Sau khi tái sinh, ta kết hôn lần nữa - Ninh Tú Phân

Anh không để ý tự mình ra trận từ lời nói suông của cô.
Hy sinh bề ngoài không quan trọng, cuối cùng là vì đạt được mục tiêu.
Vinh Cẩm Thiêm chậm rãi ăn mì nước, nhẹ nhàng cong khóe môi lên.

Tuy rằng Ninh Tú Phân hơi khó chịu, nhưng nhìn anh tắm rửa sạch sẽ ngồi trước mặt, yên tĩnh ăn cơm cô nấu như vậy, lạnh lùng đẹp trai.
Đẹp như tấm áp phích, không biết vì sao sự bực bội trong lòng đã tiêu tán đi nhiều.
Ngoại hình đẹp chiếm ưu thế, làm chuyện xấu dễ dàng được tha thứ.
Ninh Tú Phân vô cùng phỉ nhổ bản thân không nguyên tắc không lập trường, ánh mắt lại lén lút nhìn anh.
Sống đến thế kỷ sau, bị gen Z làm lệch gu thẩm mỹ thích mặt trắng nhỏ, đáng bị khinh bỉ!
Nhưng thật ra cô biết mình luôn thích kiểu nhân vật nhìn như lạnh lùng nhã nhặn thế này, Lý Diên không phải.
Huống chi anh trai Vinh chỉ có khuôn mặt trắng trẻo, chứ thật ra thân hình thẳng tắp, eo thon vai rộng, khỏe khoắn có lực.
Bản lĩnh và sự tàn nhẫn của anh có thể so với đại đội trưởng bộ đội đặc chủng hàng đầu mười mấy năm sau mà cô đã từng thấy, chứ không phải diễn viên có ngoại hình ưa nhìn, yếu đuối không ôm nổi diễn viên nữ trên ti vi đời sau.
Người như vậy lại bị một bà già nông thôn như dì ba Vương bắt nạt…
Ninh Tú Phân vừa và cơm vừa vụng trộm thưởng thức trai đẹp.
Kết quả là càng nghĩ càng tức, cuối cùng cô bật hỏi: “Bà ta chửi mắng khó nghe thế mà anh không tức giận sao?”
Bình thường anh không tốt tính như vậy.
Trước đó cô không cẩn thận “Sàm sỡ” anh một chút, anh lại đòi chia giường, tỏ vẻ khó ưa, khó chịu với cô rất nhiều ngày.
Vinh Cẩm Thiêm đang gắp thức ăn dừng lại, vô cảm nói: “Lời bà ta nói không phải sự thật, không cần lãng phí hơi sức để tức giận.”
Ninh Tú Phân tức giận bĩu môi với cánh gà trong bát, ra sức cắn một miếng: “Không phải là sự thật?”
Vinh Cẩm Thiêm liếc cô: “Anh không nhỏ cũng không mềm, lại càng không phải là phụ nữ.”
Ninh Tú Phân lườm anh: “Cái gì không nhỏ, không mềm, không phải phụ nữ… Khụ khụ khụ…”
Lần này đến lượt cô bị sặc thịt gà giống Trần Thần.
Vinh Cẩm Thiêm giơ tay vỗ lưng cô, thản nhiên nói: “Ăn từ từ.”
Mặt Ninh Tú Phân nóng lên, vừa đổ nước vừa hất tay anh ra: “Nhưng ai biết!”
Vừa thốt ra lời, cô biết mình nói bậy.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo, biểu cảm hơi kỳ quái: “Sao, em muốn nhìn, hay muốn biết rõ?”
Thoáng cái Ninh Tú Phân đỏ từ đầu đến cổ, nỗ lực coi nhẹ những lời anh nói, cố thay đổi đề tài: “Tôi nói… Sau này người trong thôn bắt nạt anh, có phải anh vẫn chịu đựng như vậy không?”
Vinh Cẩm Thiêm ngẩn ra, bình tĩnh trả lời: “Ừm.”
Ninh Tú Phân nghe vậy, khuôn mặt tròn nhỏ vốn đã nóng lại càng nóng hơn… Lần này là bị tức.
Cô nheo mắt to, khịt mũi: “Anh còn ừm, vậy lúc trước mấy người Vương Kiến Hoa đánh anh, sao anh không đành lòng hả, bọn họ cũng là nhân dân!”
Vinh Cẩm Thiêm bình tĩnh nói: “Bọn họ lập kế hoạch muốn đánh người, thuộc về phần tử phạm tội, nên có thể ra tay.”
Phụ nữ nông thôn thiếu kiến thức không giống phần tử phạm tội lưu manh ra vẻ đạo mạo như Vương Kiến Hoa kia.
Ninh Tú Phân thật sự tức cười, đập “Bốp” đũa xuống: “Dì ba Vương lấy phân bò ném anh, chửi tục, không thuộc về phần tử phạm tội, nên anh mặc kệ à? Sao tôi không biết anh thánh mẫu vậy chứ?”
Anh còn rất có nguyên tắc, biết sự khác nhau giữa “Quy định xử phạt về an ninh trật tự” với “Luật Hình sự” của mười mấy năm sau à?
Anh nhịn giỏi thật!
Vinh Cẩm Thiêm vừa gắp thức ăn vừa thản nhiên nói: “Thánh mẫu là cái gì? Vẫn luôn như vậy, không có gì không thể nhịn.”
Giọng điệu bình thản lại khiến biểu cảm và trái tim của Ninh Tú Phân thắt lại một cách khó hiểu.
Anh ngước đôi mắt sâu thẳm lên nhìn cô, giọng trầm thấp: “Hơn nữa, không phải em luôn chắn đằng trước anh sao?”
Ninh Tú Phân ngây ra, hơi mất tự nhiên mím miệng: “Nhưng… Nhưng tôi không thể luôn luôn ở bên cạnh anh… Ờm, che chở cho anh.”
Rõ ràng là một người lạnh lùng kiêu ngạo, sao có thể nói ra lời mâu thuẫn như vậy một cách trôi chảy khi được một cô gái như cô che chở chứ.
Mà sao hôm nay người này đột nhiên không nói bậy…
Quái lạ…
Tai cô lại bắt đầu nóng lên, vội bưng bát cơm lên và: “Bây giờ không giống ngày xưa, gặp phải đàn bà chanh chua như vậy, anh không tiện ra tay thì rời đi ngay, bà ta cũng không đuổi kịp anh, đừng đứng ngây ra đó để người ta bắt nạt.”
Bây giờ không phải mấy năm trước, mặc cho người khác bắt nạt!
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô: “Được.”
Ninh Tú Phân ngẫm nghĩ, lại dặn dò thêm: “Chờ chúng ta lên huyện ở, sẽ không có chuyện như vậy nữa!”
Tóm lại vẫn phải để anh trai này lên huyện mới được, còn ở đâu thì thuê nhà nhỏ là xong.
Anh vẫn cười thản nhiên: “Được.”
Ninh Tú Phân bị Vinh Cẩm Thiêm nhìn mà bực bội, lại càng mất tự nhiên.
Sao anh trai này lại đột nhiên “Ngoan ngoãn” nghe lời cô nói vậy, rõ ràng là người rất ngang bướng mà.
Dựa theo cách nói của mười mấy năm sau… Sói đầu đàn biến thành chó con.
Nhưng mà không hiểu sao trong lòng cô lại hơi kiêu ngạo… Ông lớn mà mọi người ngưỡng vọng sau này hiện đang được cô nuôi và bảo vệ.
Hai mươi năm nữa nhắc lại chuyện này, cũng đáng để viết một bản tin thông tấn.
Ninh Tú Phân nghĩ tới nghĩ lui, không kìm được vừa ăn canh vừa nhếch khóe môi lên.
Chậc chậc… Nói thật, cô cảm thấy khá tốt sau khi đứng lên ở đời này.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn ánh mắt tự đắc, miệng nhỏ nhếch lên của Ninh Tú Phân.
Chỉ đôi ba câu là con thỏ lông xoăn này lộ hết cảm xúc ra, nếu thật sự là đặc vụ nhỏ, cũng là người có thành tích đếm ngược trong ban huấn luyện đặc công.
Anh khép hờ hàng mi dài đen, khóe môi khẽ nhếch.
Ăn cơm xong, Vinh Cẩm Thiêm chủ động dọn dẹp bát đũa nồi niêu và bếp lò.
Ninh Tú Phân rất hài lòng với thành quả dạy dỗ anh “Bạn cùng nhà” này.
Hai người ở cùng một nhà, việc nhà phải cùng nhau làm, không có chuyện ai giúp ai.
Khi Vinh Cẩm Thiêm thu dọn bát đũa ở sau nhà xong, lấy khăn lau tay đi vào, Ninh Tú Phân đã vùi đầu làm bài thi…
Ông cụ Đường lại vui vẻ tặng cô mười bộ bài thi mới làm lễ vật đầu xuân cho cô!
Vinh Cẩm Thiêm nhìn vẻ xui xẻo cắn bút vắt óc suy nghĩ của cô, hơi buồn cười.
“Đúng rồi, cho em cái này.” Anh đưa túi vải nhỏ mình mang về hôm nay cho Ninh Tú Phân.
Ninh Tú Phân không làm được đề toán kia, đang bực bội, cắn bút nhíu mày nhìn cái túi trong tay anh: “Cái gì vậy?”
Vinh Cẩm Thiêm thấy cô không định nhận, nên tự mình lấy một gói vải nhỏ từ trong túi tiền của mình ra đặt lên bàn.
Chất liệu gói vải sáng bóng, mềm mại, nhẵn nhụi, dán nhãn giấy tơ tằm.
Vừa để xuống đã tản ra thành các hình tam giác…
Ninh Tú Phân ngẩn ra: “Đây là…?”
Vinh Cẩm Thiêm thản nhiên nói: “Quần lót nữ, nhờ đồng đội mang hộ từ Hàng Châu về, hoàn toàn làm bằng tơ tằm, nghe nói mặc rất tốt.”
Ninh Tú Phân nghe vậy khóe mắt co rút: “Anh… Anh bảo đồng đội anh mua quần lót tơ lụa hộ tôi từ tận Hàng Châu xa xôi? Anh có thể đừng mua đồ vớ vẩn từ ngàn dặm xa xôi không?”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô như bị sét đánh, mua đồ vớ vẩn là gì? Sợ anh mua nhầm size hả?
Anh nhướn mày kiếm, phân tích rõ ràng: “Eo em thon, người cũng gầy, vốn nên mặc size nhỏ, nhưng thứ nhất, anh để ý quần lót phơi lên của em khá lớn.”
Anh tạm dừng, ánh mắt lạnh lùng rơi vào nửa người dưới của cô: “Thứ hai, tỷ lệ hình thể của em đặc thù, vòng eo thon, tỷ lệ mông eo chênh lệch lớn… Chắc em mặc size lớn của nữ, anh không mua sai đâu.”
Khi anh ngắm bắn mục tiêu, quan sát hướng gió, khoảng cách, hình thể mục tiêu, chưa bao giờ mắc sai lầm!

Ads
';
Advertisement