Ninh Tú Phân tiếp tục mỉm cười: “Thật không vậy?”
Công tử Vinh bình tĩnh ngồi xổm xuống nhặt sách: “Ừ, sao lại không?”
Ninh Tú Phân: “…”
Trầm mặc, trầm mặc là Khang kiều đêm nay! (Thơ Tạm biệt Khang kiều – Từ Chí Ma)
Chó Vinh, lúc anh nói láo mà tai không đỏ thì trông đáng tin hơn nhiều đấy.
Công tử Vinh nhặt một đống sách bỏ vào hộp của Ninh Tú Phân, nhân tiện che khuất tầm nhìn của cô tới các loại “bóng bay” trên mặt đất…
“Lên tầng với anh, cất đồ vào phòng trước đi. Những thứ còn lại để anh dọn.”
Ninh Tú Phân nhíu mày: “Đi thôi.”
Cô ôm sách lên ký túc xá với anh rồi đặt đồ vào phòng.
Vinh Cẩm Thiêm nhận cái thùng từ trong ngực Ninh Tú Phân, anh xếp gọn gàng sách vở bên trong lên bàn rồi cầm lấy chiếc thùng xoay người đi ra ngoài: “Chờ anh chút.”
Ninh Tú Phân nhìn động tác nhanh nhảu của anh, cô giơ tay xoa xoa huyệt thái dương.
Đàn ông thực sự là cùng một đức tính. Anh còn bảo cô phải từ từ coi nhau như đối tượng yêu đương, tìm hiểu nhau rồi thấy phù hợp thì mới ở bên nhau.
Kết quả là anh chuẩn bị hàng trăm chiếc bao cao su rồi chuyển chúng đến ký túc xá trường. Anh chỉ làm giảng viên trong một tháng mà thôi, anh mắc bệnh nghiêm trọng gì vậy!
Cô cũng không nhận ra anh có vấn đề về tinh thần đấy?
Vinh Cẩm Thiêm bước đến bậc thang, hít sâu một hơi, sắc mặt u ám bắt đầu tuyệt vọng nhét…bao cao su vào trong thùng.
Sớm muộn gì anh cũng bị hai tên bệnh tâm thần lão Từ và Trần Thần này báo điên!
Vài ngày trước hai tên kia nói với anh là đang đi công tác ở Quảng Châu, xong xuôi rồi lại phát hiện ra đồ tốt trong kho hàng chuẩn bị tiêu huỷ ở hải quan.
Bọn họ quyết định nhét đống “đồ tốt” kia và những cuốn sách nước ngoài mà anh giao cho bọn họ sưu tầm vào cùng một thùng rồi nhờ các đồng chí ngành đường sắt mang về Thượng Hải!
Hôm nay vừa hay anh xong việc nên khi quay về trường thì thuận tiện đến đồn công an đường sắt nhận đồ luôn. Chưa kịp xem kỹ chúng là gì, anh còn tưởng đó là hai chiếc thùng lớn đựng đầy sách.
Ai biết trong chiếc thùng đó hơn phân nửa là các loại bao cao su đến từ khắp nơi trên thế giới!
Lại còn tung ra hết trước mặt Ninh Tú Phân!
Nếu mà lộ ra trước mặt người của đồn công an đường sắt kia thì anh cũng đừng mong tiếp tục làm người nữa!
Đồn cảnh sát đường sắt Thượng Hải là đồn cảnh sát duy nhất có cảnh sát biết nói tiếng Anh vì họ thường xuyên phải tiếp xúc với người nước ngoài!
Vinh Cẩm Thiêm nghiến răng nghiến lợi, bắt đầu suy nghĩ xem lần sau gặp lại nên đối phó như thế nào với Trần Thần và lão Từ!
May mà Ninh Tú Phân không biết tiếng Anh, cái từ “condom” này…
Mặc dù trình độ tiếng Anh của cô đã có tiến bộ rất lớn.
Nhưng anh rất chắc chắn rằng trong sách giáo khoa tiếng Anh không bao giờ có từ này chứ nói gì là ông Đường sẽ dạy Ninh Tú Phân từ này chứ.
Nếu không vất vả lắm con thỏ lông quăn mới nhảy vào cái hố mà mình đào ra, bản thân anh cũng đang trong kỳ quan sát.
Sẽ làm cho cô nghĩ trong đầu anh chẳng có gì khác ngoài việc muốn ngủ với cô cả.
Vẫn là một tên biến thái muốn ngủ với cô cả trăm lần một tháng, cô sẽ nhảy ra khỏi cái hố rồi bỏ chạy!
Thất bại trong gang tấc!
Vinh Cẩm Thiêm thô bạo nhét chiếc bao cao su cuối cùng vào trong hộp, xác nhận không còn cái nào rơi bên ngoài nữa mới đứng dậy, biểu cảm u ám đi về ký túc xá.
Muốn đưa anh loại đồ vật này thì phải đợi anh làm thịt con thỏ lông quăn đã nhé!
Đi đến cửa ký túc xá, anh dừng một chút, cấp tốc giấu đi vẻ u ám tràn ngập sát khí trên mặt.
Chỉ còn lại một Vinh công tử “lạnh lùng”, “cao quý”, “nhã nhặn”.
Anh ôm cái thùng bước vào cửa, tuỳ ý để nó ở một bên rồi hỏi: “Em muốn uống gì không? Lần trước nhà trường cho anh nước ép quýt với chút trà nóng.”
Ninh Tú Phân nhìn anh cười cười: “Em uống nước sôi để nguội là được rồi, đêm đến còn phải đi ngủ.”
Ừ, đi ngủ.
Không biết vì sao mà Vinh Cẩm Thiêm cảm thấy con thỏ lông quăn nói ra cái từ này một cách rất kỳ lạ.
Anh nhìn cô một cái rồi xoay người đi rót một cốc nước sôi để nguội.
Ninh Tú Phân cũng không nhiều lời, cô nhận lấy cốc nước, uống một ngụm, mở miệng đánh giá ký túc xá: “Chỗ của anh lúc nào cũng đơn sơ như thế nhỉ.”
Phải nói là đơn sơ đến mức không có hơi người, trước kia lúc ở nông thôn cũng là kiểu này.
Giọng điệu Vinh Cẩm Thiêm lạnh nhạt: “Chỗ ở tạm thời mà thôi, không cần phải cầu kỳ quá.”
Ninh Tú Phân nghĩ nghĩ: “Nhưng em nghĩ vẫn phải có chút trang trí mới tốt chứ.”
Vinh Cẩm Thiêm nhớ lại lúc khi còn ở nông thôn, cô rất chăm chút cho nơi ở, trang trí từ chuồng bò cho đến phòng ngủ, chỗ nào cũng rất có hơi người sinh hoạt.
Lúc nghèo khó, dù chỉ là chiếc bình đất không ai muốn thì cô cũng sẽ nhặt lên, cắm đầy hoa dại.
“Em muốn trang trí cái gì, anh giúp em nhưng bây giờ muộn lắm rồi, mai hái hoa sau nhé?” Đôi mắt lạnh lùng của anh nhìn cô, giọng nói ấm áp ôn hoà.
Trong sách viết, trong khoảng thời gian tìm hiểu nhau, nhà gái nói cái gì thì đồng ý hết, chỉ cần nó không quá đáng.
Ninh Tú Phân cười cười, xoay người sang ôm lấy cái thùng mà anh tiện tay đặt ở một bên: “Trong này là bóng bay ạ? Toàn là hàng nhập khẩu!”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn một thùng xanh xanh đỏ đỏ, hai mí mắt giật giật: “Bóng bay… em đừng bận tâm cái này nhé?”
“Sao được, em còn chưa nhìn thấy bóng bay nước ngoài bao giờ đâu.” Ninh Tú Phân cầm một cái in chữ Ả Rập ra rồi xé rách.
Cô lấy “bóng bay” nhựa ra cầm trong tay, nhìn một chút, tỏ vẻ không hiểu gì rồi quay sang nói với anh bằng vẻ mặt chờ mong: “Trông lạ nhỉ anh, còn có chút dầu nữa, anh thổi được cái này sao ạ?”
Vinh Cẩm Thiêm yên lặng một lúc, dưới ánh mắt mong chờ của cô, anh nói: “Được.”
Trong sách viết, trong lúc tìm hiểu người yêu không được từ chối yêu cầu đơn giản của nhà gái.
Thế nên, anh không đổi sắc mặt, nhẫn nại lấy cái đó ra thổi…
Một quả bóng bay màu trắng đục đầy dầu mỡ khiến cho khoang miệng anh tràn ngập hương vị kỳ quái.
Anh vừa mới buộc đầu “bóng bay” này lại đưa cho Ninh Tú Phân.
Vừa quay đầu thì thấy cô đã xé rách hai ba chục gói nữa…
Vinh Cẩm Thiêm: “…”
Đời này anh vào sinh ra tử rất nhiều năm, chứng kiến vô số sóng to gió lớn nhưng rất ít cảnh tượng nào có thể khiến anh sợ hãi.
Bây giờ có rồi!
Ninh Tú Phân khó hiểu nhìn anh: “Sao những quả bóng bay này được đóng gói đủ loại màu sắc mà bên trong toàn cùng một màu thế anh, một là trắng nhạt hai là vàng nhạt?”
Vinh Cẩm Thiêm cầm “bóng bay” trên tay, trán anh giật giật, mỉm cười nói: “Mấy thứ Trần Thần với lão Từ gửi tới không cái nào đẹp cả, em vứt đi đi.”
Nói rồi anh moi cái thùng rác ra.
Ninh Tú Phân lại cười, cô đưa toàn bộ mấy cái gói đã xé ra đưa cho anh…
“Bóng bay nhập khẩu thiết kế như thế chắc hẳn phải có ý nghĩa nào đó, em thích màu sáng lắm, anh thổi giúp em được không?”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn Ninh Tú Phân, chỉ thấy trong mắt cô tràn ngập vẻ chờ mong: “…”
Mặc niệm một lần nữa… Trong sách viết, trong lúc tìm hiểu con gái nhà người ta, đằng gái nói cái gì thì đồng ý hết, chỉ cần không muốn mạng của anh là được.
Bây giờ Ninh Tú Phân nói cô thích anh thổi “bóng bay” cho cô.
Anh hít sâu, nhận lấy, cố giữ bình tĩnh nói: “Được.”
Nửa giờ sau, Vinh Cẩm Thiêm thổi xong cái cuối cùng đưa cho Ninh Tú Phân, nhìn những quả “bóng bay” được trang trí quanh cửa sổ và phòng mình.
Lãng mạn và ấm áp lạ lùng…
“Đẹp không ạ?” Ninh Tú Phân đặt quả bóng bay cuối cùng cạnh gối đầu của anh.
Biểu cảm của anh bây giờ rất khó để hình dung, miễn cưỡng nói ra mấy chữ: “Nhìn… đẹp nhỉ.”
Đầu giường có, cuối giường có, khắp mặt bàn đều có, vì sao bên cửa sổ cũng có chứ, người bên ngoài nhìn vào là thấy.
Anh cảm thấy mình như một tên biến thái vậy, à không, phải là trông anh như sẵn sàng chiêu cáo cho thiên hạ biết mình là một kẻ biến thái.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất