Sau khi tái sinh, ta kết hôn lần nữa - Ninh Tú Phân

Hiệu quả tuyên truyền pháp luật cho quần chúng nhân dân tốt như vậy, đến lúc báo cáo ở cục trên huyện cũng tính vào thành tích của ông ấy.
Lãnh đạo cục trên huyện chắc chắn rất vui, họ chưa từng thấy loại hình thức mới như vậy! Còn có sự hỗ trợ mạnh mẽ của quần chúng là Ninh Tú Phân!
Ninh Tú Phân hào phóng, còn tự bỏ tiền túi tàu trợ đồ uống!
Đồn trưởng Diêu vỗ vai Vinh Cẩm Thiêm: “Đội trưởng Vinh, ánh mắt cậu tốt thật, trong nhà có vợ hiền thì đàn ông không bị tai bay vạ gió!”
Vinh Cẩm Thiêm đứng bên cạnh nhìn Ninh Tú Phân mặt đỏ bừng, vui vẻ thu tiền, khẽ nhếch môi: “Đầu óc cô ấy đó giờ vẫn linh hoạt như vậy.”
Ánh mắt sắc bén của anh liếc qua đám du côn của Trịnh Bảo Quốc đang chết lặng cách đó không xa, cười nhạo.
Đúng là anh xem thường Tiểu Ninh rồi, vô nhóc này không cần anh ra tay đã mượn bạo chế bạo, khiến người ta không thể động vào quầy của cô!
Vì con thỏ lông quăn tinh ranh nhà anh lại hỗ trợ đồn cảnh sát làm tháng tuyên truyền pháp luật gì đó.
Nên mỗi cuối tuần đồn cảnh sát sẽ làm tuyên truyền pháp luật ở đây.
“Đôi bên cùng có lợi, biết chưa, đây gọi là đôi bên cũng có lợi, tôi đang thực hiện nghĩa vụ của một công dân tốt!”
Trong phòng thẩm vấn ngày đó, Ninh Tú Phân nghiêng đầu, đôi mắt đen láy cong cong, tít mắt cười nói chuyện với anh, hàng mi dài khẽ động, vừa khéo léo lại giảo hoạt.
Vinh Cẩm Thiêm nhớ ra, lại nhìn cô gái bận rộn đứng trong gió mùa hạ, không khỏi dùng đầu lưỡi chạm vào răng, ép loại dục vọng kỳ lạ nào đó xuống.
Anh lặng lẽ nhìn cô, trông cô tràn đầy sức sống, sống động và sạch sẽ như vậy.
Giống ánh mặt trời sáng sớm, cũng giống cơn gió tháng Tư… Thổi qua mặt là hương vị thanh xuân của núi và hoa cỏ.
Không như anh đã nhìn thấy quá nhiều đồ không sạch sẽ và máu tanh, vì anh đã dây dưa quá lâu trong núi xác biển máu và địa ngục nhân tính nên trái tim đã sớm trở nên lạnh giá mà cứng rắn từ mười năm trước rồi.
Có lẽ, đây là lý do anh không muốn để cô gái này bình yên rời đi, không chỉ vì muốn tiếp xúc thân mật với cô.
Vì mỗi lần thân thiết với cô, anh lại cảm thấy trái tìm như trở nên ấm áp hơn.

