Sau khi tái sinh, ta kết hôn lần nữa - Ninh Tú Phân

Lâm Quyên Tử giậm chân, quay người chạy đi.
Cô ta không để ý thấy Ninh Tú Phân và Từ Hoa Nhi lại dừng xe nhìn cô ta rời đi.
“Cậu nói xem cô ta thật sự đi tìm Trịnh Bảo Quốc sao?” Từ Hoa Nhi hỏi.
Ninh Tú Phân gật đầu: “Cô ta không chờ được sẽ đi tìm cậu ta.”
Đấy cũng là nguyên do vì sao vừa rồi cô cố ý nhắc Lâm Quyên Tử.
Khuôn mặt mũm mĩm của Từ Hoa Nhi khó hiểu: “Nhưng mà Trịnh Bảo Quốc thích cô ta như vậy, sẽ xua đuổi cô ta sao?”
Ninh Tú Phân mỉm cười: “Trịnh Bảo Quốc thì không nhưng người nhà cậu ta thì khó mà nói.”
Cô đã gửi một bức thư nặc danh cho người nhà Trịnh Bảo Quốc, kể rõ lý do vì sao Trịnh Bảo Quốc lại bị thương.
Mấy ngày nay người nhà của Trịnh Bảo Quốc không hề tìm đến gây làm phiền cô.
Chắc là mềm nắn rắn buông, không dám trút giận lên người có ô dù “hắc đạo”.
Vậy cô sẽ gửi “đầu sỏ gây tội” đến cho họ trút giận.
Còn việc người nhà Trịnh Bảo Quốc sẽ làm khó Lâm Quyên Tử thế nào, là chuyện cô không thể dự đoán được.
Tạm thời cô không có thời gian gây phiền toái cho Lâm Quyên Tử, nên để người nhà Trịnh Bảo Quốc và Lâm Quyên Tử chó cắn chó trước.
Ninh Tú Phân lạnh lùng cười với Từ Hoa Nhi: “Chúng ta đi thôi.”

Mọi chuyện giống Ninh Tú Phân dự đoán, Lâm Quyên Tử đi tìm Trịnh Bảo Quốc.
Lâm Quyên Tử biết nhà Trịnh Bảo Quốc ở đâu.
Cô ta nhớ ra bố cậu ta là công nhân của nhà máy thuốc lá.
Trong thời đại thiếu thốn vật chất, thì thuốc lá là sản phẩm cao cấp trong số các sản phẩm cao cấp.
Ngày nay, công nhân chính thức của nhà máy thuốc lá là một công việc rất tốt!
Bố anh ta, Trịnh Tam Công còn là tiểu tổ trưởng sản xuất, đây đúng là công việc lý tưởng mà cho phó chủ tịch huyện làm rồi ông ta cũng không muốn đổi.
Cho nên Trịnh Bảo Quốc cả ngày lông bông, tốt nghiệp cấp hai không phải xuống nông thôn mà có thể vào nhà máy làm công nhân, sau khi khôi phục thi đại học, bố cậu ta vẫn nhét được cậu ta vào trường đi học.
Học bạ eo hẹp như vậy, nhưng dù cho cậu ta lưu ban hai năm, đánh nhau gây sự ở trường cũng không phải chuyện gì to tát.
Trong tay Trịnh Bảo Quốc có rất nhiều tiền tiêu vặt và các loại phiếu, đây cũng là lý do bên cạnh cậu ta tập trung được một nhóm du côn trong trường.
Với tư cách là hoa khôi trường thì Lâm Quyên Tử có rất nhiều kẻ bám đuôi, rõ ràng cô ta rất khinh thường thằng du côn như cậu ta, nhưng một trong những nguyên nhân cô ta lại đồng ý cho cậu ta mặt mũi là vì Trịnh Bảo Quốc sẵn sàng chi tiêu cho cô ta.
Mặc dù điều kiện gia đình cô ta khá tốt, cũng không thiếu thịt ăn, nhưng nếu muốn thoải mái ăn uống, đến tòa nhà bách hóa mua quần áo, hoa cài tóc là không đủ.
Nhưng bây giờ con simp chúa Trịnh Bảo Quốc không thấy, đám đàn em bên cạnh cậu ta cũng không thấy đâu, càng không nói tới chuyện giúp cô ta trừng trị Ninh Tú Phân.
Hôm nay Ninh Tú Phân “khiêu khích” làm cô ta phải tìm đến cửa.
“Đây là nhà của Trịnh Bảo Quốc phải không?”
Nhà của Trịnh Bảo Quốc rất dễ tìm, Lâm Quyên Tử tìm đến gõ cửa.
Mở cửa là một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, tóc được buộc lên, khuôn mặt tròn và đôi mắt tam giác cay nghiệt.
Người phụ nữ ăn mặc lịch sự, bộ váy liền thân rất đẹp, trông như dân văn phòng.
Chỉ là gương mặt bà ta tiều tụy, thấy Lâm Quyên Tử gõ cửa thì cạu cọ: “Cô tìm con trai tôi làm gì?’
Lâm Quyên Tử thấy đã hỏi đúng nhà rồi, nói luôn: “Tôi là bạn học của cậu ta, thấy cậu ta nghỉ học nửa tháng rồi, tôi và các bạn học khác rất lo lắng nên đặc biệt phái tôi đến thăm.”
Cô ta đã sớm nghĩ được lí do thoái thác rồi, phải gặp cho bằng được thằng khốn nhát gan Trịnh Bảo Quốc kia?
Người phụ nữ đánh giá cô gái xinh đẹp trước mặt, hừ lạnh: “Bảo Quốc nhà chúng tôi bị thương lâu như vậy cũng không thấy mấy người đến thăm hỏi, còn nữa, ai đi thăm bệnh lại không có quà chứ?”
Mặc dù chế giễu như vậy nhưng bà ta vẫn mở cửa cho Lâm Quyên Tử vào.
Trên mặt Lâm Quyên Tử lúc xanh lúc đỏ, cô ta nào có nghĩ đến phải mang quà cho Trịnh Bảo Quốc.
Chỉ có đồ Trịnh Bảo Quốc tặng cô ta thôi!
Vừa vào cửa, Lâm Quyên Tử đã phát hiện đây là một ngôi nhà ba phòng ngủ một phòng khách của nhà máy thuốc lá trong huyện, là một ngôi nhà khá tốt trong thời điểm này.
Nhà cô ta mới có hai phòng ngủ một phòng khách thôi!
Tâm trạng Lâm Quyên Tử tốt hơn một chút, điều kiện gia đình con simp chúa này rất tốt, có nghĩa là con simp chúa này có thể chi tiêu cho cô ta rất nhiều tiền.
Xem ra nhà này đang chuẩn bị ăn cơm, trên bàn ăn có hai món thịt một món rau, một người đàn ông trung niên cao trung bình và một ông già ngồi ở đó.
Chắc là bố và ông của Trịnh Bảo Quốc.
Lâm Quyên Tử thấy mặt bọn họ không tươi tỉnh lắm, ngay cả lúc thấy cô ta còn không kiên nhẫn.
Cô ta thắc mắc, tại sao trông tâm trạng bọn họ không tốt lắm nhỉ?
Hơn nữa cũng không thấy Trịnh Bảo Quốc, bọn họ cũng không mời cô ta ngồi xuống ăn cơm hay lấy bánh kẹo tiếp đãi cô ta.
Đến cả cốc nước cũng không mời cô ta.
Trong lòng Lâm Quyên Tử không vui, người nhà Trịnh Bảo Quốc không lịch sự chút nào, cô ta nhăn mày: “Trịnh Bảo Quốc đâu, cậu ta ở đâu?”
Ngoại trừ phải hỏi rõ tại sao cậu ta chưa làm gì Ninh Tú Phân ra, dạo này cô ta đang thiếu tiền, không còn phiếu bánh ngọt, phiếu vải và tiền.
Dạo này Ninh Tú Phân toàn mặc váy mới, “khoe khoang” trước mặt cô ta, cô ta cũng phải đi tòa nhà bách hóa mua!
Mẹ Trịnh Bảo Quốc – Trương Na thấy cô gái như cô ta vô duyên như thế, không vui chỉ vào căn phòng bên trái: “Bảo Quốc trong phòng.”
Lâm Quyên Tử đẩy cửa phòng thấy ngay Trịnh Bảo Quốc ngồi ngây người trên giường, khuôn mặt tái nhợt, quầng mắt trũng sâu.
Một cánh tay của cậu ta đang bó thạch cao, có thể nhìn thấy đầu ngón tay tím đen sưng tấy lộ ra ngoài.
“Cậu… Bị làm sao thế này?” Lâm Quyên Tử nghẹn ngào hỏi.
Trịnh Bảo Quốc nghe tiếng thấy Lâm Quyên Tử, sững sờ, hốt hoảng nói: “Quyên Tử… Lâm Quyên Tử, cậu đến thăm tôi à?”
Trương Na nghe tên thì sầm mặt: “Cô chính là Lâm Quyên Tử đã làm hại Bảo Quốc nhà tôi bị đánh gãy một tay?”
Lâm Quyên Tử sững sờ: “Tôi hại cậu ta bị đánh gãy một tay lúc nào!”
Trương Na oán giận nhìn Lâm Quyên Tử: “Nếu không phải cô xúi giục nó đánh bạn học, thì nó sẽ không chọc phải người xấu, bây giờ còn bị người ta đánh gãy một tay, cô nói xem cô muốn chịu trách nhiệm thế nào!”
Con trai nhà mình nhìn như kẻ ngang ngược đầu đường, nhưng thật ra lại là đồ ngu xuẩn si tình.
Bị đưa vào bệnh viện cũng không nói ra làm sao chọc giận người ta.
Nếu không phải bà ta nhận được bức thư nặc danh kia, bà ta còn không biết sự thật về cánh tay bị đánh gãy của con trai mình!
Lâm Quyên Tử không dám tin nhìn tay Trịnh Bảo Quốc: “Tay của cậu… bị Ninh Tú Phân làm gãy?”
Trên mặt Trịnh Bảo Quốc rất khó coi, không nói gì: “…”
Vì cậu ta từng cứu mạng anh Sấu Tử nên mới không bị chặt tay.
Nhưng bị cưỡng bức cắt đứt gân tay, bác sĩ nói không nối lại được, về sau tay phải cậu ta què rồi!
“Cậu đúng là thằng ăn hại, một đứa con gái cũng không làm gì được còn bị nó đánh thành như vậy, tôi biết ngay không dựa vào cậu được mà, sau này cậu đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa!” Lâm Quyên Tử tức giận giậm chân.
Chẳng trách Ninh Tú Phân lại dám kiêu ngạo trước mặt cô ta như vậy!
Trịnh Bảo Quốc chính là thằng ăn hại từ đầu đến chân!
Lâm Quyên Tử khóc xong, quay người chạy đi.
Không ngờ bị Trương Na ngăn cản, bà ta nhăn mặt: “Lâm Quyên Tử, cô hại Bảo Quốc nhà tôi thành như vậy, cô định bồi thường thế nào đây?”
Lâm Quyên Tử ngẩng mặt trắng nõn lên, hừ lạnh: “Chả liên quan gì đến tôi cả, là do cái người tên Ninh Tú Phân của lớp chúng tôi đánh gãy tay cậu ta, bà tìm Ninh Tú Phân đi, cô ta có tiền đấy!”
Còn muốn cô ta trả tiền? Mơ đi!
Nói rồi cô ta muốn vượt qua Trương Na rời đi.
Nhưng một giây sau: “Bốp!”
Trương Na tát một phát vào khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Quyên Tử, đánh mạnh đến mức cô ta phải loạng choạng vài bước.
Bà ta dữ tợn nhìn Lâm Quyên Tử: “Con khốn nạn này, mày ăn của Bảo Quốc nhà tao, dùng của Bảo Quốc nhà tao, còn hại nó thành như vậy, mày không bỏ ra một nghìn tệ thì đừng hòng rời khỏi đây!”

Ads
';
Advertisement