Ninh Tú Phân thoả mãn nhìn vẻ mặt kỳ quái của công tử Vinh.
Từ trước đến nay mặt anh lúc nào cũng lạnh lùng mà thong dong, lúc giở trò xấu cũng vẫn là xa cách, hiếm lắm mới có một lần được thấy anh không tự nhiên.
“Nghe nói hôn lễ bên nước ngoài trang trí bằng bóng bay màu trắng, anh xem phòng của anh xem có giống phòng tân hôn bên nước ngoài không?” Đôi mắt to của Ninh Tú Phân cong cong.
Nụ cười của Vinh Cẩm Thiêm u ám: “…Anh vẫn thích hôn lễ màu đỏ của Trung Quốc hơn.”
Nếu hôn lễ của anh mà có cái mùi dầu bôi trơn này toả ra khắp nơi, bóng bay bằng nhựa này bay khắp không gian thì anh tình nguyện dùng một mồi lửa đốt trụi hôn lễ.
Ninh Tú Phân uống cốc nước sôi để nguội, cô cảm thán: “Nhưng em thích váy cưới, hoa tươi và bóng bay màu trắng giống bên nước ngoài, ký túc xá của em có nhiều người, không tiện treo bóng bay, em treo ở chỗ của anh nhé, khi nào em rảnh thì em đến xem.”
Trêu chọc người nào đó một phen xong, tâm tình Ninh Tú Phân rất tốt, cô về ký túc xá.
Đúng, suy đoán của Vinh Cẩm Thiêm rất đúng, trong sách giáo khoa kiếp này của Ninh Tú Phân không có từ này, mà kiếp trước cô cũng chưa từng học qua tiếng Anh.
Đời này ông Đường không dạy nhưng bà Hạ dạy!
Lúc trước khi hai người còn ở nông thôn, bà Hạ không biết bọn cô chỉ là hôn nhân trên danh nghĩa.
Bà Hạ sợ Ninh Tú Phân mang thai vào đêm tân hôn, ảnh hưởng đến kì thi đại học của cô nên lén dạy Ninh Tú Phân một đống kiến thức “tránh thai” và “sinh lý”.
Tất nhiên, bao gồm cả sự tồn tại của bao cao su, hướng dẫn toàn diện về cách sử dụng bằng tiếng Anh và thậm chí cả tiếng Nga.
Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng nhìn bóng bay tứ phía.
Ngay tại lúc này, anh cảm giác mình vừa tự đào một cái hố chôn mình rồi.
Anh mặt không đổi sắc định ném hơn một trăm cái còn lại vào thùng rác.
Nhưng cuối cùng, nhìn đống bóng bay nhập khẩu sặc sỡ kia, anh dừng tay một chút song vẫn không vứt chúng đi.
…
Khoảng một tuần sau khi “hoà giải” với nhà họ Vu, chủ nhiệm Sở thông báo cho bọn họ một tin tốt… Nhà trường đồng ý cho ông Đường thuê cửa hàng.
Dưới sự hướng dẫn của Ninh Tú Phân, ông Đường đã chọn một cửa hàng rộng khoảng 120 mét vuông.
Diện tích này lớn hơn dự kiến ban đầu của chủ nhiệm Sở nên sẽ tốn 30 tệ một tháng và 360 tệ một năm.
Ninh Tú Phân chọn luôn thuê năm năm, đồng thời cũng yêu cầu ưu tiên gia hạn quyền để hết năm năm thì tiếp tục cho bọn cô thuê tiếp.
Năm năm thì phải mất một ngàn tám trăm tệ đấy!
Khi chủ nhiệm Sở nghi ngờ liệu ông Đường có thể mang ra số tiền kia được hay không thì Ninh Tú Phân đã đưa Sở Hồng Ngọc đến văn phòng.
Cô bảo mình không có đủ tiền nên vay từ chị em Sở Hồng Ngọc!
Chủ nhiệm Sở nhìn Sở Hồng Ngọc, cười khan một tiếng, không nói hai lời, thay nhà trường ký tên rồi đóng dấu nhà trường.
Ông ấy và Sở Hồng Ngọc chung họ Sở nhưng miễn cưỡng so ra thì tám trăm năm trước mới chung một nhà.
Nhưng ông ấy là chủ nhiệm trong trường đại học, bố của cô gái này là chủ tịch ngân hàng, trước kia cô ấy cũng từng làm việc cho một ngân hàng.
Không có gì lạ lùng khi cô ấy có thể cho vay một lúc một nghìn tệ!
Hơn nữa nói không chừng thì nhà cô ấy cũng góp sức vào cửa hàng này, chứ nếu không sao ông Đường lại thuê mặt bằng rộng 120 mét vuông chứ?
Cho nên đây là lí do vì sao bạn nên tận lực thi vào một trường đại học tốt, bởi vì bên trong ngôi trường ấy học sinh nào cũng có mối quan hệ với bạn!
Có một sự thật là bạn càng học đại học tốt thì mối quan hệ của bạn trong tương lai càng tốt. Nói trắng ra thì khi ra ngoài xã hội thì bạn sẽ có những mối quan hệ gọi là mọi người giúp đỡ lẫn nhau.
Chủ nhiệm Sở cảm thán, nhưng cũng hiếm có người nào gặp may được như Ninh Tú Phân, vừa nhập học đã gặp được một người bạn cùng phòng hào phóng.
Ông Đường làm nhiều điều tốt, cô bé vùng núi được nhặt về thật may mắn!
Chủ nhiệm Sở luôn giỏi tưởng tượng và ông ấy đã hoàn thành xong quá trình phỏng đoán.
Ninh Tú Phân nhìn dáng vẻ cảm thán của ông ấy, cô buồn cười.
Sau khi rời khỏi văn phòng trường học, Sở Hồng Ngọc cười cười chọc chọc khuôn mặt tròn trịa của Ninh Tú Phân…
“Chậc chậc, tiểu phú bà ẩn mình đấy à, giàu thế mà còn phải mượn danh nghĩa của chị cơ.”
Một ngàn tám trăm tệ nói cầm là cầm, ba mẹ cô có thể làm được chứ một mình cô đâu thể bỏ ra nổi nhiều tiền như vậy!
Hai mắt Ninh Tú Phân cong cong, cô ôm lấy tay Sở Hồng Ngọc: “Chị Hồng Ngọc chẳng dạy em là không được để lộ tiền tài còn gì, mà lại, làm ăn cần vay tiền, không mượn chị em mình thì mượn ai?”
Cô tin tưởng nhân phẩm của Sở Hồng Ngọc. Cô gái này xuất thân từ một gia đình cán bộ có điều kiện tốt ở Thượng Hải.
Nhìn cô ấy tính tiểu thư kiêu ngạo yếu ớt thế thôi chứ đầu óc thông minh lắm, rất có nguyên tắc và nhận thức ranh giới.
Quả nhiên Sở Hồng Ngọc không những không phản đối mà còn nhìn Ninh Viễn với ánh mắt thưởng thức: “Mặt tiền cửa hàng không nhỏ đâu, em tính bán nước có ga à?”
Cô ấy đánh giá cao tất cả những người có bản lĩnh thực sự, và cô gái trẻ trong ký túc xá của bọn cô quả là một người phụ nữ có thể chịu khổ!
Ninh Tú Phân cong mắt cười: “Chỉ dành để bán đồ uống như thế thì quá lãng phí, em có dự định khác.”
Thấy cô không nói rõ, Sở Hồng Ngọc mỉm cười không hỏi thêm nữa, cô thực sự muốn xem bạn cùng phòng của mình có thể đi được bao xa.
Ninh Tú Phân cụp mắt xuống, lặng lẽ sờ lên mặt viên ngọc trên cổ.
Dọn dẹp nhà họ Vu cản đường, để ông Đường hòa giải với hàng xóm trong viện, quan trọng nhất là có được cửa hàng như cô muốn.
Cô nên nhân cơ hội tốt này đi đến tiệm may tìm chú Phương.
Cho ông ta biết cô cũng là người có “bối cảnh”, hợp tác với cô thì ông ta sẽ không thua thiệt.
Lâu như thế rồi, cũng không biết ông ta có tin tức gì về ớt ngọc và cảng phủ nhà họ Ninh hay không.
Ngoài ra còn có các kênh cung cấp tinh dầu mà cô muốn nữa…
…
Tỉnh Ninh Nam.
“Ông nói cái gì, con tiện nhân Ninh Tú Phân kia mang theo ớt ngọc đi Thượng Hải học đại học ư?”
Ninh Cẩm Vân nhìn nhà mình không dám tin.
Ninh Trúc Lưu mặt không đổi sắc rót một chén rượu, ông ta đặt tờ báo lên bàn…
“Số báo hai tháng trước có một bài phỏng vấn những Trạng nguyên của tỉnh, trong đó có một người tên là Ninh Tú Phân.”
Ninh Trúc Lưu khó chịu nhìn bà ta: “Tuổi tác và địa điểm đều đúng. Nếu không phải hôm nay ở xưởng lão Lý châm chọc nhà mình có sinh viên như thế mà không mời rượu, tôi cũng không biết đâu, nếu như không phải bà thì con bé cũng sẽ không chạy!”
Ninh Cẩm Vân lập tức cầm tờ báo lên xem bản tin nhỏ trên đó…
“….Trạng nguyên của trường trung học số 2 gặp chuyện…”
Sắc mặt Ninh Cẩm Vân trong nháy mắt trở nên u ám.
Giọng bà ta càng gay gắt: “Con khốn đó lại dám tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học mà không có sự đồng ý của chúng ta!”
Bà ta đi vòng quanh như một con gà mái giận dữ: “Tôi đã thỏa thuận với chủ nhiệm Cát rồi rằng cuộc hôn nhân của con trai bà ấy và Ninh Tú Phân đã thành, từ giờ trở đi Vệ Binh nhà mình sẽ trở thành cán bộ chính thức của xưởng!”
Tìm mãi không thấy Ninh Tú Phân trong thôn, bà ta và con trai thương nặng, vất vả lắm mới xuất viện.
Ngay cả người phụ nữ thủ đô ngạo mạn tên Tần Hồng Tinh đó không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng trên đường đi vẫn bị mấy con hồ ly tinh đánh cho một trận.
Quần áo đẹp đẽ trên người bị xé nát, thế mà mấy con hồ ly tinh kia phát hiện đánh nhầm người lại quay đầu bỏ chạy.
Cảnh sát cũng không có cách nào, Tần Hồng Tinh chỉ đành mang mặt mũi bầm dập khóc lóc trở về thủ đô.
Không có Tần Hồng Tinh giật dây an bài thì chuyện bên chủ nhiệm Cát đương nhiên cũng thất bại.
Ninh Trúc Lưu lạnh lùng nhìn bà ta: “Đứa con trai của chủ nhiệm Cát kia thích uống rượu đánh người, hắn đánh tàn phế hai người vợ, một người trong số họ bị đánh sảy thai. Bà nghĩ con gái tôi sẽ cưới loại người đó sao?”
Biểu cảm mặt Ninh Cẩm Vân rất khó coi: “Đàn ông uống rượu đánh vợ không phải là chuyện thường tình à, nó chỉ là một đứa tiện tay nhặt được ngoài đường, có thể gả vào gia đình cán bộ đã là phúc mấy đời nhà nó rồi!”
Bà ta hừ lạnh: “Đến khi nó sinh con, con nó lớn lên, phúc của nó vẫn chưa hết đâu, tôi là mẹ nó chẳng lẽ tôi lại hại nó à?”
Ninh Trúc Lưu nhìn vẻ mặt xấu xa của vợ mình, ông ta tức giận nói: “Bà nói dối nhiều đến mức bây giờ bà cũng tin bà luôn rồi à, lúc trước tôi nói thế nào, đừng coi con bé là đồ đần!”
Nếu không có Ninh Cẩm Vân, nhà ông ta sẽ là nhà đầu tiên trong xưởng có sinh viên được nhận vào Đại học Phục Đán!
Ánh mắt của Ninh Trúc Lưu khiến Ninh Cẩm Vân thoáng chốc ngạt thở, bà ta thấp giọng nói: “Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?”
“Còn làm gì nữa, đương nhiên là xin nghỉ phép đến Thượng Hải, bà tự thân xin lỗi với con bé!” Ninh Trúc Lưu lạnh lùng nói.
Ninh Cẩm Vân nghĩ đến việc nghỉ phép lại bị trừ tiền lương thì đau lòng, nhưng bà ta lại nhớ ra Ninh Tú Phân còn cầm theo ớt ngọc.
Trong mắt bà ta hiện lên sự tham lam, bà ta nhất định phải giành thứ đó về.
Tròng mắt Ninh Cẩm Vân đảo quanh: “Được, tôi sẽ nhờ người đi mua vé tàu hoả.”
“Ông nói xem, nếu Đại học Phục Đán biết nó là loại con gái không hiếu thuận với ba mẹ, lại là con khốn chen ngang vào mối quan hệ nam nữ nhà người ta ở nông thôn thì có khi nào sẽ đuổi học nó hay không?”
Vì sao con khốn kia có thể học đại học, lại còn là Đại học Phục Đán tiếng tăm lẫy lừng chứ?
Con trai ruột Vệ Binh của mình lại không biết đọc, Ninh Tú Phân có tư cách gì để được sống tốt đẹp hơn Vệ Binh chứ?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất