Lão Từ thấy người đội trưởng mình ôm tới cũng hơi sửng sốt.
Cả người cô hôi thối, trên tóc hình như còn dính cái gì đó… Hạt dưa hả?
“Trốn trong thùng rác ở công viên, nên mấy người A Bạch không phát hiện được.” Vinh Cẩm Thiêm khẽ nói.
Lão Từ nhìn cô gái trong lồng ngực Vinh Cẩm Thiêm, không kiềm được “Chậc” một tiếng: “Chị dâu nhỏ đúng là một người mạnh mẽ.”
Rừng sâu như vậy, người bình thường sẽ tìm kiếm trong bụi cỏ ở trong chứ không nghĩ ra tìm trong mấy cái thùng rác.
“Báo cho các anh em khác thu đội, cậu lái xe, tôi dẫn cô ấy đến bệnh viện.” Vinh Cẩm Thiêm ôm Ninh Tú Phân lên xe, A Bạch tự bò lên.
Lão Từ gật đầu, dùng bộ đàm báo cho người mình quay về, lái xe đưa họ đến khoa cấp cứu của bệnh viện huyện.
Bác sĩ xét nghiệm máu cho Ninh Tú Phân và làm kiểm tra sơ bộ, ông ta lắc đầu: “Không có vấn đề gì lớn, bị bầm tím vài chỗ phần mềm, trầy da một tí, có bị chuốc rượu, phản ứng với cồn khá mạnh nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.”
Ánh mắt bác sĩ từ Ninh Tú Phân chuyển lên người Vinh Cẩm Thiêm, cực kỳ kiên nhẫn.
“Hướng điều trị của tôi là tôi sẽ kê chút thuốc, hai người về rửa vết thương để khỏi nhiễm trùng, bôi thuốc xong thì quan sát thêm một ngày nữa, nếu có vấn đề mới đến bệnh viện lại.”
Sao hai người này thối như thế chứ, bò từ trong đống rác ra à?
Vinh Cẩm Thiêm nhìn A Bạch, nó đã được lão Từ dẫn đi nhờ bác sĩ quen xử lý vết thương.
Anh gật đầu, ôm cô gái trong lồng ngực ra ngoài: “Cảm ơn.”
Lão Từ đuổi bọn họ và A Bạch về khu nhà nhỏ, nhỏ giọng nói: “Lát nữa tôi sẽ đưa cho cậu quần áo để tắm rửa.”
Đội trưởng cũ đã dọn hết đồ của mình đi nên trong viện không còn quần áo nữa.
Vinh Cẩm Thiêm hơi khựng một chút, nhưng vẫn gật đầu: “Được.”
Bà Hạ thấy Vinh Cẩm Thiêm ôm Ninh Tú Phân mê man vào trong, sợ hết hồn: “Có chuyện gì vậy?”
Vinh Cẩm Thiêm chỉ kể đơn giản là Ninh Tú Phân gặp bọn buôn người, trốn trong thùng rác, A Bạch dẫn anh đi cứu người.
Bà Hạ tức giận vừa vỗ chân mắng bọn buôn người vừa vội vàng đi nấu nước cho bọn họ tắm rửa.
A Hắc đau lòng liếm vết thương vợ mình, hai mắt nó tàn nhẫn, lần sau nếu nó thấy ai làm vợ nó bị thương thì nó sẽ cắn chết bọn chúng!
Ông Đường bận rộn lấy thịt khô và đùi gà cho A Bạch ăn, an ủi con sói ngoan của mình, rồi lại đi chuẩn bị khăn tắm cho Ninh Tú Phân và Vinh Cẩm Thiêm.
Không bao lâu sau, nước nóng đã được chuẩn bị xong, ba người cùng đổ đầy buồng tắm, điều chỉnh nhiệt độ nước.
Bồn tắm của bọn họ hiện tại rất đẳng cấp, được quét sơn, còn có vòi hoa sen. Ông Đường đã áp dụng kiến thức khoa học tự nhiên để tự chế ra một cái buồng tắm có vòi hoa sen đơn giản.
Bà Hạ vừa đỡ Ninh Tú Phân vào phòng tắm, vừa giao cho Vinh Cẩm Thiêm: “Để bà dẫn nó đi tắm rửa, Tiểu Vinh cậu… Ơ!”
“Bà… Có người xấu, mau chạy đi…” Bà cụ còn chưa nói hết thì Ninh Tú Phân đã trượt chân, nói mê nói sảng ép bà cụ.
Bà Hạ gầy gò, còn nhỏ người hơn Ninh Tú Phân, bà ta chỉ mới hơi mất đề phòng mà cả hai đã suýt ngã xuống bên cạnh, bà Hạ sợ hãi kêu một tiếng.
May mà Vinh Cẩm Thiêm lanh tay lẹ mắt, đưa tay đỡ hai người bọn họ lại.
Ông Đường đỡ vợ mình: “A Hạ, bà không sao chứ?”
Ông bà già sợ nhất là bị ngã!
Vinh Cẩm Thiêm lại ôm Ninh Tú Phân vào ngực, lấy nón mình đưa cho bà Hạ: “Bà, cô ấy bị chuốc quá chén, bà đừng động vào cô ấy nữa, để cháu đi.”
Cả người cô từ trên xuống dưới, những chỗ nên chạm anh đều đã chạm qua cả rồi, không cần ngại ngùng gì.
Bà Hạ đón lấy nón cảnh sát của anh, đỡ cái eo suýt bị vẹo của mình, nhìn Vinh Cẩm Thiêm ôm Ninh Tú Phân vào phòng tắm, tiện tay kéo ghế ra.
Bà ta nhìn về phía bạn già của mình.
“Chuyện này ổn không nhỉ?”
Không phải hai đứa Tiểu Ninh và Tiểu Vinh muốn chia tay sao?
Ông Đường đẩy kính mắt, cười cười: “Có gì mà không ổn đâu, bọn nhỏ cãi nhau, ngủ một giấc là ổn rồi, lúc trước chúng ta cũng như vậy mà.”
Bản mặt già của bà Hà đỏ ửng, vô ông nhà mình một cái: “Ông già này, nói cái gì thế, không biết xấu hổ, uổng cho ông là giáo sư đại học đấy!”
Ông Đường đỡ bà Hạ đi về phòng, ánh mắt đọng lại sự dịu dàng theo năm tháng: “Vợ chồng già mấy chục năm rồi mà còn ngại cái gì nữa, A Hạ, đi chậm tí đi.”
Hai ông bà già ngọt ngọt ngào ngào.
Còn Vinh Cẩm Thiêm ôm cô vợ nhỏ của mình không được vui vẻ như thế.
Cô gái trong lồng ngực say rượu, quấn lên người anh như không có xương, hai chân vòng qua eo anh, nói nhỏ:
“Chó Vinh… Có kẻ trộm… Có kẻ buôn người… Anh với A Bạch cắn chúng đi! Cắn chết chúng!”
Đôi mắt lạnh lùng của Vinh Cẩm Thiêm đầy sự tức giận, nâng mông của cô lên, nghiến răng: “Ninh Tú Phân, em xuống khỏi người anh ngay, cởi quần áo tắm rửa!”
Cô coi anh là chó thật à? Còn bảo anh cắn người!
Tất nhiên là Ninh Tú Phân không chịu, cô mơ mơ màng màng, khó khăn lắm mới ôm được một “gốc cây”, đang trèo lên trên để trốn bọn buôn người!
Vinh Cẩm Thiêm phát hiện người trong ngực đột nhiên đưa tay ôm đầu anh, sau đó bắt đầu dùng cả chân cả tay trèo lên người anh.
Cái trán trắng nõn của Vinh Cẩm Thiêm nổi gân xanh: “…”
Con ma men này đời trước là khỉ đúng không!
Anh không nhịn được nữa, đưa tay kéo cô xuống khỏi người mình, đặt trên cái ghế trong phòng tắm.
Sau đó anh cởi sạch áo quần của mình, để lộ cơ bắp gợi cảm, tiếp theo thành thạo cởi hết quần áo trên người Ninh Tú Phân.
Giờ anh không có tâm tình mờ ám gì cả, bọn họ thối quá, nhất là cô!
Vinh Cẩm Thiêm mở vòi hoa sen cho nước ấm chảy ra gội đầu cho cô.
Nước nóng và hơi thở quen thuộc bên cạnh khiến Ninh Tú Phân cảm thấy an toàn, khuôn mặt cô đỏ bừng nhưng cô không làm ầm ĩ.
Cô ngoan ngoãn tựa vào người anh, chỉ là ánh mắt không có thần thái, toàn sự mơ màng của rượu.
Vinh Cẩm Thiêm thấy con ma men nhỏ không làm loạn nữa thì thở phào nhẹ nhõm.
Tóc Ninh Tú Phân vừa dài vừa rối, nên không dễ gội hết những đồ dơ bẩn và nước thối trong đó.
Vinh Cẩm Thiêm biết cô gái này không thích trên người có mùi, chính anh cũng có bệnh sạch sẽ.
Hiện giờ có đầy đủ nước nóng, nên anh gội cho cô ba lần, gội sạch từ chân tóc đến từng sợi tóc.
Sau đó anh dùng sữa tắm làm từ thực vật thiên nhiên của Ninh Tú Phân tạo bọt, cầm khăn vụng về kỳ cọ người cho cô.
Cả đời này anh chưa từng giúp ai tắm rửa, nên chỉ có thể lau người cô như lau vũ khí.
Khuôn mặt tròn nhỏ nhắn, chóp mũi xinh xắn, lỗ tai, cổ, vai, vòng ngực giống hai quả đào, vòng eo tinh tế…
Mắt anh nhìn mũi, mũi nhìn tim, không cho phép mình mất tập trung.
Da dẻ Ninh Tú Phân mềm mại, anh mới lau một lát da cô đã ửng hồng.
Vinh Cẩm Thiêm chưa từng thấy một Ninh Tú Phân ngoan ngoãn như vậy.
Mái tóc đen dài của cô rải rác trên cơ thể trắng nõn, cô giống như một búp bê nhỏ được chủ nhân nhận về tắm rửa.
Vinh Cẩm Thiêm thấy cơ thể cô giật giật biết cô không thoải mái, cứ nhích về trong chiếc ghế.
Mỗi lần cô nhích ra, anh lấy tay đỡ eo nhỏ của cô kéo lại về phía mình.
Bọt biển mang theo mùa hương hoa cỏ thơm ngát trượt xuống cần cổ của cô, xuống xương quai xanh và rơi trên cơ thể mềm mại trắng như tuyết.
Sau đó, giữa đôi chân đang khép lại của cô gái nhỏ tích một vũng nước mê người.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn vũng nước giữa hai chân cô, một giọt nước men theo chân cô chảy xuống, anh siết chặt khăn, khàn giọng nói: “Ninh Tú Phân, mở chân ra…”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất