Khi Ninh Tú Phân đến trường, cô vốn tưởng mình sẽ kiệt sức vì đêm qua ngủ không ngon.
Nhưng không ngờ mình vẫn khá có sức sống.
Trái lại Âu Minh Lãng bên cạnh mặt mũi bầm dập, khiến trong lòng cô rất áy náy.
Ngỗng trắng lớn bị như vậy là vì cô.
Tan học, cô lấy thuốc ra: “Đến buổi trưa tôi giúp cậu với mấy bạn học bôi thuốc!”
Do Âu Minh Lãng và Trịnh Bảo Quốc đánh nhau ghê nhất, nên trong số các học sinh nam thì trên mặt cậu ta bị thương nặng nhất.
Âu Minh Lãng dùng tay cọ khóe môi, không để bụng nói: “Có sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ rách da thôi.”
Cậu ta vừa nói xong, Lâm Quyên Tử đã thò đầu qua: “Minh Lãng, cậu bị làm sao vậy, trên mặt toàn là vết thương?”
Đáy mắt cô ta toàn là lo lắng và quan tâm.
Ninh Tú Phân lạnh lùng nhìn cô ta: “Bởi vì trong trường có mấy tên du côn chặn đường tôi cướp giật, còn muốn đánh tôi, Âu Minh Lãng và mấy bạn nam khác nhìn thấy nên hăng hái làm việc nghĩa, may mà mấy kẻ đó bị cảnh sát bắt hết rồi!”
Sau khi Lâm Quyên Tử để Trịnh Bảo Quốc đi trừng trị Ninh Tú Phân, cô ta đã vui vẻ về nhà, chỉ đợi hôm sau xem Ninh Tú Phân có đi học không, bị đánh thảm đến mức nào.
Nhưng không ngờ Ninh Tú Phân chẳng bị làm sao cả, mà trên mặt Âu Minh Lãng với mấy học sinh nam lại bị thương.
Nghe đến Âu Minh Lãng dẫn mấy bạn học đi bảo vệ Ninh Tú Phân nên mới bị thương.
Trong nháy mắt Lâm Quyên Tử vừa tức giận vừa bực bội lại chột dạ.
Tức giận vì Trịnh Bảo Quốc là đồ ăn hại, bực bội vì Âu Minh Lãng lại bảo vệ Ninh Tú Phân, còn chột dạ vì sợ Trịnh Bảo Quốc sẽ khai ra mình ở đồn cảnh sát.
Loại tâm trạng này làm cô ta không nén được mắng chửi Ninh Tú Phân.
“Cô nói mà không biết ngại à, nếu không phải cô dung tục trong mắt chỉ có tiền mà đi rạp chiếu phim bày quán đầu cơ trục lợi, cũng sẽ không dẫn đến có người muốn cướp đoạt của cô, còn làm hại các bạn học khác bị đánh vì cô!”
Ninh Tú Phân nhìn Lâm Quyên Tử, cười lạnh: “Hội nghị lần thứ mười ba cũng khuyến khích mở cửa, vực dậy nền kinh tế, tôi bày quán thì sao? Không đến lượt cô phát ngôn bừa bãi ở đây, cô nghĩ mình là ai mà dám phản đối chính sách quốc gia?”
“Cô đừng nói bậy…” Lâm Quyên Tử nghẹn lại, Ninh Tú Phân đúng là giỏi chụp mũ.
Ninh Tú Phân dứt khoát ngắt lời cô ta: “Nói bậy? Cô há miệng là nói theo kiểu người bị hại có tội mới là nói bậy, vì tôi bày quán nên bị cướp đúng không?”
Cô không khách khí đánh giá Lâm Quyên Tử: “Nếu ngày nào đó hoa khôi trường là cô bị mấy tên du côn trêu chọc giữa đường, chắc chắn vì cô không chừng mực, lớn lên quá hấp dẫn người khác phải không?”
Chẳng phải chỉ là nói theo kiểu người bị hại có tội, vừa ăn cắp vừa la làng? Làm như không ai biết vậy!
Lâm Quyên Tử bị cô mỉa mai, mặt tái mét, mắt đỏ lên: “Cô… Cô… Thật quá đáng!”
Cô ta vừa nói câu cuối này vừa đẫm nước mắt nhìn Âu Minh Lãng, nước mắt rơi trên khuôn mặt trắng trẻo đoan chính lại dịu dàng.
Người đẹp đẫm nước mắt, oan ức như vậy khiến người ta đau lòng.
Đáng tiếc Âu Minh Lãng biết Lâm Quyên Tử là người đứng sau chỉ đạo, làm như không thấy nước mắt của cô ta, trong mắt chỉ có chán ghét.
Thấy Âu Minh Lãng không để ý mình, Lâm Quyên Tử vừa tủi thân vừa tức giận, nhưng không nói lại được cái miệng nhỏ sắc bén đã được mài giũa qua việc buôn bán của Ninh Tú Phân.
Cô ta nằm bò ra bàn khóc nức nở.
Đám học sinh nữ vẫn luôn ngứa mắt điệu bộ này của Lâm Quyên Tử nên không ai để ý cô ta, nhưng đám học sinh nam rất thích kiểu người đẹp rơi nước mắt như vậy.
Vài học sinh nam thương hoa tiếc ngọc không khỏi lẩm bẩm: “Cái miệng này của Ninh Tú Phân ghê gớm thật, lại lấy danh tiếng của cô gái người ta ra công kích Quyên Tử.”
Lâm Quyên Tử nức nở nghẹn ngào, càng tủi thân hơn: “Đúng vậy, cô ta thật quá đáng…”
Ninh Tú Phân thấy thế cũng ngứa mắt, quay đầu nói với sau, bảy học sinh nam hôm qua giúp mình.
“Cảm ơn các bạn học của chúng ta hôm qua đã hăng hái làm việc nghĩa, tối mai tôi mời mọi người đến quán cơm quốc doanh ăn chân giò heo kho, sau này bạn cùng lớp chúng ta phải phải giúp đỡ lẫn nhau đấy!”
Lâm Quyên Tử xinh đẹp thì sao, còn cô có tiền đấy!
Cô có thể kiếm có thể tiêu, chỉ là cô muốn chọc tức Lâm Quyên Tử thôi!
Các học sinh nam nháy mắt vui mừng, giơ ngón cái cho Ninh Tú Phân: “Ninh Tú Phân, hào phóng!”
Nỗi đau bị bọn du côn trong trường đánh biến thành niềm vui!
Mấy học sinh nam vốn dĩ đang vây quanh Lâm Quyên Tử không nói gì nữa, hâm mộ nuốt nước bọt.
Ngày nay muốn ăn một bữa ngon không dễ, trong hộp cơm của mọi người toàn đồ nhạt nhẽo không chịu nổi, một tuần không thấy được một hai lần có thịt miếng.
Hoa khôi trường là họ thấy thương tiếc, nhưng không thể lấp đầy bụng được, hơn nữa hoa khôi trường mắt cao hơn đầu, không có khả năng yêu đương với họ.
Nhưng Ninh Tú Phân hào phóng mời khách ăn thịt như vậy, ai từng giúp cô cũng có phần, còn mời các học sinh khác, ăn vào miệng mới thực dụng!
Tất nhiên phải chọn Ninh Tú Phân rồi!
Thế là không còn ai vây quanh Lâm Quyên Tử an ủi nữa, mọi người sấn đến chỗ Ninh Tú Phân bày tỏ quyết tâm… Sau này có việc gì thì gọi họ, cứ gọi là đến!
Ninh Tú Phân cong mắt nhìn Lâm Quyên Tử, chống cằm cười ngọt ngào.
Hì hì, có tiền nên có thể muốn làm gì thì làm!
Đó là lí do vì sao cô cố gắng kiếm tiền như vậy, bởi vì đây là cô!
Tiếng Trung gọi là… Mẹ kiếp bà mày có tiền!
Không phải cô ta muốn thông đồng với đại ca trường làm trò bạo lực học đường à? Cô cũng muốn cho Lâm Quyên Tử thử cảm giác bị cô lập và bắt nạt!
Âu Minh Lãng thấy đôi mắt to cong cong giảo hoạt của Ninh Tú Phân, cậu ta không khỏi cười lắc đầu, sao lại có người có thể lớn lối đến mức thú vị lại không đáng ghét như vậy.
Lâm Quyên Tử trợn mắt há mồm, tức muốn chết, gì chứ, còn có thể như vậy?
Mặc dù điều kiện gia đình Lâm Quyên Tử không tệ, cũng chưa từng chịu vất vả trong cuộc sống, nhưng chỉ giới hạn ở việc mỗi bữa được ăn chút thịt thôi.
Để cô ta dùng “tiền tài” mời cả lớp ăn cơm như Ninh Tú Phân là điều không thể!
Dung tục! Đám người dung tục này!
Lâm Quyên Tử tức gần chết, nhìn Ninh Tú Phân bị mọi người vây quanh, còn Âu Minh Lãng chỉ nhìn Ninh Tú Phân cười.
Cô ta còn cảm thấy các bạn học trong lớp nhìn cô ta với ánh mắt chế giễu và xa lánh.
Lâm Quyên Tử rơi nước mắt, đáy mắt lóe lên tia oán hận… Con khốn thấp hèn này, không chỉ quyến rũ người cô ta thích, còn cướp hết hào quang hoa khôi trường của cô ta!
Cô ta sẽ không tha cho Ninh Tú Phân!
Tất nhiên không chỉ cô ta có ý tưởng này, Trịnh Bảo Quốc cũng có!
Đời này Trịnh Bảo Quốc chưa từng uất ức như vậy, bị giam năm ngày mới được thả ra.
Ánh mắt đám đàn em nhìn cậu ta cũng hơi thay đổi.
“Hừ! Ông đây tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho đứa con gái xấu xí kia!” Trịnh Bảo Quốc thề muốn trả thù!
Vì nữ thần Lâm Quyên Tử đã khóc như mưa mà nói với mình Ninh Tú Phân “ác độc” bắt nạt và cô lập cô ta nhiều thế nào.
Càng vì thể diện của mình!
“Mỗi cuối tuần Ninh Tú Phân sẽ dụ dỗ Âu Minh Lãng đi rạp chiếu phim bán nước có ga, cô ta bày quán lần nào, ông đây phá quán lần đó!” Trịnh Bảo Quốc giận dữ vỗ bàn.
Đến chủ nhật, cậu ta dẫn người định đi phá quán, lại phát hiện…
“Chào mọi người, ở đây tuyên truyền pháp luật của đồn cảnh sát, ai trả lời đúng câu hỏi về pháp luật sẽ nhận được một cốc nước có ga, số lượng có hạn, chỉ có năm mươi người, tích cực tham gia nhé!”
Trước cửa rạp chiếu phim, đứng đầy người của cơ quan địa phương và người của đồn cảnh sát đang làm tuyên truyền pháp luật.
Quầy tuyên truyền nằm cạnh quầy nước có ga của Ninh Tú Phân.
Chuyện tốt có đồ uống miễn phí thế này, đừng nói đang trong thời đại vật tư thiếu thốn hiện nay, cho dù mấy chục năm sau cũng sẽ có hàng dài người xếp hàng.
Quầy tuyên truyền của đồn cảnh sát đông nghịt người, quầy của Ninh Tú Phân cũng theo đó buôn may bán đắt!
Dù sao làm buôn bán điều quan trọng nhất là gì, là… sự phổ biến!
Ai không lấy được nước có ga nhờ trả lời vấn đề về pháp luật, thì dứt khoát mua một cốc thôi, dù sao chỉ hết 6 xu.
Ninh Tú Phân vội đến mức gót chân muốn chạm đầu, bận rộn thu tiền rót nước ngọt muốn bay lên, cười sung sướng.
Bán được nhiều nước có ga hơn bình thường! Với tốc độ này, hơn bốn trăm cốc sẽ được bán hết lúc sáu giờ chiều!
Đồn trưởng Diêu cũng vui mừng như thế!
“Ái chà, đầu óc chị dâu nhỏ làm bằng cái gì vậy, đúng là thông minh lanh lợi, có thể nghĩ ra ý tưởng tuyên truyền pháp luật hay như vậy!”
Đồn trưởng Diêu đứng bên cạnh, vừa uống nước có ga vừa thích thú nói chuyện.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất