Vinh Cẩm Thiêm nhìn, đưa tay nhẹ nhàng vén bím tóc cô sang một bên: “Sau này đừng mặc mấy cái váy cũ kia nữa, bà sẽ dọn hết đống đó cho em, anh mua cho em đồ mới.”
Ninh Tú Phân ngớ người, nhìn chỗ khác: “À thì… Tôi đi học đây.”
Bây giờ anh không còn đòi làm người đàn ông của cô, cũng không hở ra là sờ mó ôm cô, đây hẳn là kết quả của việc bà Hạ lấy dép “giáo dục” anh.
Hình như lại quay về thời kỳ bạn bè ‘Hợp tác’ lúc trước.
Nhưng Ninh Tú Phân biết không giống.
Ninh Tú Phân vội vàng đeo khẩu trang, đẩy xe đạp ra khỏi nhà.
Sáng hè gió khoan khoái, cảm giác tươi mát khoan khoái thổi qua mặt cô, nhưng Ninh Tú Phân lại vừa đạp xe vừa lơ đễnh.
Bất luận là nguyên nhân gì thì tối hôm đó Vinh Cẩm Thiêm suýt nữa đã cưỡng đoạt cô.
Cô cực shock.
Đời này cô chưa từng yêu đương với ai, cũng không biết phải xử lý mối quan hệ với Vinh Cẩm Thiêm thế nào.
Mặc dù cuối cùng Vinh Cẩm Thiêm đã buông tha cô.
Nhưng anh là một người có định hướng mục tiêu cực kỳ mạnh, đã xé rách lớp giấy cửa sổ này rồi mà lại cờ im trống lặng chỉ vì cô thi đại học.
Vậy sau khi thi đại học xong thì phải làm sao?
Ninh Tú Phân đạp xe thẳng đến trường, cô điều chỉnh lại tâm trạng, tập trung lực chú ý vào việc học của mình.
Bất kể tương lai có thế nào đi chăng nữa, bây giờ cô vẫn phải ưu tiên việc học và thi đại học của mình.
“Tiểu Ninh, bộ đồ này của cậu mang phong cách Tây phương thật đấy!”
Ninh Tú Phân còn đang dừng xe, một giọng nữ hâm mộ vang lên sau lưng cô.
Cô quay đầu lại thì thấy một cô gái mặt tròn mập mạp đứng sau lưng.
Ninh Tú Phân cười: “Từ Hoa Nhi, chào buổi sáng!”
Từ Hoa Nhi là cô gái xui xẻo lần trước bị Lâm Quyên Tử đánh vì nhìn cô và Lâm Quyên Tử cãi nhau lúc làm trực nhật.
Vì cô mà cô ấy bị tai bay vạ gió, nên Ninh Tú Phân khách khí với cô ấy hơn một chút, còn mời cô ấy uống nước có ga.
Còn nói cho Từ Hoa Nhi, nếu Lâm Quyên Tử vẫn gây phiền phức cho cô ấy thì có thể nói với cô.
Từ Hoa Nhi cười sáp lại, sờ chiếc váy xếp li màu xanh của Ninh Tú Phân không rời tay.
Đôi mắt nhỏ ấy hiện lên sự hâm mộ: “Cậu mua bộ đồ này ở đâu vậy Ninh Tú Phân, ở tòa nhà bách hóa à, toàn đồ mới hết sao?”
Đối với những cô gái ở huyện nhỏ, bách hóa là nơi cao cấp nhất.
Một năm có thể mua được một bộ quần áo trong đấy là chuyện khó có được.
Ninh Tú Phân lắc đầu: “Bà và chồng mua cho tôi, quần áo ngày trước rách quá rồi.”
Cả Vinh Cẩm Thiêm và bà Hạ cùng không đồng ý cho cô mặc những bộ quần áo cũ kỹ đầy miếng vá kia.
Cô sẽ phải mặc váy và quần áo mới trong khoảng thời gian tới.
Nên cô phải rào trước, tránh nổi bật bất ngờ.
Từ Hoa Nhi ngây ngốc: “Hả? Cậu có chồng rồi?”
Ninh Tú Phân chưa từng muốn giấu chuyện này, chỉ là cô không thân quen với mọi người trong lớp, tất nhiên sẽ không tâm sự nhiều với mọi người.
Cô thẳng thắn gật đầu: “Đúng vậy, Âu Minh Lãng còn gặp rồi cơ.”
Từ Hoa Nhi sững sờ nhìn cô, miệng há to.
Gì, Âu Minh Lãng cũng gặp rồi? Cô ta còn tưởng Âu Minh Lãng thích Ninh Tú Phân đấy…
Bây giờ nghĩ lại, ngay từ đầu Âu Minh Lãng đã có thái độ thù địch với Ninh Tú Phân, cũng chưa từng nói cậu ta thích Ninh Tú Phân.
Quan hệ của họ khá tốt, nhưng vì Lâm Quyên Tử và Ninh Tú Phân thường gây sự với nhau.
Từng có bạn học nam hỏi riêng Âu Minh Lãng có phải vì anh không, nhưng Âu Minh Lãng lại tức giận nói cậu ta không có ý gì với Ninh Tú Phân.
Chỉ là bạn tốt, bạn học và tình đồng chí cách mạng thôi, cậu ta khâm phục bản lĩnh vừa học tập vừa buôn bán mà cô vẫn làm tốt cả hai.
Cô ấy và những người khác còn cho rằng Âu Minh Lãng đang ngại.
Nhưng giờ nghĩ lại, vẫn luôn là Lâm Quyên Tử đi khắp nơi nói Ninh Tú Phân quyến rũ Âu Minh Lãng, nói Ninh Tú Phân cướp Âu Minh Lãng của cô ta.
Mọi người cũng tin là thật.
Còn Ninh Tú Phân có khuôn mặt như em bé, vừa đáng yêu lại non nớt nên ai cũng nghĩ cô vẫn còn nhỏ, không ngờ cô đã kết hôn.
Thật ra với tư cách là Ủy viên học tập, cô ấy nhớ ra đã từng nhìn thẻ học sinh của Ninh Tú Phân, cô ấy hai mươi tuổi rồi.
Từ Hoa Nhi nhận ra gì đó, nhíu mày.
“Ninh Tú Phân, Lâm Quyên Tử vẫn luôn tạo dư luận cậu cướp người đàn ông của cô ta, nếu cô ta biết cậu đã có chồng rồi thì cái miệng kia của cô ta sẽ không nói ra được lời gì hay ho đâu.”
Nói Ninh Tú Phân không biết xấu hổ, là phụ nữ đã có chồng lại còn quyến rũ Âu Minh Lãng là còn nhẹ.
Ninh Tú Phân nhàn nhạt nói: “Không sao đâu, còn một tháng nữa là thi đại học, rời khỏi trường học rồi thì làm gì còn biết ai với ai nữa?”
Ngay cả Âu Minh Lãng cũng biết cuộc hôn nhân của cô và Vinh Cẩm Thiêm hồi đó là chuyện thế nào.
Chỉ là bây giờ Vinh Cẩm Thiêm lại đơn phương tuyên bố rằng anh muốn thay đổi “tình trạng một quốc gia hai chính quyền” giữa hai người.
Anh muốn “thống nhất” cô, lại cố chấp như vậy.
Cô còn chưa nghĩ ra phải làm thế nào.
Ban đầu đã nói rõ ràng chỉ là hợp tác, giống như cô với Âu Minh Lãng…
Cô tiếp cận Vinh Cẩm Thiêm vì muốn điều tra thân phận ban đầu của mình, coi anh như cái đùi vàng mà ôm.
Làm bạn với Âu Minh Lãng cũng vì muốn làm rõ ở đời trước vì sao cậu ta lại đột nhiên tiếp cận cô.
Cô làm tất cả vốn dĩ chỉ vì bản thân, vì có mục đích.
Cô cũng tự hiểu lấy mình, đời này cô không định làm người tốt, càng không định làm chiến binh tình yêu gì cả.
Nhưng Vinh Cẩm Thiêm có một phần tình cảm tốt đẹp của riêng anh, ít nhất đời trước của anh là như vậy.
Đúng thế, cô và Lý Diên cũng đã chia tay, nhưng hai việc không giống nhau.
Là do cô chủ động từ bỏ Lý Diên, và không làm hại đến bất kỳ cô gái nào cả.
Nhưng Vinh Cẩm Thiêm thì khác… Hướng đi tình cảm của anh đã thay đổi rồi.
Vốn dĩ cô chỉ muốn ôm đùi anh và giúp anh tránh khỏi bị đánh mù mắt, ai ngờ được mọi chuyện lại thành ra thế này?
Dù sao Vinh Cẩm Thiêm… Địa vị trong tương lai của anh rất quan trọng, việc gì cũng có sức ảnh hưởng.
Một con bướm vỗ cánh trong rừng mưa nhiệt đới có thể tạo ra một cơn bão ở bờ bên kia đại dương.
Trừ việc cô hổ thẹn chính mình ù ù cạc cạc mà cướp đi tình cảm của người khác, thì càng lo lắng vận mệnh tương lai của Vinh Cẩm Thiêm sẽ bị ảnh hưởng bởi mình chen ngang hơn.
Ninh Tú Phân thở dài, không nghĩ ra được nguyên do.
Nhưng cô không định tiêu tốn quá nhiều tâm tư vào tình cảm, chuyện gì mà mười phút không cho ra được kết luận thì để sau đi.
Sau khi Ninh Tú Phân sống lại, chuyện đầu tiên cô học được là, không làm khó bản thân!
“Tóm lại, cậu không cần lo cho tôi đâu, Lâm Quyên Tử muốn nói gì thì nói.” Cô chẳng sợ.
Từ Hoa Nhi hâm mộ Ninh Tú Phân thẳng thắn vô tư, có chính kiến lại độc lập, không sợ lời đồn đại.
Đó là cuộc sống mà cô ấy hướng tới.
“Tôi thật hâm mộ sự thoải mái của cậu, giống như bài thơ Tam Mao.” Từ Hoa Nhi bùi ngùi.
Ninh Tú Phân cười, ánh mắt hơi phức tạp: “Cậu cũng có thể mà.”
Từ Hoa Nhi không biết cô từng sống cuộc sống thấp hèn hơn cô ấy nhiều, sợ hãi rụt rè, lo trước lo sau.
Người mà, nếu không thay đổi được thế giới, thì chỉ có thể thay đổi bản thân.
Từ Hoa Nhi lắc đầu: “Tôi không thay đổi được, tôi không dũng cảm và có năng lực như cô.”
Hai người cười nói đi vào lớp.
Lâm Quyên Tử nhìn bọn họ từ xa, ánh mắt lạnh lẽo.
Cười đi, cười tiếp đi, chẳng lâu nữa đâu mày sẽ không cười được nữa!
…
Ngày này tan học, Ninh Tú Phân vẫn đeo khẩu trang đi cùng Từ Hoa Nhi, Âu Minh Lãng và hai bạn học nam khác về nhà như cũ.
Ninh Tú Phân không muốn để bọn họ tốn công vô ích đi cùng mình, nhưng mấy người Âu Minh Lãng không ai nhận đồ cô đưa.
Mọi người trong lớp nói họ là bạn cùng lớp, cho dù Ninh Tú Phân không đãi khách thì họ cũng không để người trong lớp mình bị bọn du côn bắt nạt!
Trong lòng Ninh Tú Phân ấm áp.
Mọi người cũng chỉ làm bạn học mấy tháng thôi, nhưng mà tình hữu nghị và tình bạn học thời đại này vẫn rất mộc mạc giản dị.
Nhưng trên đường về, lúc đi qua một con hẻm ít người.
Bất thình lình ở đối diện có ba người đàn ông đi tới, Ninh Tú Phân và mấy người Âu Minh Lãng mải cười nói không để ý.
Ai ngờ một người trong đó đụng phải Âu Minh Lãng.
Âu Minh Lãng lảo đảo vài bước: “Anh… Á!”
Cậu ta còn chưa đứng vững đã bị người đàn ông đó đấm một phát vào bụng!
“Đuỵt con mẹ mày, đi không biết nhìn đường à!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất