Sau khi tái sinh, ta kết hôn lần nữa - Ninh Tú Phân

Ninh Tú Phân nhắm mắt, nhẹ nhàng vỗ lưng anh, thở phào nhẹ nhõm: “Tôi không sao, yên tâm đi.”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô gái trong lòng bình yên vô sự, sự lo lắng trong lòng dịu xuống một chút.
Âu Minh Lãng thấy Vinh Cẩm Thiêm ôm Ninh Tú Phân vào lòng thì sững sờ, cậu ta nhìn Vinh Cẩm Thiêm đúng lúc đổi diện với đôi mắt phượng âm u lạnh băng như vực thẳm.
Âu Minh Lãng cứng người, cúi đầu né tránh ánh mắt tràn đầy cảm giác áp bức.
Nhưng sau khi quay mặt đi, thiếu niên lại thấy rất xấu hổ và buồn bực, rõ ràng muốn giúp Ninh Tú Phân thoát khỏi Vinh Cẩm Thiêm, nhưng cậu ta lại sợ người đàn ông này!
Vinh Cẩm Thiêm thấy trên mặt thiếu niên lúc xanh lúc trắng, đôi mắt ngập tràn trào phúng.
Thằng nhóc này bị anh cũng không chịu được, hừ… Không biết tự lượng sức!
Anh thả Ninh Tú Phân ra, dịu dàng nói: “Chúng ta về thôi, bà Hạ và ông Đường nghe em vào viện đã lo lắm đấy.”
Ninh Tú Phân nhìn Âu Minh Lãng: “Nhưng mà bạn học tôi…”
Trần Thần vội vàng tiến tới đặt tay lên vai Âu Minh Lãng, cười hì hì: “Để tôi đưa bạn học nhỏ này về, chị dâu nhỏ với đội trưởng về trước đi!”
Âu Minh Lãng cảm thấy vô cùng mất mặt mà đẩy Trần Thần ra, bực tức gật đầu: “Cô về trước đi, tôi không sao, tí nữa người trong nhà đến đón tôi.”
Ninh Tú Phân cũng không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu: “Vậy tôi đi trước đây, nếu ngày mai cậu không thoải mái thì xin nghỉ đi.”
Vinh Cẩm Thiêm vòng tay lên vai Ninh Tú Phân, dứt khoát đưa cô đi.
Âu Minh Lãng nhìn bóng lưng họ, phiền muộn nằm xuống giường bệnh.
Thiếu niên hậm hực, cảm thấy bản thân rất vô dụng…
Không thể bảo vệ được bạn bè khỏi đám du côn, cũng không thể kéo cô ra khỏi cuộc “hôn nhân” giả kia.
Khoảng cách giữa cậu ta và người đàn ông Vinh Cẩm Thiêm kia… quá lớn!
Lúc Ninh Tú Phân và Vinh Cẩm Thiêm về đến nhà, để bà Hạ và ông Đường không lo lắng nên cô chỉ nói là bạn học đánh nhau với bọn côn đồ.
Hai người già vẫn bị dọa sợ, vừa hấp tấp mang thức ăn cho họ, vừa cẩn thận an ủi hỏi han rồi mới cho họ về phòng.
Sau khi ăn xong, đi tắm rửa đánh răng rồi trở về phòng, cô mệt mỏi rã rời lại phiền muộn ngồi xuống, lẩm bẩm một mình.
“Anh nói sao thái độ của chú Liễu lại thay đổi nhiều thế nhỉ?”
Vinh Cẩm Thiêm rót cho cô một cốc trà hoa nóng, thản nhiên nói: “Có lẽ họ cần nguồn hàng đồ cổ trong tay em.”
“Không đúng, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó mà tôi không biết.” Lông mày Ninh Tú Phân nhăn lại, nhận cốc trà uống một ngụm.
Cô không cho rằng mình có sức hấp dẫn và bản lĩnh gì to lớn để đối phương từ muốn giết cô đổi thành coi cô như khách.
Cho dù trong tay cô có nguồn hàng đồ cổ không tệ.
“Có lẽ lần sau gặp họ, tôi phải hỏi han một chút.” Ninh Tú Phân trầm ngâm.
Cô không thích loại cảm giác mất kiểm soát này, nó khiến cô không có cảm giác an toàn.
Vinh Cẩm Thiêm hấp háy, anh nhấp một ngụm trà rồi đặt cốc xuống, tiện thể giơ tay kéo cô lên đùi mình.
“Còn một tháng nữa phải thi đại học rồi, em không nên lãng phí thời gian vào loại chuyện này.”
Ninh Tú Phân giật mình bật dậy khỏi đùi anh.
Cả đời trước lẫn đời này cô chưa từng ngồi lên đùi đàn ông, cảm giác này kỳ lắm…
Nhưng cánh tay rắn chắc thon dài đang treo trên eo nhỏ ấn nhẹ cái thôi đã làm cô không thể động đậy.
“Dẫu sao, bà Hạ đã nấu canh hạ hỏa thanh mát cho tôi mỗi ngày chỉ để em yên tâm tham gia thi đại học, có phải em cũng nên tập trung không?”
Đầu ngón tay Vinh Cẩm Thiêm chậm rãi xuyên vào mái tóc dài của cô, vuốt ve cô như vuốt ve một con thú nhỏ.
Khoảng cách của anh quá gần nên hơi thở cứ vậy nhẹ nhàng chạm vào tóc mai và tai mềm mại của cô, khiến cả người Ninh Tú Phân run lên.
“Tôi… Tôi biết rồi… Tôi sẽ học tập chăm chỉ…” Cô cầm cốc trà, nhỏ giọng nói, người đờ ra đứng lên.
“…” Vinh Cẩm Thiêm thấy cô hơi né tránh mình thì bật mode lạnh lùng.
Đã bị anh ôm hôn rồi, cô còn không cam chịu số phận, vẫn muốn trốn anh?
Nhận ra điều này khiến ngọn lửa trong lòng anh lại bùng lên, anh nắm chặt gáy cô, cúi đầu trúc trắc hôn lên, đầu lưỡi cạy mở miệng nhỏ.
Ninh Tú Phân đớ người, anh như A Hắc tức giận vây quanh A Bạch, học A Hắc liếm cắn cô, vừa vụng về lại vội vàng.
Đây là lần thứ hai rồi! Mà cô vẫn không có sức từ chối như cũ!
“Ưm… Anh đã nói… nói rồi… Không động vào tôi…” Ninh Tú Phân ra sức muốn đẩy anh ra, lại bị anh vụng về hôn mạnh, vừa hôn vừa cắn đến mức toàn thân cô mềm nhũn, đôi mắt to cũng đỏ lên.
Một lúc sau, Vinh Cẩm Thiêm mới thở nặng nề mà ấn cô gái nhỏ bé vào lòng mình, nghiến răng nói: “Ninh Tú Phân, chúng ta đã như vậy, làm gì còn trong trắng nữa, em còn muốn chạy đi đâu!”
Ninh Tú Phân chỉ cảm thấy mình sắp bị đè ngạt thở trong lòng anh.
Mặt và đầu cô nóng choáng váng.
Cô cũng không biết mình phải đi đâu.
“Tôi cho em thời giansuy nghĩ, chứ không phải để em tìm cách trốn khỏi tôi.” Anh hôn tai cô, đôi môi nóng rực nhưng âm thanh lại lạnh lùng, không cho cô nói chen vào.
Đến tối hôm đấy, anh cũng không động vào cô, còn để cô ngủ trên giường của mình như mọi khi.
Nhưng Ninh Tú Phân biết, đây là sự khoan dung cuối cùng của anh.

Ninh Tú Phân không bị làm sao khiến Lâm Quyên Tử vừa sợ vừa bực.
Đặc biệt là ánh mắt Ninh Tú Phân và mấy người Âu Minh Lãng nhìn cô ta, làm cô ta cảm thấy họ đã biết hết những gì bản thân làm.
Nhưng họ biết thì làm sao, họ làm gì có chứng cứ!
Nhưng mà tại sao Trịnh Bảo Quốc không gọi người ra tay với Ninh Tú Phân, chẳng phải đã nói phải đánh gãy tay để Ninh Tú Phân không thể tham gia thi đại học à?
Từng ngày trôi qua, kỳ thi đại học đang đến gần, nhưng Lâm Quyên Tử vẫn không thấy Trịnh Bảo Quốc ra tay với Ninh Tú Phân.
Ninh Tú Phân còn giành lại vị trí đầu của mình trong lần thi thử thứ ba trước kỳ thi đại học, còn đứng đầu môn khoa học xã hội trong kỳ thi đầu vào của huyện.
Mà cô ta lại không thấy Trịnh Bảo Quốc đâu!
Lâm Quyên Tử cắn móng tay, oán giận bực bội mà đi xung quanh trước cửa quán tạp hóa quốc doanh của trường nơi Trịnh Bảo Quốc hay xuất hiện.
“Thằng ngu này! Thằng ngu Trịnh Bảo Quốc kia đi đâu rồi!”
“Sao vậy, đang đợi Trịnh Bảo Quốc ra tay với tôi à?” Giọng nữ lạnh lùng trong trẻo vang lên sau lưng cô ta.
Lâm Quyên Tử hoảng sợ, quay lại thấy Ninh Tú Phân và Từ Hoa Nhi đeo cặp sách đi tới.
Lâm Quyên Tử lạnh lùng chua ngoa nói: “Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là phụ nữ đã có chồng phóng đãng của chúng ta, làm sao, hôm nay không đi cùng tình nhân của cô à?”
Từ sau khi xác nhận Âu Minh Lãng không thể nào thích cô ta, Lâm Quyên Tử căm hận luôn cả Âu Minh Lãng.
Ninh Tú Phân lạnh lùng nhìn cô ta: “Cẩn thận cái miệng chó của cô, Trịnh Bảo Quốc đã phải trả giá đắt rồi, cô cũng muốn hả?”
Thật ra Lâm Quyên Tử không thích Âu Minh Lãng như những gì cô ta thể hiện.
Thích một người sẽ không gièm pha người đó.
Đối với Lâm Quyên Tử mà nói, Âu Minh Lãng giống một cái váy đẹp trong cửa hàng hoặc đồ trang trí gì đó trên ngực cô ta.
Chỉ vì Âu Minh Lãng có gia thể tốt, lớn lên đẹp trai, lại có phong cách phương Tây đến từ Thượng Hải, làm cho cô ta cảm thấy cậu ta rất xứng với mình.
Lúc Lâm Quyên Tử nghe nói Trịnh Bảo Quốc đã phải trả giá đắt thì hoảng sợ: “Cô làm gì cậu ta rồi?”
Ninh Tú Phân lạnh lùng nói: “Muốn biết thì cô tự đi gặp cậu ta là biết thôi.”
Nói xong, cô không thèm để ý đến Lâm Quyên Tử nữa mà đạp xe rời đi cùng Từ Hoa Nhi.
Mấy ngày nữa là thi đại học rồi, cô không muốn gây thêm rắc rối, đợi thi đại học xong, cô phải nghiêm khắc trừng trị Lâm Quyên Tử một trận mới được!
Nhìn Ninh Tú Phân và Từ Hoa Nhi rời đi, trong lòng Lâm Quyên Tử càng hoảng sợ và không cam tâm.
Không được, cô ta phải đi tìm Trịnh Bảo Quốc, không thể để Ninh Tú Phân thuận lợi tham gia thi đại học!

Ads
';
Advertisement