“Quyên Tử!” Khuôn mặt Trịnh Bảo Quốc như nứt vỡ ra, cậu ta lập tức bổ nhào qua hướng Lâm Quyên Tử đỡ lấy cô ta.
Kết quả là cậu ta vừa hay nhìn thấy khuôn mặt rách nát của cô ta dưới ánh trăng, máu thịt be bét, để lộ hai hàm răng trắng bên má phải.
Đừng nói đến việc mất đi vẻ xinh đẹp, biểu cảm đáng sợ của người trước mắt doạ cho Trịnh Bảo Quốc hốt hoảng ngã ngồi trên mặt đất: “A!”
Mùi máu toả ra lại càng kích thích thú tính trong A Bạch.
Đôi mắt màu huỳnh quang của nó lóe lên ánh sáng dữ tợn, nó quay người lao về phía Trịnh Bảo Quốc, người đang dính đầy máu của Lâm Quyên Tử!
Lý Phương bị doạ sợ đến mức thét lên một tiếng to, ngồi sập xuống đất.
Lúc A Bạch bắt đầu động thủ cũng là lúc Ninh Tú Phân cắt nát bờ môi của mình để giành lấy một vài phút tỉnh táo, cô đứng dậy lảo đảo đi vào trong rừng.
Chắc chắn có bọn buôn người ở ngoài gần cửa nhà vệ sinh công cộng. Hai người đàn ông lạ mặt trong nhà vệ sinh công cộng đó là bọn buôn người!
Cô không biết vừa rồi trong nhà vệ sinh xảy ra chuyện gì cũng không biết A Bạch có hoàn toàn chế phục được những người đó hay không nhưng dựa theo kinh nghiệm chạm trán với bọn buôn người của cô thì…
Nhóm bọn họ chắc chắn có nhiều hơn hai người, cô không thể ra ngoài!
Chỉ khi đi sâu vào rừng cô mới có cơ hội thoát khỏi nanh vuốt của lũ ma quỷ!
Ninh Tú Phân chịu đựng cơn choáng váng buồn nôn do uống đầy rượu, cô loạng choạng bám vào thân cây rồi đi vào trong.
Nơi này…
Nơi này hình như là ngọn núi phía sau công viên Nhân Dân của huyện!
Nếu như…cô nhớ không lầm thì ở đây không có bất kỳ con dã thú nào như ở vùng nông thôn gần núi. Đây cũng chỉ là một công viên sau núi thôi, cùng lắm là xuất hiện một vài con rắn.
Ninh Tú Phân cắn mạnh cánh tay, ánh mắt kiên cường bất khuất.
Cô muốn trốn, cô muốn tìm một nơi… để trốn! Cho đến khi trời sáng thì cô sẽ an toàn!
…
Cạnh nhà vệ sinh công cộng.
“Tìm! Các người đi tìm con tiện nhân đó đi, muốn làm gì thì làm tao không lấy một xu. Con sói của ả ta đã cắn chết một người trong số các người, các người không muốn trả thù sao?”
Hai mắt Trịnh Bảo Quốc đỏ dữ tợn, cậu ta ôm Lâm Quyên Tử đã ngất đi vì mất máu.
Quyên Tử nói cô ta đang mang thai đứa con của cậu ta, nhất định là con trai. Cậu ta phải nhanh chóng đưa Quyên Tử đến bệnh viện nhưng cậu ta không thể để con khốn Ninh Tú Phân đó rời đi được!
Bốn người đàn ông bị thương vừa có độ tuổi trung niên vừa có độ tuổi thanh niên, tay cầm cây gậy dính máu, chúng nhìn nhau bằng ánh mắt hung tàn.
Bọn chúng chưa từng gặp mặt hàng nào khó giải quyết như thế!
“Trịnh Bảo Quốc, cậu không nói cho bọn tôi biết con chó bên người cô ta là chó sói. Lão Vi cũng bị nó cắn vào cổ. Khoản nợ này chúng ta sẽ giải quyết sau!”
Người đàn ông trung niên đứng đầu hung tợn nhổ nước bọt vào Trịnh Bảo Quốc. Họ chắc chắn phải tìm ra con khốn nạn đó và khiến cô ta chịu nỗi đau đớn hơn cả cái chết!
Nhưng Trịnh Bảo Quốc cũng phải trả giá đắt!
Trịnh Bảo Quốc co rúm lại, đột nhiên cậu ta chỉ vào Lý Phương: “Các người đừng tìm tôi, tôi bồi thường cô ta cho các người. Cô ta cũng là sinh viên đại học, vẫn có thể bán được giá tốt!”
Lý Phương bị cảnh tượng đẫm máu trước mắt doạ cho nhũn cả người, nghe thấy Trịnh Bảo Quốc nói muốn bán cô ta, cô ta quay đầu nhìn Trịnh Bảo Quốc với biểu cảm không dám tin: “Trịnh Bảo Quốc… sao anh dám… bán tôi?”
Khi cậu ta dẫn theo đàn em đi ngang qua cổng trường, vừa hút thuốc vừa cười với cô ta, đùa giỡn cô ta, hỏi cô ta đã có đối tượng hay chưa!
Cô ta ấn tượng bởi phong thái lang bạt và khí chất của cậu ta, khác hẳn với những tên con trai đần độn chỉ biết đọc sách!
Về sau, khi cậu ta cởi quần cô ta trên sân thượng, cậu ta đã nói sẽ đối xử tốt với cô cả đời này.
Nên cô ta mới đồng ý cho cậu ta cởi thắt lưng mình ra, làm tình lần đầu tiên tại cái nơi đơn sơ ấy!
Cậu ta nói người đàn ông như hắn sao có thể chỉ có một người phụ nữ nên cậu ta móc hết tim phổi và tiền bạc cho Lâm Quyên Tử.
Cô ta tìm cậu ta gây sự, cậu ta lại chê cô phiền phức, đánh cô toàn thân đau nhức nhưng cô ta vì muốn níu kéo Trịnh Bảo Quốc mà vẫn nhẫn nhịn!
Biết Ninh Tú Phân là người đánh gãy tay cậu ta, cô ta còn tình nguyện kết hợp với Lâm Quyên Tử chỉ được cái mã lẳng lơ để trả thù cho cậu ta!
Cô ta mong đến một ngày nào đó cậu ta sẽ biết rõ ai mới là người yêu cậu ta nhất!
Thế mà bây giờ cậu ta muốn bán cô ta cho bọn buôn người ư?
Trịnh Bảo Quốc chột dạ trừng cô ta một cái: “Quyên Tử…có con của tôi, không phải cô nói yêu tôi sao, không phải cô nói có thể làm tất cả vì tôi à, vậy cô giúp tôi bồi thường cho mấy vị đại ca này đi!”
Nói xong cậu ta liền ôm Lâm Quyên Tử vội vàng xoay người bỏ chạy.
Mấy tên buôn người nhìn chằm chằm Lý Phương đang run rẩy, sự hung ác toả ra tứ phía.
Vẫn chưa bắt được con khốn đó thì thôi dùng tạm con ả này trước để gán nợ. Dù là chiếc giày rách nhưng vẫn là sinh viên đại học, vẫn đáng tiền!
…
Cổng nhà khách.
Một nhóm thanh niên mặc áo trắng quần xanh đang cùng nhau thấp giọng cười nói.
Vinh Cẩm Thiêm tựa người vào chiếc xe jeep quân sự, anh bắt chéo đôi chân dài, đút một tay vào túi quần, uể oải nhìn đồng hồ.
Chín giờ rưỡi.
Cố Cục, lãnh đạo đơn vị của Lão Từ phủi phủi hộp thuốc lá rồi rút điếu thuốc ra đưa cho anh với vẻ mặt không mấy nguyện ý…
“Lần này anh đi không biết bao giờ chúng ta mới được tiếp tục hợp tác, nếu không có anh hỗ trợ thì còn lâu chúng tôi mới bắt được những kẻ đứng sau màn kia!”
Lão Từ nhận lấy điếu thuốc rồi nhân tiện cài điếu thuốc vào sau tai: “Cố Cục, anh phải cố gắng kéo cựu đội trưởng vào đơn vị của chúng tôi đấy nhé!”
Trong bữa tiệc chia tay này, đội trưởng nhà mình châm vài điếu thuốc do người khác mời chứ anh chỉ kẹp chúng giữa ngón tay, không hút lấy một hơi nào.
Anh vốn là một người lạnh lùng và giỏi kiềm chế, nhận thuốc lá trong những dịp xã giao nhưng hiếm khi nào thấy anh hút thuốc.
Nhưng nếu đội trưởng nhà mình mà muốn hút thuốc thì sợ là có người không may rồi!
“Thằng nhóc này, cậu cho rằng tôi không muốn sao?” Cố Cục tức giận trợn mắt nhìn Từ Lực.
Trong lúc mấy người đang cười nói, Vinh Cẩm Thiêm đột nhiên nheo mắt, anh nhìn về phía bên kia đường, có mùi máu tanh!
Quả nhiên, vừa quay người lại đã nhìn thấy một cái bóng khập khiễng chạy chậm về phía mình.
“A Bạch?” Từ xa, dưới ánh đèn đường mờ ảo hoà với ánh trăng, anh thấy bộ lông con sói cưng nhà mình nhuốm đầy máu.
“Hú…” A bạch nghẹn ngào hú lên một tiếng, nó cắn ống quần anh muốn kéo anh ra bên ngoài.
Nó một chọi năm cắn chết một người xấu, cắn bị thương bốn người xấu!
Nhưng nó không ngăn được bọn chúng đi tìm tên sĩ quan xúc phân kia, nó chỉ đành tìm đến người mà nó cho là đầy sát khí này!
Biểu cảm mặt Vinh Cẩm Thiêm trong nháy mắt trở nên nghiêm túc.
A Bạch vẫn luôn đi theo Ninh Tú Phân. Tình hình hiện tại của nó có nghĩa là…Ninh Tú Phân đã gặp chuyện!
“Đội trưởng, sao vậy!” Từ Lực và những người khác đều nhìn thấy chú “chó sói” dính đầy máu trên thân và một chân bị què.
“Từ Lực nhận ra nó, đây là thú cưng nhà đội trưởng mà!
“
“Chị dâu gặp chuyện rồi!” Từ Lực cũng cau mày, giật mình kinh hãi!
Vinh Cẩm Thiêm dùng một tay xách A Bạch lên xe, mặt không biểu cảm nhìn về phía Từ Lực: “Lão Từ, anh phái người điều tra giúp tôi một chút xem là kẻ nào ra tay, cứ dính máu thì không cần tha.”
A Bạch bị thương nặng thế này thì có thể hiểu là tên ác nhân kia không có ý định nương tay.
Từ Lực và lãnh đạo liếc nhau, Cố Cục nghiêm nghị gật gật đầu: “Dám động thủ với người nhà của đồng đội chúng ta thì chính là một vụ án ác tính, chúng tôi sẽ điều tra cẩn thận!”
Từ Lực lập tức rút thương ra, anh ấy dứt khoái nói: “Đúng vậy!”
Những người mặc đồng phục trắng xung quanh nghe thấy người nhà mình xảy ra chuyện, thế là cũng nhanh chóng rút súng ra.
Khoảng thời gian này bọn họ đang chấp hành nhiệm vụ đặc biệt nên không cần nộp súng.
Một nhóm người đi điều tra manh mối, một nhóm người còn lại lập tức đi theo Vinh Cẩm Thiêm tìm người.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất