Sấu Tử tát một phát vào mặt Trịnh Bảo Quốc: “Duma thằng ngu lờ mắt mù này!”
Trịnh Bảo Quốc bị tát lệch người va vào tường trong hẻm.
Cậu ta đập trán vào tường chảy máu, đau đớn kêu rên nhếch nhác vịn tường, hoảng sợ nhìn Ninh Tú Phân và Sấu Tử.
Chuyện gì thế này?
Một học sinh bình thường như Ninh Tú Phân, sao lại biết anh Sấu Tử?
Hơn nữa người một nắm tuổi như anh Sấu Tử lại gọi con ranh này… Là chị?
Không chỉ Trịnh Bảo Quốc đến cả Ninh Tú Phân cũng hoang mang lo lắng không biết tại sao Sấu Tử lại thế.
Chú Liễu bị cô bắt chẹt khoản lớn 1500 tệ, chỉ hận không thể rút gân lột da cô, nhưng sao đám đàn em ông ta lại cứ kỳ kỳ thế nào ý nhở?
Nhưng cô biết, giao thiệp với đám liều mạng này không được sợ!
Ninh Tú Phân vô cảm nhìn Sấu Tử: “Tôi lên huyện đi học, cũng không muốn làm phiền chú Liễu, nhưng mà bây giờ lại phải làm phiền rồi.”
“Đừng nói vậy mà, sao lại gọi là quấy rầy được…” Sấu Tử nghe, biểu cảm trên mặt cực kỳ phong phú, Ninh Tú Phân lại thấy sự sợ hãi trong mắt anh ta.
Tại sao lại sợ cô? Ninh Tú Phân khó hiểu, cô tự nhận mình không có bản lĩnh đấy.
Lần trước gặp họ, thứ mà hai vị ‘Tay trái phải’ của chú Liễu là Bàn Tử và Sấu Tử sợ hãi là nắm đấm của Trần Thần.
Sấu Tử không để Ninh Tú Phân nghĩ lâu, anh ta cười gượng: “Chị đừng đùa mà, tôi không biết thằng ranh này lại dám chọc đến chị, tôi thiếu nó một ân huệ nên mới ra mặt giúp nó, nếu biết đó là chị, tôi chặt tay nó trước!”
Trịnh Bảo Quốc nghe thế thì sợ hãi, nắm chặt tay: “Anh Sấu Tử!”
Trời ạ… Ninh Tú Phân vậy mà có ô dù là băng đảng, hơn nữa địa vị còn không thấp!
Cô vốn dĩ không phải học sinh bình thường, Lâm Quyên Tử có biết không, sao lại để cậu ta đi trừng trị Ninh Tú Phân?
Ninh Tú Phân thấy biểu cảm trên mặt Trịnh Bảo Quốc là biết cậu ta hiểu lầm, nhưng cô cũng không định giải thích với loại cặn bã đầu óc chỉ có yêu đương đấy.
Cô nhìn Sấu Tử: “Tôi phải về ăn cơm rồi, lần sau có đồ gì tốt, tôi sẽ đến thăm hỏi chú Liễu sau.”
Sấu Tử vội vàng gật đầu, cười híp mắt lo lắng nói: “Ninh Tú Phân, chuyện lần này là do tôi sai, mấy người bạn học kia của chị tôi sẽ bồi thường thỏa đáng!”
Nói rồi anh ta vội vã lấy một trăm tệ từ trong túi ra nhét cho Ninh Tú Phân: “Đây là chút lòng của tôi, chị cầm đi mua chút thuốc và đồ bổ cho mấy bạn học!”
Lần trước chú Liễu và mấy người kia suýt nữa đã mất mạng, chưa kể chỗ họ giấu hàng xém tý nữa là bị mang đi.
Mặc dù đối phương buông tha họ, nhưng mọi người bị dọa mất nửa cái mạng.
Chú Liễu nghĩ mãi đoán đã chọc vào người “có ô dù” Ninh Tú Phân, số tiền kia dứt khoát coi là cái giá để kết bạn với Ninh Tú Phân.
Dẫu sao bối cảnh Ninh Tú Phân thần bí, lại hiểu biết nhiều về kinh doanh đồ cổ, cô không cùng một đẳng cấp với loại nhà đầu tư nhỏ như Chu Lợi, nên sau lưng chắc chắn “có người”.
Bằng không một ranh con như cô lại to gan lớn mật trong tay hở ra là có đồ tốt!
Đối mặt với kẻ yếu, đuổi tận giết tuyệt.
Nhưng đối mặt với kẻ mạnh, tất nhiên là thù oán nên gỡ không nên kết, biết đâu sau này lại trở thành khách hàng lớn có thể “hợp tác” lâu dài thì sao!
Chú Liễu ra lệnh nếu gặp Ninh Tú Phân thì phải coi cô như là khách.
Cho nên Sấu Tử vừa thấy cô đã vãi cả lúa, anh ta gây sự với cô gái mà chú Liễu muốn kết bạn này, sao có thể không hết hồn!
Nhỡ đâu người thần bí sau lưng cô tìm đến, chắc chắn chú Liễu sẽ lột da anh ta.
Tất nhiên anh ta phải đền bù ngay và luôn!
Ninh Tú Phân đâu có biết sự phản kháng của cô phát huy hiệu quả, hơn nữa còn “có ô dù”, nên đám côn đồ này tưởng tượng cô thành một nhân vật khó nhằn.
Mặc kệ vì sao đàn em chú Liễu lại thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ, nhưng cục diện kỳ lạ trước mắt này lại có lợi cho cô!
Với tư cách là một con buôn đạt chuẩn, cô vội vàng nhận “Phí bồi thường” một trăm tệ kia.
“Vậy tôi đi đây, còn tên họ Trịnh này giao cho các anh đấy.” Ninh Tú Phân cầm tiền, lạnh lùng lườm Trịnh Bảo Quốc.
Cô không thánh mẫu đâu, Trịnh Bảo Quốc là thằng cặn bã vừa độc ác vừa ngu xuẩn, dám chặt tay cô vì Lâm Quyên Tử không muốn cô tham gia thi đại học, thì sao cô phải tha cho cậu ta?
Trịnh Bảo Quốc bị dọa sợ, cậu ta bổ nhào qua chỗ Ninh Tú Phân, ngăn cô đi: “Không được… Ninh Tú Phân, không, chị Ninh, chị nghe em nói, em… em không cố ý đâu! Chị tha cho em lần này đi!”
Nhưng cậu ta chưa lao đến cạnh Ninh Tú Phân đã bị người đàn ông vạm vỡ bên cạnh anh Sấu Tử giơ chân đạp xuống đất: “Ngoan ngoãn ở yên đây!”
“Hự!” Trịnh Bảo Quốc thảm hại ngã thành tư thế chó ăn cứt!
Anh Sấu Tử cười híp mắt nói: “Ninh Tú Phân yên tâm, toàn là người quen cũ mà, thằng ranh này để chúng tôi xử lý!”
Ninh Tú Phân gật đầu, lại nhìn Trịnh Bảo Quốc trên mặt đất, hờ hững hỏi.
“Trịnh Bảo Quốc, cậu thật sự nghĩ rằng Lâm Quyên Tử sẽ yêu đương với cậu? Simp chúa quanh cô ta nhiều như vậy, cậu nghĩ cô ta chọn cậu?”
Nói xong cô quay người bỏ đi không thèm ngó lại.
Một kẻ cặn bã mất trí cắt tay người khác chỉ vì tranh chấp giữa mấy cô gái, cần phải tự chịu hậu quả!
Nhìn Ninh Tú Phân đi xa, anh Sấu Tử liếc Trịnh Bảo Quốc trên mặt đất.
Anh ta tắt nụ cười, nóng mắt hung ác mà nhổ nước bọt vào Trịnh Bảo Quốc: “Thằng chó chết, dám hại tao!”
Một trăm tệ đấy! Tiền tháng này anh ta mới lấy từ chỗ chú hết cmnr!
Tất cả là do thằng ngu mắt mù này phát rồ vì một con đàn bà!
Trịnh Bảo Quốc sợ hãi lùi về sau: “Tôi không biết… Anh Sấu Tử, tôi không biết cô ta là người của các anh… Á!”
Anh Sấu Tử tàn nhẫn đạp mạnh bụng cậu ta bắn vào tường!
Trịnh Bảo Quốc hét thảm ngã xuống đất.
Thấy anh Sấu Tử cầm dao đi qua, cậu ta ôm bụng cầu xin: “Không… Anh Sấu Tử, tôi cầu xin anh… anh không thể làm vậy với tôi!”
Anh Sấu Tử dừng một chút, ngắm nghía con dao, chế giễu: “Phải rồi, mày từng cầu xin tao, ông đây cùng không phải người không nói tình nghĩa như vậy, đáng lẽ phải làm chết mày nhưng bây giờ đổi thành chỉ cần một cánh tay của mày. dù sao mày sẽ làm tất cả mọi thứ vì phụ nữ mà!”
Đồng tử Trịnh Bảo Quốc co rút lại: “Không… Không muốn… Không được!”
Cậu ta không thể mất tay!
…
Trong hẻm truyền ra tiếng rên đau đớn thảm thiết của người đàn ông bị bịt miệng.
Ninh Tú Phân ngập ngừng, môi mím chặt.
Thời đại pháp luật mới được hình thành vẫn còn loạn lạc này, trước hay sau cô vẫn phải tiếp tục làm kinh doanh, sẽ phải tiếp xúc nhiều với cả sáng lẫn tối.
Cô nhanh như chớp phi ra ngoài hẻm, đúng là người của anh Sấu Tử dẫn theo đã giải tán hết rồi.
Mấy học sinh nam dìu nhau, Từ Hoa Nhi vừa khóc vừa đỡ Âu Minh Lãng bị đánh nặng nhất: “Âu Minh Lãng, cậu sao rồi?”
Ninh Tú Phân vội vã chạy tới, thấy tình trạng Âu Minh Lãng phải có người đỡ mới đứng được, vội vàng nói: “Đi bệnh viện! Đi!”
Âu Minh Lãng nhìn cô, thấy không sao mới thở phào nhẹ nhõm, ấm ách cười: “Cô không sao là được rồi.”
Thấy Ninh Tú Phân thoát ra được, những người khác cũng yên tâm, cùng nhau đi bệnh viện xử lý vết thương.
Còn may ngoại trừ Âu Minh Lãng vì đánh nhau hăng quá gãy xương sườn ra thì những người còn lại chỉ bị bầm tím phần mô mềm.
Ninh Tú Phân đóng tiền thuốc men cho mọi người, còn đưa cho hai học sinh nam và Từ Hoa Nhi mỗi người mười lăm tệ lúc họ đi về.
Đối với bọn họ mà nói thì mười lăm tệ là một “khoản tiền lớn”! Dọa bọn họ hết hồn, phí sinh hoạt một tháng của họ cũng chỉ từ năm đến mười tệ một tháng!
Mấy người chỉ khám bệnh chứ không ở lại bệnh viện đã tiêu hết gần ba mươi tư tệ, còn do Ninh Tú Phân trả, sao họ có thể nhận nhiều tiền như vậy được chứ!
Ninh Tú Phân thở dài: “Mọi người nhận đi, đây là chút… bồi thường, mọi người bị tôi làm liên lụy!”
Âu Minh Lãng thấy thế biết nguồn gốc số tiền này nên cậu ta cũng thuyết phục những người khác nhận lấy.
Lúc này mấy người họ mới vui mừng ngại ngùng nhận tiền đi về.
Nhưng lúc Ninh Tú Phân nhét năm mươi tệ vào tay Âu Minh Lãng, cậu ta lại dứt khoát từ chối.
“Cậu biết tôi không thiếu chút tiền này mà, nếu cậu cảm thấy có lỗi với tôi thì sau này cậu kinh doanh gì cũng tính cho tôi một phần.”
Ninh Tú Phân ngẩn ngơ gật đầu: “Được!”
Bản thân Âu Minh Lãng chỉ muốn Ninh Tú Phân không cảm thấy áy náy, lại không ngờ nhờ thế mà sau này mang lại cho cậu ta “dòng tiền” ùn ùn không ngừng.
Cũng trở thành sợi dây gắn bó tình bạn của hai người họ cả đời.
Lúc Vinh Cẩm Thiêm dẫn Trần Thần đến bệnh viện, đã thấy hai người đang nói gì đó, bầu không khí rất hài hòa.
Mặt anh đen sì, không nói gì chỉ đi đến bên người Ninh Tú Phân, kéo cô dậy kiểm tra: “Em có bị thương không?”
Ninh Tú Phân lắc đầu: “Không bị thương!”
Cô chưa nói xong đã bị anh ôm vào lòng: “Không sao là được rồi.”
Ninh Tú Phân đờ người bị một người đàn ông ôm chặt ở nơi đông người .
Nhưng mùi hương thảo mộc vừa quen thuộc vừa thanh khiết trên người anh, làm cảm giác ấm áp kỳ lạ từ trong lòng cô xua tan cái lạnh lúc nãy…
Cho dù cô có tỏ ra bình tĩnh thế nào đi chăng nữa, cũng suýt chút nữa bị người chặt tay, làm sao có thể không sợ được?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất