Lần đầu tiên ở cả hai đời Ninh Tú Phân “bị say” như thế, đầu óc như bị cồn hơ thành bùn nhão.
Cô biết anh đang giúp mình, anh sẽ không hại mình nên ngoan ngoãn mở đôi chân trắng như tuyết ra.
Vinh Cẩm Thiêm cứ nhìn như vậy, đôi mắt lạnh lùng càng ngày càng mơ hồ, anh biết mình không nên nhìn chằm chằm như thế.
Nhưng kích thích thị giác càng trực quan hơn những động chạm đơn thuần ban đầu.
Đây là lần đầu tiên anh được nhìn thẳng cấu tạo thân thể của cô như vậy, trước đây chỉ cởi một nửa quần áo, hoặc là tắt hết đèn.
Lưỡi trong miệng lướt qua hàm, anh nhắm mắt, ngồi chỗm hỗm cầm khăn thô lỗ lau cho cô.
Bảo dưỡng và lau chùi, cô chỉ là một khẩu súng máy hạng nhẹ… AK… MP-5… Uziel Gal….
“Đau… Vinh Cẩm Thiêm… Đau tôi… Anh làm đau tôi… Ơ… Đau!”
Cô gái nhỏ đang mềm oặt không có ý thức bỗng giãy giụa, đập vào vai anh.
Cồn làm phóng đại cảm xúc, ức chế lý trí, cô đau đến mức tức giận trừng anh, vừa giãy dụa vừa muốn thoát khỏi cái ghế tựa.
Vinh Cẩm Thiêm hít sâu, cứng người.
Bắp đùi cô kẹp lấy cổ tay anh, con ngươi anh thu nhỏ, đôi mắt phượng hẹp dài cũng đã sớm nhuốm màu dục vọng từ khi nào anh không hề hay biết.
Hai mắt to tròn của cô không còn tiêu cự, toàn là nước mắt, chút xíu sức mạnh cũng không có, vô cùng đáng thương, khiến người khác muốn làm nhục.
Anh cắn răng nhắm mắt lần nữa, cô không phải súng máy hạng nhẹ gì cả, cô chỉ là một sinh mệnh yếu ớt, mới lau một chút đã khóc rồi!
Vinh Cẩm Thiêm trói lại cặp chân trắng như tuyết của cô, không cho cô giãy dụa kẻo ngã xuống đất, khàn giọng nói: “Được, anh không lau bằng khăn nữa.”
Anh ngốc quá, quên mất cô chỉ là một khối đậu hũ non.
Cô mơ màng trừng mắt nói: “Anh… Anh hứa không đau… Nhẹ nhàng…”
Vinh Cẩm Thiêm nhắm hai mắt, khàn khàn dỗ cô: “Anh hứa không đau.”
Ninh Tú Phân ngoan ngoãn ôm vai anh, mở chân, dựa mặt trên bả vai rắn chắc trơn bóng của anh, nhắm mắt lại: “Vậy… Tôi buồn ngủ quá… Vinh Cẩm Thiêm…”
Anh kiên nhẫn, thả khăn xuống, dùng tay mình lau chùi cơ thể cho cô, cố gắng thật nhẹ nhàng.
Chỉ tắm bằng sữa tắm tạo bọt mà thôi, mấy phút trôi qua mà anh cảm thấy cực kỳ lâu, hai tai nóng đến mức muốn bốc cháy.
Hầu kết khiêu gợi của anh hơi trượt lên, khó khăn lắm mới rút tay về được: “Xong rồi… Còn đau không?”
Ninh Tú Phân tựa trên vai anh, mở nửa mắt, ánh mắt mê ly, nỉ non trong vô thức: “Không đau… Vinh Cẩm Thiêm…”
Cô thì thầm, hơi thở ấm áp phả vào vành tai mẫn cảm của anh làm Vinh Cẩm Thiêm đứng bật dậy.
Anh nhịn đến mức gân xanh trên trán nổi lên rồi.
Hai mắt Vinh Cẩm Thiêm đỏ hoe, không dám nhìn cô gái thơm tho trong lồng ngực.
Anh là một người đàn ông bình thường, không phải thái giám!
Vinh Cẩm Thiêm hít sâu một hơi, rút dây đeo của mình trói tay cô ra sau như trói tội phạm trên ghế, để cô khỏi trượt xuống đất.
Anh thì thào: “Em ngồi ngoan một chút, đừng trêu chọc anh. Anh tắm trước sau đó rửa chân cho em, rồi ôm em ra ngoài lau khô.”
Vinh Cẩm Thiêm nói xong thì xoay người cởi quần, cởi gọn quần ngoài và quần lót.
Anh tiện tay xoay van, mở thùng nước lạnh.
Đêm mùa hè nên nước lạnh cũng không phải quá lạnh, đủ làm cho anh tỉnh táo lại, không làm chuyện trái ý cô.
Anh không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn được.
Ninh Tú Phân mơ màng bị dây đeo cố định trên ghế, cô giãy dụa.
Sao cô lại bị trói…
Cô về nhà… Vinh Cẩm Thiêm cứu cô… Không đúng… A Bạch cứu cô… Cô vừa mới bò lên cây… Một cái cây rất lớn.
Ninh Tú Phân giãy dụa lung tung, sữa tắm còn trên tay trơn trượt làm tay cô thoát khỏi dây đeo.
Suýt chút nữa cô đã ngã sóng soài xuống đất, cô quơ quào xung quanh một hồi, trong lúc nguy hiểm cô bắt được một cái ống thô thô, cô mới miễn cưỡng ổn định lại cơ thể không bị ngã dập mông.
Sau đó, cô nghe một tiếng kêu rên như vừa đau vừa sướng của ai đó.
Ninh Tú Phân cũng bị dòng nước lạnh rơi xuống người mình làm giật mình.
Cô mơ màng mở mắt, nhìn ánh đèn màu vàng trên đầu, cô thấy giọt nước mưa xẹt qua gương mặt đẹp trai đang tức giận của người đàn ông. Chóp mũi, đôi môi mỏng, xương quai xanh, cơ ngực rắn rõi và cơ bụng lộ rõ các mũi, đường nhân ngư…
Rồi tới, cái ống!
Cô vừa đỡ ống, vừa cố gắng ngồi dậy, nỉ non: “Ống to như vậy mà lại còn nóng nữa, sao vòi hoa sen lại phun nước lạnh được nhỉ… Hay máy nước nóng hỏng rồi… Phải sửa thôi… Phải sửa…”
Phải sửa thôi… Tìm người sửa.
Ninh Tú Phân đã nói ra một từ kỳ quái là máy nước nóng, nhưng Vinh Cẩm Thiêm làm gì còn tâm trạng để ý đến thứ này.
“Ninh Tú Phân! Buông ra, nếu không thì đừng trách anh!”
Ánh mắt anh thay đổi, đôi mắt luôn lạnh lùng giờ tràn đầy lửa giận, hoặc có thể nói là lửa dục.
Ninh Tú Phân ngây thơ ngoẹo cổ: “Lạnh quá, lạnh quá.. Sao không có nước nóng vậy…”
Thấy cô định vặn “cái ống”, anh không nhịn được nữa, phải nhấc Ninh Tú Phân lên giam trong lồng ngực mình
Anh điên rồi, sao lại đi nói tiếng người với con quỷ say chứ!
Vinh Cẩm Thiêm híp mắt, đẩy van vòi hoa sen đến nước nóng, thô lỗ gạt tóc ra sau trán, lộ ra đường nét khuôn mặt sắc bén.
Anh cụp mắt nhìn cô gái say rượu đến hồ đồ trong lòng mình, đôi mắt lạnh lùng đẹp như tranh vẽ giờ chỉ toàn ánh lửa xâm lược.
“Ninh Tú Phân, tự em chuốc lấy, em nằm xuống là được rồi, anh sẽ không làm thật với em!”
Anh xoay cô gái mềm oặt trong lồng ngực vào tường, quay lưng lại với mình, gập chân cô lại, vừa thở gấp vừa đè lên cô.
Cái tay còn lại của anh luồn qua nách, kẹp cằm cô, làm cô nghiêng đầu lại.
Anh hôn cô vừa nóng bỏng lại có chút trúc trắc, nụ hôn mang theo sự phẫn nộ và bất đắc dĩ, vô cùng chiếm đoạt.
Âm thanh nghẹn ngào nỉ non của cô gái nhỏ vang vọng khắp phòng tắm mịt mờ hơi nước.
…
Nước nóng hết từ lâu, Vinh Cẩm Thiêm cầm khăn tắm bọc cô gái nhỏ đã mê man về phòng.
Anh mặc áo ngủ, váy ngủ cho cô, lúc này anh mới để ý cánh tay cô toàn là những dấu răng rướm máu có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Trong mắt Vinh Cẩm Thiêm tràn ngập sự đau lòng, anh biết cô muốn duy trì sự tỉnh táo dưới ảnh hưởng của cồn nên mới cắn ra dấu như vậy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất