Sau khi tái sinh, ta kết hôn lần nữa - Ninh Tú Phân

Ninh Tú Phân ôm lấy eo thon chắc của anh mới đứng vững mà không giẫm phải con sói trắng đột nhiên chạy tới.
Nhưng chóp mũi toàn là mùi hương thảo mộc thanh khiết trên người anh, thân hình cao lớn ấm áp của người đàn ông làm trái tim cô đập thình thịch.
Một lúc sau…
“Lóng ngóng, người không biết còn tưởng em muốn sàm sỡ anh.” Giọng nói trầm thấp lạnh nhạt của người đàn ông vang lên trên đầu cô.
Khuôn mặt Ninh Tú Phân chuyển từ đỏ bừng sang xanh lét, cô buông tay ra ngay, nhảy ra xa: “Nói bậy, ai… Ai sàm sỡ anh chứ!”
Không ngờ chỉ lo phía trên mà không để ý phía dưới, lần này cô lại giẫm phải cái chân nhỏ của Tiểu Bạch đang xoay vòng dưới chân.
“Hú!” Sói trắng nhỏ kêu lên một tiếng đau đớn, nhảy lên thật cao húc vào mông Ninh Tú Phân.
Ninh Tú Phân vốn đã hoảng hốt, bị Tiểu Bạch húc mạnh như vậy nên loạng choạng, lại đâm sầm vào lòng anh, ôm chầm lấy anh.
Cô cảm thấy anh đưa tay ôm lấy eo thon của cô, nhưng trên đỉnh đầu lại vang lên giọng nói lạnh lùng của người đàn ông: “Quá đáng rồi đấy.”
Thoáng chốc cổ Ninh Tú Phân đỏ bừng.
Đôi mắt xinh đẹp cụp xuống, vội vàng vịn lấy ngực anh để đứng vững, lùi lại hai bước: “Tôi thật sự không cố ý, tôi không có ý định sàm sỡ anh!”
Ánh mắt Vinh Cẩm Thiêm lóe lên tia sáng như cười như không, ung dung nói: “Ừm, em nói không có thì không có.”
Nói xong, anh xoay người dắt Tiểu Bạch về phòng.
Ninh Tú Phân: “… Chờ đã, tôi không cố ý!”
Không phải, giọng điệu của anh là có ý gì? Cô nói không có thì không có là có ý gì?
Tại sao mỗi lần ở trước mặt anh, cô cứ giống như biến thành một cô gái thèm muốn thân thể anh vậy?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Tú Phân lúc đỏ lúc trắng, cô hít sâu một hơi.
Thôi, giải thích chính là che giấu, trong lòng cô không thẹn, ngoài việc thèm muốn sắc đẹp của anh, nhưng cũng chỉ là thưởng thức mà thôi.
Chưa bao giờ dám mơ tưởng đến ông lớn Vinh, tuy giờ anh vẫn là chó độc thân, nhưng tương lai sẽ có vợ!
Ninh Tú Phân cầm lá thư giới thiệu, uể oải đi vào phòng.
Vinh Cẩm Thiêm cũng không nhắc lại chuyện bị “Sàm sỡ” vừa rồi, chỉ đưa cho cô một cốc nước sôi bằng sứ: “Lấy được thư giới thiệu rồi, chắc chắn muốn lên huyện học sao?”
Ninh Tú Phân hơi ngại ngùng nhận lấy cốc nước nóng.
Lúc này cô mới biết Chương Nhị đã tặng tất cả những thứ cô đưa đến cho người quen ở trường trung học Số hai, không giữ lại cho mình chút nào.
Cuối tuần trước, cô lại lên huyện một chuyến, nhưng không dám đến chợ đồ cũ nữa.
Cô đến tòa nhà bách hóa, dùng phiếu bánh kẹo và phiếu vải quý giá mua vài miếng vải tốt, cũng mua thêm chút đồ ăn vặt.
Sau đó, lén lút đi tìm Chương Nhị và chị Chương, đưa số lâm sản, đồ ăn vặt và vải mang đến lần này cho họ, nhờ họ giúp đỡ tìm trường học.
Bây giờ đã qua thời gian nhập học, cô muốn làm học sinh chuyển trường thì phải tìm cách.
Chương Nhị nhận đồ ăn vặt và vải, nhưng lại cất số lâm sản vào nhà khách, đưa tiền cho cô theo giá cả.
Chỉ hỏi cô thêm một tấm phiếu công nghiệp rất hiếm, có thứ này mới có tư cách mua “Tam chuyển nhất hưởng” rất khan hiếm.
Bán hàng lậu lâu như vậy, cô cũng chỉ nhận được hai tấm phiếu công nghiệp. Cô định bán đi, nhưng Chương Nhị đã muốn thì cô sẽ cho một tấm.
Chương Nhị bảo cô đợi một lát rồi ra ngoài, thế là buổi chiều đã tìm được cách cho cô vào trường Trung học Số hai huyện!
Lúc này cô mới biết Chương Nhị đã tặng tất cả những thứ cô đưa đến cho người quen ở trường Trung học Số hai huyện, không giữ lại cho mình chút nào.
Chương Nhị dặn dò cô, lần này anh ấy nhờ vả người khác, cô muốn chạy chỗ để học thì vẫn phải thi, nếu thi đậu mới được vào học, thi không đậu thì đừng hòng.
“Anh Chương Nhị là người tốt, nếu lần này tôi không thi đỗ sẽ làm mất mặt anh ấy và ông Đường, vì tương lai của chúng ta, dù thế nào tôi cũng phải liều.” Ninh Tú Phân bưng cốc nước nóng thở dài.
Thời buổi này không giống như mấy chục năm sau, coi trọng tình nghĩa hơn là mùi tiền.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn biểu cảm nghiêm túc trên khuôn mặt tròn trịa của cô, ánh mắt lóe lên tia sáng u ám: “Em muốn anh cùng em lên huyện vì sợ có người tìm em gây phiền phức phải không?”
Cái gì mà vì tương lai của chúng ta… Con thỏ lông xoăn này đúng là giỏi bịa chuyện.
Ninh Tú Phân bị anh vạch trần, khuôn mặt cứng đờ một giây, sau đó đôi mắt cong cong: “Chúng ta không phải vợ chồng sao, đối tác cùng đứng trên một con thuyền, vinh quang cùng hưởng, tổn thất cùng gánh, giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ.”
Hì hì hì…
Sao anh trai Vinh lại thông minh thế chứ?
Hai vệ sĩ anh tìm được phải giúp chị Mãn Hoa trông hàng giao hàng, cô mới yên tâm.
Với bản lĩnh của anh, chỉ giúp cô giặt đồ nấu cơm thì quá lãng phí, sẵn tiện kiêm luôn chức thần thú giữ cửa nha!
Cô đắc tội với chú Liễu ở huyện, anh ở nông thôn cũng đắc tội với dì ba Vương, không phải là giúp đỡ lẫn nhau à?
Vinh Cẩm Thiêm cúi xuống, mỉm cười ôn hòa: “Ừm… Cùng nhau tiến bộ.”
Con thỏ chân ngắn xảo quyệt hám lợi, nhưng câu “Vợ chồng” kia cũng coi như êm tai.
Nhưng nếu không phải anh “Cưới” cô, dì ba Vương cũng sẽ không ghét lây sang anh, sao đến miệng cô lại thành anh gây họa chứ?
Thôi, không nên cho cô biết là chú Liễu không dám tìm cô gây phiền phức nữa.
Cứ để cô lo lắng đề phòng như vậy.
Một là tránh để cô to gan, vì kiếm tiền mà ai cũng dám chọc vào.
Hai là nếu cô sợ thì mới ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, tiện cho anh “Cống hiến bản thân” để “Điều tra” đặc vụ nhỏ này, không phải sao?
Ninh Tú Phân nào biết được suy nghĩ của anh, tuy người đang đứng trước mặt trông có vẻ lạnh lùng hờ hững, nhưng thực ra còn nhiều mưu mô hơn cô.
Cô cười híp mắt, chỉ cảm thấy mình được lợi, vui vẻ chuẩn bị vào huyện cuối tuần này.
Buổi tối đến nhà ông Đường và bà Hạ ăn cơm, cô kể chuyện vui này cho ông Đường nghe.
Ông Đường cũng phấn khích vỗ bàn: “Tốt lắm, có thể vào trung học lấy học bạ là chuyện tốt, cháu phải chuẩn bị thật tốt, ông chuẩn bị ngay cho cháu thêm tám bộ đề, Ngữ văn, Toán, Chính trị, Sử, Địa mỗi môn hai bộ!”
Sao học trò cưng của ông có thể kém hơn người khác, lần này nhất định phải thi đậu vào trường Trung học Số hai huyện làm học sinh chuyển trường!
Tay Ninh Tú Phân đang bưng bát cứng đờ, ngơ ngác: “… Ông Đường… Cháu cảm thấy cháu làm bài cũng không tệ, ít nhất vẫn có thể làm học sinh chuyển trường , không cần như vậy đâu?”
Nửa năm nay đi theo ông Đường, cô đã rất chăm chỉ, rất nỗ lực rồi.
Mặc dù Toán Lý Hóa hơi kém, nhưng cô tự tin đủ thi vào trường Trung học Số hai huyện làm học sinh chuyển trường khoa Văn!
Cô đến đây là để chia sẻ niềm vui với hai ông bà, không phải đến để tự sát bằng bài tập!
Ông già cũng không để ý cái lưng còng, nâng kính lão kích động đứng lên.
“Là một học sinh chuẩn bị thi đại học, sao cháu lại có thể giới hạn tầm nhìn của mình ở việc trở thành một học sinh chuyển trường bình thường chứ? Học trò của ông phải vào lớp chọn, học không chết thì chúng ta học đến chết, không chịu nổi thì cũng phải cắn răng chịu đựng!”
Nói xong, ông Đường không vui đưa ra quyết định cuối cùng: “Thái độ học tập của cháu không tốt, thêm bốn bộ đề nữa, trước thứ sáu phải hoàn thành mười hai bộ!”
Ninh Tú Phân trợn mắt, giãy giụa trong tuyệt vọng: “Nhưng… Tay cháu sẽ gãy mất?”
Ban ngày cô còn phải xuống đồng làm việc, không phải ngồi trong lớp học đọc sách.
Bây giờ đâu phải thế kỷ hai mốt, tại sao một người lớn tuổi trọng sinh như cô phải vất vả, khổ sở giống như học sinh cấp hai, cấp ba ở thế kỷ hai mốt như vậy?
Cô vội vàng liếc bà Hạ và Vinh Cẩm Thiêm, hai người lại không có ý định nói đỡ cho cô, không những không nói đỡ, mà còn…
Vinh Cẩm Thiêm bình tĩnh nói: “Không sao, tay em không gãy được đâu, nếu viết bài tập đến mức đầu óc choáng váng, anh có phương pháp nắn xương giúp em tỉnh táo lại.”
Ninh Tú Phân ngơ ngác: “Hả? Nắn xương có thể tỉnh táo?”
Bà Hạ vừa nhai thịt khô, vừa liếc Vinh Cẩm Thiêm: “Cháu ra tay nhẹ nhàng một chút, để đầu óc con bé tỉnh táo làm bài tập, chứ đừng để đau đến mức không viết được.”
Vinh Cẩm Thiêm ôn hòa nhìn Ninh Tú Phân mỉm cười: “Yên tâm, bà biết thủ đoạn của cháu rồi đấy.”
Gáy Ninh Tú Phân bắt đầu lành lạnh, món cá nướng yêu thích nhất trong miệng cũng chẳng còn thơm nữa.
Bọn họ đang thảo luận về việc nắn xương cho cô sao?
Sao nghe cứ như cuộc đối thoại trước khi tra tấn của đao phủ trong hang ổ ma quỷ của Nhật số bảy mươi sáu đường Jessfield, Thượng Hải trước giải phóng vậy?

Ads
';
Advertisement