Sau khi tái sinh, ta kết hôn lần nữa - Ninh Tú Phân

Ninh Tú Phân đỏ mặt tía tai, cất cao giọng: “Dừng lại, dừng lại, tôi biết anh có khả năng quan sát phân tích rất trâu bò rồi được chưa!”
Trông cô có giống như đang lo lắng anh mua nhầm size không?
Hoàn thành “Nhiệm vụ” mua quần lót ở cửa hàng bách hóa, cũng coi như tuyên bố cô và anh là một cặp “Vợ chồng son” tình cảm rất tốt… Để tránh Tần Hồng Tinh phát hiện ra sơ hở.
Nhưng gọi đồng đội từ Hàng Châu xa xôi mua thứ riêng tư này làm gì?
Trong thời buổi vật chất khan hiếm này, những đồ vật được gửi từ xa tới thường là tiền, là tem phiếu, là lương thực khan hiếm hoặc các vật tư khác!
Ai lại đi gửi quần lót lụa đắt tiền?
Người ta chắc chắn sẽ nghĩ cô là một người phụ nữ đỏng đảnh và kỳ quặc, mất mặt chết đi được!
Nghiệp chướng, loại nhiệt tình gì vậy?
Anh còn tiến hành chiến thuật điều tra vóc dáng của cô, sau đó vận chuyển “Vật tư chiến lược” là quần lót từ Hàng Châu cho cô!
Ninh Tú Phân vừa xấu hổ vừa bực bội, chộp lấy mấy chiếc quần lót lụa trên bàn nhét vào túi, giấu vào trong rương quần áo của mình.
Cô có nên cảm động hay không? Không, cô chỉ muốn chôn cái đầu thẳng nam của anh xuống đất!
Tại sao sự thông minh và lợi hại của người này lại sử dụng ở nơi kỳ lạ như vậy!
Vinh Cẩm Thiêm trầm ngâm: “Tại sao không vui, anh đã nói sẽ bồi thường cho em, khăn tay cũng sẽ được gửi đến sau.”
Không phải cô thích đồ lụa sao?
Trâu bò? Tại sao lại nhắc đến cái ấy của bò, năng lực của anh có liên quan gì đến cái này, đặc vụ nhỏ lại nói những từ anh không hiểu rồi.
“Không phải tôi không vui, tôi cảm ơn anh đã có lòng! Nhưng sau này thật sự không cần phải mua quần lót từ ngàn dặm xa xôi cho tôi nữa!” Ninh Tú Phân hít một hơi thật sâu, xoa trán.
Cô thật sự không chịu nổi người này!
Nghĩ đến việc anh đã chú ý xem kích cỡ quần lót của cô và ước lượng vòng ba của cô vì muốn giúp cô mua quần lót, cô lại càng muốn chết.
Ninh Tú Phân vội vàng xách ấm nước đi đun nước, rót nước và cho Tiểu Bạch ăn, để tránh bản thân phải xấu hổ đến mức dùng ngón chân cào ra ba phòng ngủ một phòng khách.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn bóng lưng nhỏ nhắn bỏ chạy của cô, lông mày thanh tú hơi nhíu lại.
Yêu đương tặng quà, người nhận được quà phải rất vui mới đúng.
Đây là lần đầu tiên anh tặng đồ cho cô, còn là chất liệu cô thích, nhưng Ninh Tú Phân không hề bất ngờ, trái lại còn có vẻ bực bội, tại sao nhỉ?
Khi còn trong đội, lúc lính của anh nhận được đồ do người yêu gửi đến sẽ vui vẻ rất lâu, còn khoe khoang với đồng đội.
Anh nhận được chiếc khăn quàng cổ do Ninh Tú Phân đan vào dịp Tết, bây giờ thấy cũng rất vui.
Tại sao cô nhận được quần lót lụa anh tặng lại không vui?
Tuy thứ này nhỏ xíu nhưng giá không hề rẻ.
Vinh Cẩm Thiêm nhíu mày, đây là lần đầu tiên anh ra tay với nhân vật mục tiêu, đã thất bại ngay từ đầu sao?

Người cũng thất bại ngay từ đầu còn có Tần Hồng Tinh.
“Người như bà cũng dám từ chối tôi?” Cô ta ngồi trong khách sạn Số một tỉnh, bưng tách trà, lạnh lùng nhìn Ninh Cẩm Vân đang ngồi đối diện.
Ninh Cẩm Vân ngồi trên ghế sofa, hơi bất an xê dịch mông, nhưng miệng lại không chịu thua: “Đồng chí nữ này, cô bảo con gái và con rể tôi cắt đứt quan hệ là sao?”
Đi công tác xuống huyện, điều kiện tốt nhất cũng chỉ là được ở nhà khách, lần này bà ta lại được gọi đến khách sạn Số một có bảo vệ ở cửa nên bứt rứt đứng ngồi không yên.
Điều làm bà ta bồn chồn nhất là đúng như chị cả Bạch Cẩm đã nói, thật sự có người tìm đến cửa lần nữa vì con rể của bà ta.
“Bệnh nhân” đã đến trung tâm y tế chi mười tệ để hỏi thăm tin tức về Ninh Tú Phân hôm đó, hẹn bà ta đến khách sạn hôm nay.
Nhưng người đến gặp bà ta lại là cô gái kiêu ngạo trước mặt này.
Tần Hồng Tinh nhìn khuôn mặt gầy gò và đôi mắt trắng dã của Ninh Cẩm Vân, khinh miệt nói: “Con rể? Bà tè một bãi rồi soi gương đi, con gái bà là đứa quê mùa, gia đình bà như vậy cũng xứng gọi người ta là con rể à?”
Cô ta đã điều tra rõ ràng rồi, cả nhà này có xuất thân là người hầu, còn không bằng nông dân.
Ít nhất nông dân không cần hầu hạ người khác, chỉ cần hầu hạ ruộng đồng.
Ninh Cẩm Vân nghe ra có gì đó không đúng, cô gái đến từ thủ đô này dường như ghét con gái Ninh Tú Phân của bà ta, chứ không phải gã họ Vinh bị điều xuống cải tạo kia.
Điều này khác với suy đoán ban đầu của họ.
Ninh Cẩm Vân nhìn cái vẻ khinh thường gia đình mình của Tần Hồng Tinh, trong lòng rất khó chịu.
Nhiều năm qua, có lẽ cuộc sống hiện tại của bà ta cũng giống như bao gia đình bình thường khác thời nay.
Nhưng không có nghĩa là bà ta chưa từng thấy giàu sang phú quý.
Nhà họ Ninh cuối những năm năm mươi đã sang Hồng Kông, thời thiếu nữ bà ta cũng từng chứng kiến ​​sự giàu có tột bậc của nhà họ Ninh.
Cũng chẳng có ai kiêu căng lộ liễu giống như cô gái trước mặt này.
Ninh Cẩm Vân cười khẩy, đánh giá Tần Hồng Tinh đang mặc một bộ váy kiểu Liên Xô.
“Đồng chí nữ đến từ thủ đô này, tôi rất muốn biết cô làm việc ở đâu, lãnh đạo đơn vị có biết bộ mặt tư sản của cô không?”
Tần Hồng Tinh sững người, cô ta thực sự khinh thường những người tỉnh lẻ nghèo nàn và quê mùa này.
Ở thủ đô, cô ta sẽ không để bộ mặt này lộ ra dễ dàng, nhưng đây là vùng núi hẻo lánh ở tỉnh lẻ, cô ta mới dám không kiêng dè như vậy.
Không ngờ đám nhà quê này không có ai thật thà cả, lại còn dám quay sang chụp mũ cô ta!
“Hừ, đúng là mẹ của Ninh Tú Phân có khác, rất xảo quyệt, nhưng bây giờ không thể tùy tiện chụp mũ người khác như mấy năm trước đâu.” Tần Hồng Tinh lạnh mặt.
Mặc dù phong trào đã qua đi vài năm, nhưng chủ đề này vẫn còn nhạy cảm.
Ninh Cẩm Vân này có công việc chính thức, lại còn từng đi học, không giống như nhân viên phục vụ nhà khách ở huyện không có văn hóa và nông dân ở nông thôn dễ bị nắm thóp.
“Nói đi, bà muốn điều kiện gì mới để con gái bà rời xa người đàn ông của tôi!” Tần Hồng Tinh khịt mũi nói.
Ninh Cẩm Vân đảo mắt, cô gái trước mặt này trông có vẻ xuất thân từ gia đình điều kiện rất tốt, lại còn đến từ thủ đô.
Hơn nữa còn đuổi theo người đàn ông bị điều xuống kia đến đây.
Vậy chẳng phải có thể đòi tiền của cô ta hoặc bảo cô ta làm gì đó sao, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh!
Khuôn mặt gầy gò của Ninh Cẩm Vân nở một nụ cười quái gở: “Đồng chí nữ này đã thẳng thắn như vậy, chúng ta cũng không cần phải làm ầm lên.”
Trong mắt Tần Hồng Tinh hiện lên sự khinh miệt, cô ta biết đám nhà quê tỉnh lẻ này chỉ hám lợi.
Giống như đám họ hàng nghèo ở quê bố mẹ cô ta, luôn muốn lên thủ đô kiếm chác, xin tiền hoặc nhà và việc này việc nọ.

Ở thôn Tứ Đường.
Ninh Tú Phân còn chưa biết toan tính của mẹ nuôi mình, đang cầm một lá thư giới thiệu hào hứng chạy về căn nhà trong chuồng bò.
“Vinh Cẩm Thiêm, được rồi! Được rồi! Chủ nhật đi lên huyện với tôi, chúng ta đi xem nhà, rồi đi tìm anh Chương!”
Vinh Cẩm Thiêm vừa làm ruộng về, rửa tay xong, nhìn thấy Ninh Tú Phân phấn khích chạy vào, đến mức không để ý Tiểu Bạch chạy về phía cô.
Cô suýt nữa giẫm phải đuôi Tiểu Bạch mà ngã.
Vinh Cẩm Thiêm nhanh tay lẹ mắt, đưa tay đỡ lấy nửa người cô, sau đó ánh mắt lóe lên, đột nhiên buông tay để cô ngã thẳng vào lòng anh.
Cả khuôn mặt tròn nhỏ của Ninh Tú Phân vùi vào lồng ngực rắn chắc của anh, bị anh ôm trọn.
Cô cảm nhận được sự rắn chắc và hơi ấm từ những cơ bắp phập phồng trên lồng ngực săn chắc của anh, mặt chợt đỏ bừng!

Ads
';
Advertisement