Có người vui mừng vì đôi bên cùng có lợi, hiển nhiên cũng có người không vui!
“Sao cậu ăn hại vậy, không phải cậu nói ở trong khu vực trường này cậu nói một là một à, lần trước để cậu ngăn cản và đánh nát mặt cô ta, cậu cũng không làm được!”
Âm thanh phẫn nộ của cô gái vang lên trong hẻm.
Trịnh Bảo Quốc vừa hút thuốc vừa phiền muộn nói: “Nghe nói muốn làm tháng tuyên truyền pháp luật, đám cảnh sát kia đứng ở đó nên chúng tôi không thể đến phá quán của cô ta!”
Cậu ta cũng thấy mất mặt, cũng muốn ra tay, nhưng làm sao ra tay được?
Ninh Tú Phân kiếm được nhiều tiền từ cái quầy hàng kia như vậy, dễ dàng dùng số tiền đấy lôi kéo khao các bạn trong lớp, cô lập cô ta!
Nói xong, Lâm Quyên Tử quay người muốn đi.
Trịnh Bảo Quốc thấy người trong lòng muốn đi, vội vàng giơ tay kéo cô ta lại: “Quyên Tử, đợi đã… Không phải cậu nói sau này chúng ta sẽ yêu đương à!”
Trịnh Bảo Quốc nói xong, cô ta vung tay rời đi!
Trịnh Bảo Quốc hoảng sợ, lại đi lên kéo Lâm Quyên Tử lần nữa: “Quyên Tử, cậu đừng vội, không phá được quán nhưng chúng ta vẫn có cách khác để trừng trị cô ta mà, cô ta cũng phải đi học và tan học mà!
Lâm Quyên Tử dừng bước, quay lại nhìn cậu ta: “Cậu định khi nào ra tay, dạo này lúc tan học cô ta luôn đi cùng một đám bạn học, nhỡ cô ta lại gọi người thì sao!”
Mặc dù không thể phá quán mà Ninh Tú Phân để ý nhất, cắt đứt tài nguyên kinh tế của cô.
Nhưng trừng trị cô lúc tan học, cũng được!
Trịnh Bảo Quốc ném điếu thuốc, nghiến răng nói: “Tôi biết ông lớn xã hội đen ở chỗ chúng ta, có họ ra tay, đám nhóc kia hoàn toàn không phải đối thủ!”
Bọn họ chỉ là mấy thằng ranh con, nếu đánh nhau sẽ không chiếm được bất kỳ lợi thế nào.
Nhưng đám người xã hội đen đó không như vậy, trong tay bọn họ toàn là dao và những vật cứng khác, có người tay còn từng dính máu!
Lâm Quyên Tử sững sờ, rồi lộ ra một nụ cười: “Thật không? Tốt quá rồi!”
Cô ta không vùng vẫy nữa, còn nắm tay Trịnh Bảo Quốc: “Thành tích tốt là thứ Ninh Tú Phân kiêu ngạo nhất, giáo viên còn nói cô ta là người có khả năng lên đại học nhất, nhưng nếu cô ta gãy chân gãy tay không thể tham gia thi đại học thì sao?”
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Quyên Tử lộ ra nụ cười chua ngoa u ám không hợp với khí chất của cô ta.
Trịnh Bảo Quốc vì được cô ta nắm tay, tim đập thình thịch: “Vậy chúng ta lấy một cánh tay của cô ta, cô ta không viết được chữ thì không thể tham gia thi đại học!”
Lâm Quyên Tử cười: “Trịnh Bảo Quốc, cậu giỏi nhất, tôi đợi cậu trút giận cho tôi!”
Trịnh Bảo Quốc hăng máu khi bị ánh mắt của hoa khôi trường mê hoặc: “Yên tâm đi, Quyên Tử, tôi chắc chắn sẽ trút giận cho cậu!”
Lâm Quyên Tử nhìn Trịnh Bảo Quốc và đám đàn em của cậu ta, trong lòng thỏa mãn khó hiểu.
Vậy mới đúng, từ cấp hai đến đoàn văn công trong nhà máy, những người xung quanh ai cũng lấy người đẹp như cô ta làm trung tâm!
Có đàn ông ra tay trừng trị người khác vì một câu nói của cô ta!
Ninh Tú Phân, người phụ nữ không xinh đẹp như cô ta, dựa vào đâu mà tranh giành hào quang với cô ta!
Tiễn Lâm Quyên Tử đi, Trịnh Bảo Quốc lại có chút ủ rũ.
Đàn em của cậu ta không khỏi nhỏ giọng nói: “Đại ca, anh muốn đến chỗ anh Sấu Tử thật à… Đám người bọn họ khác chúng ta!”
Bọn họ chỉ tống tiền bạn học trong trường, trốn học đánh nhau, hút thuốc uống rượu, vào đồn cảnh sát vài ngày lại ra thôi.
Nhưng đám người lớn như Sấu Tử, làm không hẳn hoi là vào cục không ra được luôn!
Trịnh Bảo Quốc lại hút một điếu thuốc, vén tóc mái đầu cắt moi, nghiến răng nói: “Tao từng cứu anh Sấu Tử, chỉ là muốn anh ta trả ơn tao thôi.”
Làm Ninh Tú Phân bị thương, khiến cô không thể tham gia thi đại học, trút giận cho Quyên Tử của cậu ra!
Nhưng bây giờ không vội, để cô gái xấu xí Ninh Tú Phân kia thoải mái, thả lỏng cảnh giác!

Từng ngày trôi qua, chớp mắt đã đến cuối tháng Năm, thời tiết cũng trở nên nóng hơn.
Các học sinh cũng đổi thành áo ngắn tay và váy mỏng.
Vốn dĩ Ninh Tú Phân còn muốn mặc lại mấy bộ quần áo cũ của mình ở thôn lúc trước, nhưng lại bị bà Hạ ném cho mấy bộ váy mới…
Một bộ áo thủy thủ phối với váy dài xếp li màu xanh lam, trông khá giống đồng phục trường học của đời sau.
Hai bộ còn lại là váy liền kiểu Nga với hoa nhí màu vàng và màu hồng nhạt, toàn là bà Hạ đặt may.
Ninh Tú Phân cũng là một cô gái, cho dù trong lòng là một bà cô già nhưng cũng là bà cô già thích váy đẹp.
Sáng sớm, lúc cô bước ra khỏi phòng với hai bím tóc được buộc nơ, mặc áo thủy thủ, chiếc váy xếp li màu xanh và cõng cặp sách trên lưng.
Đôi mắt hẹp dài và sâu thẳm của Vinh Cẩm Thiêm sáng lên.
Ninh Tú Phân bị anh nhìn đến mức hơi ngại, ho nhẹ một tiếng rồi kéo bím tóc mình: “Xấu lắm à?”
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Vinh Cẩm Thiêm mang theo ý cười nhàn nhạt: “Rất đẹp, hợp với em lắm.”
Con thỏ lông quăn này mặc váy rất đẹp, lần sau phải làm thêm cho cô mấy bộ.
Dù sao hai ngày trước, anh lại lừa được một khoản tiền từ ông già.

Ads
';
Advertisement