Sau khi tái sinh, ta kết hôn lần nữa - Ninh Tú Phân

Có cái mũi nhạy bén và mang thù của A Bạch dẫn đường, nên tìm người rất dễ!
Trong đêm tối, trong rừng cây vang lên vài tiếng súng.
Bốn tên côn đồ bị bao vây vẫn cố gắng chống trả đã có hai tên chết, hai tên bị thương nặng.
Mọi người cũng tìm được thi thể trong nhà vệ sinh nữ… Tổng cộng năm tên côn đồ, đã chết ba.
Từ Lực cầm bộ đàm, ghét cay ghét đắng mấy tên côn đồ bị vứt như rác trên mặt đất, báo cáo cho Vinh Cẩm Thiêm tin tức mà mình vừa nghe được từ các anh em…
“Đội trưởng, bọn chúng là nhóm buôn người gây án xong chạy trốn ở Ninh Nam, không biết có bao nhiêu trẻ em và phụ nữ đã bị lừa gạt bán đi, ai không nghe lời còn bị giết chết!”
Trong nhà anh ấy cũng có trẻ con và chị em gái, bọn buôn người đều đáng chết!
Trong lúc nói chuyện, lại có một người vội vã ôm một người phụ nữ hôn mê, quần áo lộn xộn đi đến.
“Đội trưởng Vinh, cô gái này…” Bọn họ hơi chần chừ.
Từ Lực nhìn một cái, nói ngay: “Không phải chị dâu, cô gái này bị làm sao đấy?”
Nghe Từ Lực nói vậy, người mặc đồng phục màu trắng ôm Lý Phương mới dám nói…
“Lúc nhìn thấy thì cô gái này đã ngất rồi, xem ra đã bị đám súc vật này cưỡng hiếp, có lẽ là một nạn nhân khác trong tay bọn tội phạm này.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn tình trạng thê thảm của Lý Phương, chợt ánh mắt anh lạnh lẽo nhìn người đàn ông trung niên bị anh đạp lên ngực đang run lẩy bẩy.
Tên này đã bị anh đạp một phát gãy bốn cái xương sườn trong lúc đánh nhau.
“Nói, còn một cô gái nữa bị chúng mày dẫn đi đâu rồi?” Vinh Cẩm Thiêm không biểu cảm gì dưới chân dùng sức.
Nháy mắt người đàn ông trung niên kia gào lên thảm thiết: “Không… Không tìm thấy… Tôi nói thật, cô ta… Ở trong rừng đã không thấy cô ta rồi!”
Ánh mắt Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng âm trầm, dưới chân dùng sức hơn: “Chúng mày chạm vào cô ấy chưa?”
Vừa nhìn cô gái kia quần áo lộn xộn, toàn thân là vết bầm tím, anh nghĩ nếu Ninh Tú Phân cũng bị như vậy…
Trong lòng anh ngập tràn sự giết chóc tàn bạo hung ác, muốn dùng tất cả thủ đoạn để thăm hỏi đám cặn bã dưới chân.
Anh còn không biết tại sao mình lại phản ứng lớn như vậy, có lẽ cô cũng là vợ trên danh nghĩa của anh.
Được che chở dưới đôi cánh của anh!

“Không có! Thật sự không… Con khốn đó… Cô gái đó quá hung dữ… chỉ bị rót chút rượu đế, cô ta đã hất ngược… Lại có thể chạy… Khụ… Không biết chạy đi đâu rồi…”
Tên buôn người vừa ho vừa liều mạng cầu xin, hắn ta mới nghe đám người mặc đồng phục này nói gì mà chị dâu nhỏ.
Vậy mà là người nhà, chẳng trách nhiều người bao vây họ như vậy!
Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng nhấc chân ra: “Giao cho các cậu, đưa đi bệnh viện cấp cứu, rồi hỏi cho rõ những tội ác bọn chúng đã làm, xem còn có nạn nhân nào khác không!”
“Rõ! Đội trưởng Vinh!” Có người kéo tên buôn người chỉ còn hơi tàn đi.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn vào sâu trong rừng cây ở công viên, ánh mắt âm trầm, Ninh Tú Phân không thể uống rượu đế, ngay cả bia cũng không uống được.
Cô bị rót rượu, chỉ sợ bây giờ còn đứng không vững, chạy đi đâu được chứ?
Khu rừng trước công viên có một cái hồ nhân tạo, ngộ nhỡ cô không nhìn thấy đường mà chạy loạn…
“Tôi dẫn anh em đi tìm, với kinh nghiệm điều tra theo dõi trên chiến trường của chúng ta lúc trước, nếu chị dâu ở trong núi thì chắc chắn sẽ tìm được!” Từ Lực trầm giọng nói.
Người mất tích càng lâu, nguy cơ gặp phải nguy hiểm càng cao.
Vinh Cẩm Thiêm thấp giọng nói: “Cậu vất vả rồi.”
Người Từ Lực dẫn theo tản ra.
Vinh Cẩm Thiêm lại quay về xe, ôm A Bạch đang liếm vết thương, sốt ruột, trầm giọng nói.
“A Bạch, dẫn tao đi tìm cô ấy.”
A Bạch liếc anh một cái…
Ồ, tên quái vật sát thủ hình người này lại lộ ra biểu cảm giống A Hắc lúc bị nó bắt giữ.
Nó không thèm nể mặt tên chó này đâu, nó là muốn tìm con sen của nó và A Hắc thôi, nếu không làm gì có chuyện được ăn chực uống chực mà không cần đi săn, hừ!
A Bạch quay người kéo lê đuôi, ngửi trong không khí rồi khập khiễng đi vào trong rừng.
Đôi mắt hẹp dài lạnh lùng của Vinh Cẩm Thiêm sáng lên, vội vàng đi theo.
Dọc đường A Bạch ngửi mùi trong gió, rất nhanh đã dừng lại… bên cạnh mấy cái thùng rác lớn chứa đầy rác dưới chân núi.
Nó hướng về thùng rác rồi phát ra âm thanh “ư ử”, móng vuốt cũng cào vào thùng rác.
Vinh Cẩm Thiêm sững sờ, nhìn mấy cái thùng rác lớn cao bằng nửa người.
Công viên miễn phí nên mỗi này có rất nhiều người già đến tập thể dục buổi sáng, buổi tối cũng có rất nhiều cặp đôi đến đây hẹn hò.
Người nhiều thì rác cũng nhiều, bình thường thì ngày hôm sau công nhân vệ sinh mới đi thu rác.
Chẳng lẽ…
Ánh mắt anh phức tạp khi ngửi thấy mùi hôi thối từ thùng rác và nhìn thấy lũ gián bò khắp nơi.
Thảo nào không ai tìm được nếu như cô trốn ở đây.
Cô đúng là rất giỏi!
“Ninh Tú Phân! Là tôi, em ở bên trong sao?” Vinh Cẩm Thiêm cao giọng, gọi to vài lần.
Nhưng ngoài mấy con chuột bò từ trong thùng rác ra thì không còn bất cứ gì nữa.
Thấy A Bạch vẫn không đi mà hướng vào thùng rác kêu “ư ử”.
Vinh Cẩm Thiêm cau mày, cô không xảy ra chuyện gì chứ? Ngộ độc rượu sẽ gây chết người đấy!
Anh thẳng chân đạp lên thùng rác một cái.
“Phanh!” Một cái thùng rác nặng trịch rộng bằng một người cao nửa người bị anh đạp đổ.
Rác trong thùng đổ ra đầy đất, có vài con chuột hoảng sợ nhảy ra, mùi hôi thối của rác ập thẳng vào mặt.
Vinh Cẩm Thiêm bị hun đến mức vô thức nheo mắt lại.
Một giây sau, chợt có một bóng đen bổ nhào về phía anh.
Anh không động đậy, ngón tay thon dài như vuốt đại bàng dễ như bỡn nháy mắt giữ chặt cổ tay đối phương, lưu loát dứt khoát bẻ gập tay!
Đối phương rên lên, tay buộc phải thả ra “bộp!” một tiếng, chai rượu vỡ một nửa dùng để đâm người rơi xuống đất.
Đối phương vẫn không bỏ cuộc, cánh tay còn lại hung ác muốn nắm vào giữa háng anh: “Chết đi!”
Vinh Cẩm Thiêm giật người lùi về sau.
Anh dễ dàng nắm bả vai của bóng đen nhỏ nhắn vừa xách vừa kéo, nghiến răng nói: “Ninh Tú Phân, em tỉnh lại đi, nhìn cho rõ tôi là ai!”
Cô muốn bóp lấy phần thân dưới của anh, nếu không phải do anh phản ứng nhanh thì đã bị cô tóm hỏng rồi!
Cô gái bị anh bắt lấy toàn thân thối hoắc không ngừng giãy giụa, như nghe được giọng nói quen thuộc.
Cô ngẩng phắt đầu lên, dưới ánh trăng mờ mịt, đôi mắt bị cồn xông đến mức choáng váng nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng lại vô cùng sốt ruột trước mặt.
Ninh Tú Phân ngây người trong giây lát, chợt buông tay.
Cô thoáng cái bật khóc, nước mắt giàn giụa: “Anh là chó Vinh…”
Khuôn mặt đẹp trai của Vinh Cẩm Thiêm nháy mắt đen sì.
Chó Vinh?
Cô gái chết tiệt này lại lấy biệt danh gì cho anh vậy?
Nhưng còn chưa đợi anh tức giận, một giây sau, cô gái chợt bổ nhào vào lòng anh, gào khóc đấm anh.
“Vinh Cẩm Thiêm… Sao bây giờ… Khụ khụ… Mới đến, A Bạch… A Bạch đã đi tìm anh… Anh chậm quá!”
“Trước đây ở trong thôn anh bị người ta bao vây bắt nạt… Lần nào tôi cũng đến cứu anh rất nhanh… Anh là tên khốn!”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô gái nhếch nhác khóc đến mức hụt hơi trong lòng mình, rõ ràng cô đang trong cơn choáng váng, nhưng mắng người lại có trật tự rõ ràng, ánh mắt anh hiện lên vẻ phức tạp âm u.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động ôm anh như vậy.
Chẳng biết làm sao trái tim giống như bị bóp chặt.
Sự tức giận và lạnh lẽo vốn có trong lòng như bị nước mắt của cô thấm đẫm.
Anh giơ tay, lại dừng một chút, cuối cùng vẫn vỗ nhẹ lên lưng cô: “Đừng khóc nữa.”
Anh nhanh gọn dứt khoát chặn eo bế cô gái đầu óc choáng váng đến mức không đứng vững được nữa lên: “Xin lỗi, tôi đến muộn rồi.”

Ads
';
Advertisement