mẹ cuối cùng như được lặp lại hàng trăm hàng ngàn lần, bất lực lại đau khổ và mờ mịt.
Bởi vì đó là cảm giác duy nhất mang theo sự thật lòng thật dạ của cô.
Xung quanh đã có bạn học nữ không kìm được mà đỏ vành mắt.
Nghiêm Dương Dương không kiềm chế được tiến lên kéo Ninh Tú Phân ra sau lưng cô ấy, tức giận nhìn Ninh Cẩm Vân.
“Triều Đại Thanh đã sớm diệt vong rồi, bà là mẹ nuôi của em ấy, nhưng em ấy không phải nô lệ và người hầu của bà, bà không có tư cách làm chủ nhân của em ấy!”
“Buôn người và ép buộc kết hôn là vi phạm pháp luật, mong vị phu nhân này cân nhắc một chút.”
Cận Biên Cương cũng đứng chắn trước mặt Ninh Tú Phân, lạnh lùng phát huy sở trường khoa Luật của mình.
Chưa kể các nữ sinh đại học ở xung quanh đã bao vây lại và căm phẫn nhìn bà ta.
Ninh Cẩm Vân tưởng chừng như hết đường chối cãi, cuối cùng không chịu nổi muốn chửi ẩm lên: “Ninh Tú Phân, con ranh mày…”
“Bốp!” Bà ta chưa nói hết câu đã bị Ninh Trúc Lưu tát một phát lên mặt làm bà ta im luôn.
Ninh Trúc Lưu chật vật lại hận sắt không thành thép mà trừng mắt nhìn Ninh Cẩm Vân: “Câm mồm, bà xem bà khẩu xà tâm phật khiến con nó hiểu lầm bà thành cái dạng gì rồi!”
Ninh Tú Phân nhìn bố nuôi Ninh Trúc Lưu, trông ông ta vừa rồi còn hiền lành đến chết lặng, gần như không biết phải nói gì mà chỉ đứng nhìn như vậy.
Nhưng bây giờ Ninh Cẩm Vân đang nằm ở hoàn cảnh xấu, bộ mặt thật của bà ta sắp lộ ra.
Ông ta lại tiến lên đánh Ninh Cẩm Vân, đây là lần đầu tiên bố nuôi đánh Ninh Cẩm Vân vì cô.
Lần đầu tiên Ninh Tú Phân thấy Ninh Trúc Lưu như vậy, trong lòng có cảm giác quái dị.
Bố, thật sự vì cô sao?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất