Sau khi tái sinh, ta kết hôn lần nữa - Ninh Tú Phân

Chủ nhiệm Sở ngẩn ngơ: “À…à…Là thế à, tôi xin lỗi.”
Sau đó trong lòng ông trào dâng cảm giác áy náy và đồng tình.
Hai đứa trẻ này thật tội nghiệp, người lớn trong nhà mất hết chỉ để lại hai anh em họ, sau này chúng nó gia nhập quân đội, không thể chăm sóc thêm một đứa trẻ khác nhỏ hơn nữa!
Thế nên em gái nhỏ được ông Đường nhận nuôi, thầy của ông ấy vẫn tốt bụng như thế.
Ninh Tú Phân nhìn biểu cảm thổn thức trên gương mặt chủ nhiệm Sở, cô biết ngay ông ấy lại đang tự suy nghĩ lung tung vở kịch buồn nào đó rồi.
Cô nhịn cười không giải thích mà lặng lẽ đi tìm Vinh Cẩm Thiêm, sự đồng tình của chủ nhiệm Sở là thứ bây giờ cô cần.
Vinh Cẩm Thiêm vô cảm nhìn cô, đôi mắt thanh lãnh anh xúc cảm và ám chỉ riêng.
Ánh mắt anh làm toàn thân Ninh Tú Phân nóng lên, cô quay mặt ra chỗ khác.
Vinh Cẩm Thiêm thấy cô không tự nhiên thì mới rũ mắt xuống, anh nói với giọng ôn hoà: “Em ngoan ngoãn ở đây với ông bà đi, anh đi hỏi xem chuyện này xử lý như nào.”
Ninh Tú Phân nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng.
Vinh Cẩm Thiêm và chủ nhiệm Sở cùng lên tầng 2 của đồn công an.
Khoảng hai mươi phút sau Vu Cường mang tiền quay lại, chủ nhiệm Chu và các cảnh sát phụ trách vụ án cũng bước ra.
Cả hai bên viết một lá thư hòa giải và đơn bồi thường để chấm dứt chuyện này.
Khi mẹ Điền đếm tiền đưa cho Ninh Tú Phân, hận ý trong mắt bà ta như có thể thiêu rụi cả đồn cảnh sát.
Ninh Tú Phân lại chẳng sợ chút nào, thậm chí cô còn nở một nụ cười xán lạn khiến mẹ Điền càng cáu hơn: “Mày đừng có mà phách lối, con…”
“Mẹ, tính tiền đi.” Vu Cường nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Tú Phân ở khoảng cách gần, anh ta đột nhiên lên tiếng ngăn mẹ lại.
Ninh Tú Phân không quan tâm bọn họ mà cô nhìn về phía chủ nhiệm Sở rồi nhẹ giọng hỏi…
“Chủ nhiệm ạ, ông nội em hỏi là nếu chúng ta không bán được đồ ở khu dạy học và thao trường thì có thể bán ở khu giáo viên được không ạ?”
Ông Đường sớm đã biết về việc này từ lâu, ông gật đầu…
“Tiểu Sở, em hãy phản hồi lại trường học đi. Trường chúng ta thu một khoản phí quản lý nhất định và cũng cử người làm vệ sinh sạch sẽ rồi, không chỉ thuận tiện cho học sinh mà còn giải quyết một số khó khăn trong nhà của giáo viên nữa.”
Chủ nhiệm Sở thấy ông Đường lên tiếng, chần chờ một lúc nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu: “Em sẽ phản hồi lại với nhà trường về ý kiến của các thầy ạ, chậm nhất là mấy ngày sau chắc chắn sẽ trả lời thầy.”
Một nhóm người nhà của các giáo viên khác nghe vậy, ánh mắt họ sáng lên, vô cùng biết ơn nhìn về phía ông Đường: “Ông Đường, cảm ơn thầy đã nói thay cho chúng tôi!”
Bọn họ âm thầm giúp đỡ nhà họ Vu gây chuyện với ông Đường nhưng thế mà ông vẫn nghĩ kế vì mọi người, bọn họ thật sự rất xấu hổ!
Ninh Tú Phân hài lòng, cô lặng lẽ liếc sắc mặt khó coi của Vu Cường và mẹ Điền.
Cô cố ý nói ra biện pháp này để thay mặt ông Đường bà Hạ cho hàng xóm xung quanh một cái ân tình, cũng coi như hoà giải, dù sao khi xảy ra chuyện thì vẫn là bà con xa không bằng láng giềng gần.
Chỉ còn mỗi nhà họ Vu gây sự thôi mà, không sợ!
Mẹ Điền tức đến run cả người, cái đám hàng xóm này chẳng có tác dụng gì, lại còn cảm ơn hai tên già có lòng tham không đáy kia!
Chủ nhiệm Sở thấy bà ta như thế, ông tức giận đẩy kính mắt…
“Mẹ Điền à, ông Đường tốt bụng rộng lượng như thế mà nhà bà vẫn tìm đến gây phiền phức cho người ta, thử nghĩ xem, bây giờ Vu Cường nhà bà có dễ dàng có được một công việc ổn định hay không?”
Mẹ Điền lập tức cắn răng cúi đầu.
Đây là đang uy hiếp nếu như bọn họ dám gây sự với nhà kia nữa thì Vu Cường nhà bà ta sẽ mất việc à?
Vu Cường tuy cảm thấy khó chịu nhưng vẫn vội vàng nói: “Chủ nhiệm Sở, đây đều là hiểu lầm với ông Đường thôi, hiểu lầm cả. Chúng em hiểu rồi mà!”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn về phía cảnh sát phụ trách phá án, đối phương gật đầu, đưa ghi chép cho Vu Cường rồi lạnh giọng cảnh cáo…
“Ký tên đi, lần sau mà gây sự đến tai đồn cảnh sát nữa thì nhà trường cũng không thả các cậu dễ dàng thế đâu!”
Vu Cường và mẹ Điền chỉ đành ủ rũ cúi đầu ký tên.
Trò hề vừa kết thúc thì trời tối.
Chủ nhiệm Sở quen biết Vinh Cẩm Thiêm, ông giao cho nhà bếp nấu vài thức ăn rồi bốn người cùng ngồi ăn trong đồn công an.
Sau bữa cơm tối, Vinh Cẩm Thiêm để lái xe đưa ông Đường và bà Hạ về nhà, sau đó anh lại đưa Ninh Tú Phân về ký túc xá.
Ninh Tú Phân thấy trong xe Jeep của Vinh Cẩm Thiêm còn có hai thùng sách, cô nói: “Em giúp anh mang sách lên ký túc xá nha.”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn khuôn mặt mềm mại của cô, con thỏ lông quăn bằng lòng nhảy vào ổ của anh, làm gì có chút miễn cưỡng nào.
Anh nhẹ giọng nói: “Vừa hay, anh cũng không vác được nhiều như thế.”
Binh sĩ lái xe trẻ tuổi nhìn anh qua gương chiếu hậu, có chút khó hiểu buồn bực…
Đội trưởng Vinh vừa tự mình xách hai thùng sách nặng như thế, sao bây giờ thấy em họ thì lại trông có vẻ “mảnh mai” vậy ta?
Nhưng hắn không hỏi nhiều.
Xe chạy xuống lầu, hai người xuống xe, mỗi người ôm một thùng sách.
Vinh Cẩm Thiêm ôm cái thùng nặng nhất, to nhất, anh còn lấy thêm vài tác phẩm vĩ đại từ thùng của Ninh Tú Phân ra để vào thùng của mình.
Ninh Tú Phân ôm thùng sách chỉ còn lại non nửa số sách, hai người cùng lên tầng… Ký túc xá của Vinh Cẩm Thiêm ở tầng hai.
Trong ánh sáng lờ mờ ở cầu thang, cô nhìn những cuốn sách trong thùng, thắc mắc.
“Hình như tất cả là sách gốc tiếng Anh, trông rất là chuyên nghiệp luôn, anh hiểu ạ?”
Cô thì chỉ miễn cưỡng hiểu trang bìa viết gì thôi, [Địa chính trị và kinh tế quốc tế], [Cấu tạo súng ống nổi tiếng thế giới]…
Những thứ này thoạt nhìn có vẻ rất chuyên nghiệp. Chúng là những thuật ngữ chuyên ngành.
Vinh Cẩm Thiêm dẫn đường, anh bình tĩnh nói: “Mẹ anh đến từ Thượng Hải, khi anh còn nằm trong tã lót thì bà đã bế anh qua nước Anh rồi, sau khi mẹ anh qua đời thì năm mười ba tuổi anh mới về nước.”
Cằm Ninh Tú Phân suýt thì rớt xuống ngực: “Cái…cái gì?”
Đời trước cô chưa từng nghe qua khoảng thời gian khi còn bé của anh trong bản lý lịch nhậm chức công khai của Vinh Cẩm Thiêm!
Ninh Tú Phân nhìn bóng lưng lạnh lùng của Vinh Cẩm Thiêm, trong lúc nhất thời khó có thể tưởng tượng cảnh anh sống ở nước ngoài sẽ thế nào!
Nhưng nghĩ kỹ lại thì…
Lần đầu gặp nhau cô cũng đã cảm thấy, cho dù anh ăn mặc cũ nát nhưng thời điểm ngồi dưới cửa đọc báo cũ, anh vẫn toả ra một loại khí chất công tử dân quốc lạ kỳ.
Lạnh lùng, nhã nhặn, lại cao quý…
“Bang…” Chiếc thùng mà Vinh Cẩm Thiêm đang bưng có lẽ không chịu nổi sức nặng của chồng sách dày mà anh thêm vào, đáy thùng vỡ ra.
Một chồng sách và một chồng lớn những gói nhựa mỏng to hơn đồng xu một chút, rất nhiều màu sắc rơi ra khỏi cầu thang.
Ninh Tú Phân liếc cái đống có ít nhất hai trăm túi nhỏ in chân dung các mỹ nhân nước ngoài hoặc là các chữ cái ngoại quốc kỳ lạ.
Cô nhận ra tiếng Nga, tiếng Nhật và một số con chữ Ả Rập trông như giun đất.
Đương nhiên, cũng có tiếng Anh…Condom!
“Mấy trăm cái bọc nhỏ này là gì vậy ạ?” Ninh Tú Phân trầm mặc một hồi sau đó cô vô tri mỉm cười hỏi.
Cái thứ đồ chơi gì đây, hàng trăm cái à? Anh dùng được hết sao tên chó kia, còn đủ các loại kiểu dáng cơ à!
Công tử lạnh lùng, nhã nhặn và cao quý yên lặng hồi lâu, sau đó anh nói như chém đinh chặt sắt: “Bóng bay, bóng bay nhiều màu sắc.”

Ads
';
Advertisement