Sau khi tái sinh, ta kết hôn lần nữa - Ninh Tú Phân

Ninh Tú Phân ngoan ngoãn ban ngày ra ruộng làm việc, buổi tối ôn bài tập.
Mấy ngày nay , Vinh Cẩm Thiêm đều lo liệu hết chuyện cơm nước, rửa bát, kể cả đun nước tắm, là “đàn ông mẫu mực”.
Cô có một cảm giác kỳ lạ – là cảm giác trước khi đi thi đại học.
Mỗi tối bốn bộ đề, viết đến hoa mắt chóng mặt, nhưng cô vẫn kiên trì, cũng chẳng thấy Vinh Cẩm Thiêm có ý định “nắn xương” cho cô.
Đến tối ngày thứ tư, Vinh Cẩm Thiêm có việc phải đi một chuyến lên huyện.
Bữa tối cô phải tự nấu nướng, ăn xong định đi rửa bát thì bỗng nhiên nhìn thấy Tiểu Bạch ở trong sân nhìn trước ngó sau, vậy mà lại lén lút cắn sợi dây da treo trên cao –
Đầu kia của sợi dây được buộc vào hàng rào.
Ninh Tú Phân trơ mắt nhìn Tiểu Bạch tự cởi dây da xuống, ném xuống đất, sau đó ngậm miếng thịt Vinh Cẩm Thiêm đưa cho nó, nhanh nhẹn nhảy qua hàng rào chạy mất.
Nếu hôm nay cô không ăn cơm muộn, cô còn không biết Tiểu Bạch còn có thể tự trốn thoát.
Cô nhịn không được đứng dậy đuổi theo, Tiểu Bạch được nuôi trong sân nửa năm nay, rất hiểu tính người, đã thế còn biết trông nhà.
Ngăn được nhiều kẻ xấu có ý đồ dòm ngó căn nhà nhỏ trong chuồng bò.
Ninh Tú Phân thật sự không nỡ để Tiểu Bạch cứ thế chạy mất: “Tiểu Bạch, quay lại đây!”
Tuy nhiên, ngoài dự đoán của Ninh Tú Phân, Tiểu Bạch không chạy xa, nó nhảy qua hàng rào, ngậm miếng thịt chạy đến gốc cây lớn phía sau nhà không xa.
Ở đó có một bóng đen cao lớn bốn chân khác đi vòng ra từ phía sau gốc cây, nghênh đón Tiểu Bạch – đó là một con sói lớn màu xám đen oai phong lẫm liệt rất đẹp!
Phía sau còn có hai con sói xám có kích thước nhỏ hơn một chút đi theo.
Vừa nhìn thấy Tiểu Bạch, con sói đen kia liền tiến lên, âu yếm liếm liếm đôi mắt to, chóp mũi hồng hào của Tiểu Bạch.
Hai con sói rất thân thiết, Tiểu Bạch còn ném miếng thịt xuống chân sói đen, liếm liếm hàm răng sắc nhọn và cái miệng của nó, ra hiệu cho nó ăn.
Sói đen lại không ăn thịt ngay, mà đột nhiên nhe răng trợn mắt gừ gừ về phía hai con sói xám khác muốn liếm đuôi Tiểu Bạch.
Trên mắt sói đen có một vết sẹo, bộ lông xù xì như gai nhọn, khi nhe răng càng lộ ra vẻ hung dữ.
Hai con sói xám kia rõ ràng là thuộc hạ của sói đen, rên rỉ cúi đầu, không dám lại gần dòm ngó con sói cái nhỏ xinh đẹp nữa, ngoan ngoãn lùi lại.
Sói đen lúc này mới vui vẻ đi ăn thịt, cũng không quên dùng đuôi quấn lấy con sói cái màu trắng xám mà nó yêu quý.
Ninh Tú Phân đứng nhìn từ xa, âm thầm thở dài.
À, cô quên mất quên mất rằng ban đầu, khi tâm trạng không tốt, ông lớn Vinh đã lên núi cho bầy sói một trận no đòn, rồi cưỡng bức bắt Tiểu Bạch Lang xuống núi làm chó.
Sói cái nhỏ vừa mới trưởng thành, là ừm… vốn đã có sói đực rồi, bị Vương Mẫu Nương Nương Vinh lạnh lùng chia rẽ uyên ương.
Haiz, thôi bỏ đi, cần gì vì trông nhà giữ cửa mà ép một đôi sói có tình phải trở thành Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá, Chức Nữ và Ngưu Lang chứ!
Sau này kiếm con chó cỏ nhỏ trông nhà là được rồi!
Ninh Tú Phân lắc đầu cảm khái vô cùng, xoay người trở về phòng.
Chỉ là cô hoàn toàn không ngờ tới, lúc cô rửa bát xong đi ra, liền nghe thấy tiếng “cồm cộp cồm cộp” của bát đựng thức ăn.
Cô xách đèn đi ra, liếc mắt một cái đã thấy một bóng dáng quen thuộc đang nằm bò trong sân –
Tiểu Bạch đang nằm bò trong sân, vừa liếm miệng, vừa dùng móng cào vào bát đựng thức ăn tạo ra tiếng “cồm cộp cồm cộp”.
Thấy Ninh Tú Phân đi ra, Tiểu Bạch liền ngậm bát đựng thức ăn chạy đến, đôi mắt màu xanh huỳnh quang đầy vẻ tủi thân “ư ư ư” kêu lên.
Kiểu như nó không được ăn no, bị ngược đãi vậy.
Ninh Tú Phân lại nhìn lên cổ nó, sao nó lại tự đeo vòng cổ vào, còn treo sợi dây da dắt chó lên chỗ cao trên hàng rào.
Ninh Tú Phân: “…”
Ôi trời, ban đầu cô còn tưởng đây là truyền thuyết Lương Chúc phiên bản sói, không ngờ mẹ kiếp đây là một cặp lừa đảo đến lừa ăn lừa uống!
Ninh Tú Phân bị chọc cười, mũi chân đá một cái vào mông nó, mắng:
“Tao nói sao dạo này mày ăn khỏe thế, hóa ra là đi nuôi trai bao rồi, cái đầu óc si tình của mày thật giỏi đấy, hết đồ ăn rồi, cút xéo!”
Tiểu Bạch bị đá đau mông: “ư ư!!” kêu lên, đôi mắt màu xanh huỳnh quang đầy vẻ hoảng sợ và chột dạ.
“Ai nuôi trai bao?” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông đột nhiên vang lên.
Ninh Tú Phân sửng sốt, nhìn bóng người cao ráo bước vào sân, ánh đèn mờ ảo trong tay phản chiếu khuôn mặt với những đường nét rõ ràng của người đàn ông, tuấn tú lạnh lùng.
Ừm, đúng chuẩn trai bao, cô nuôi.
Ninh Tú Phân bỗng nhiên có chút chột dạ sờ sờ chóp mũi, hình như cô cũng đang nuôi trai bao, ừm, kiếp này cô cũng giỏi giang thật đấy.
Cô khẽ ho một tiếng: “Anh về rồi à?”
Sau đó, cô kể lại chuyện Tiểu Bạch cho Vinh Cẩm Thiêm nghe.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn về phía Tiểu Bạch, dọa con sói cái nhỏ sợ hãi trốn sau mông Ninh Tú Phân, lén lút nhìn vị sát thần trước mặt qua giữa hai chân cô với vẻ lấy lòng, điên cuồng vẫy đuôi với anh.
Vinh Cẩm Thiêm liếc nhìn ra bên ngoài hàng rào, thản nhiên nói: “Nuôi một con cũng là nuôi, nuôi hai con cũng thế, cứ coi như trông nhà thêm con chó.”
Thực ra anh đã sớm phát hiện con sói cái nhỏ cực kỳ thông minh, con sói đen kia cũng vậy, hai con này dạo gần đây, một con trong sân, một con ngoài sân lại thông đồng với nhau.
Tuy nhiên tâm trạng anh dạo này khá tốt, nên mặc kệ chúng thông đồng với nhau. Dù sao bản thân anh cũng đang, ừm, quan sát mục tiêu.
Ninh Tú Phân sững sờ: “Hả, sao tự nhiên anh tốt bụng thế, nuôi sói tốn nhiều thịt lắm đấy!”
Sói không phải chó, lại là loại sói hoang dã này, thức ăn cũng khác, tính cách lại hoang dã.
Mà nếu cô nhớ không nhầm, trước đây anh suýt nữa ném đá chọi mù con sói đen đến cứu Tiểu Bạch.
Vinh Cẩm Thiêm nheo đôi mắt phượng hẹp dài, cười: “Anh có bản lĩnh nuôi thì có bản lĩnh kiếm thịt, sao, trong lòng em anh không phải người tốt bụng à?”
Anh vốn đẹp trai, cười lên càng đẹp trai hơn, nhưng Ninh Tú Phân thấy anh cười đến nổi gáy lạnh toát.
Cô vội vàng lắc đầu, đôi mắt đen láy rất ngạc nhiên: “Ai nói thế, trong lòng tôi, đồng chí Vinh Cẩm Thiêm luôn là đồng chí tốt bụng dịu dàng!”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn bộ dạng mặt không đổi sắc nói dối trắng trợn của cô, lông mày kiếm hơi nhướng lên: “Còn chưa bắt đầu làm bài tập, tối nay em làm xong hết được à?”
Mẹ kiếp… Cô quên mất! Một bộ đề cũng chưa làm, tối nay một giờ làm xong hết được sao?!
Mặt mày Ninh Tú Phân tái mét, cô vỗ đùi cái bốp: “Chết rồi!!”
Lập tức quay đầu chạy về phòng.
Vinh Cẩm Thiêm cúi đầu nhìn con sói cái nhỏ màu xám trắng không còn chỗ dựa, đang run rẩy trước mặt anh, hoảng sợ và lo lắng.
Anh cúi đầu sờ sờ trán nó, cười khẩy: “Ngoan ngoãn dẫn con chó của mày vào thành phố trông nhà giữ cửa, không được cắn người lung tung, nếu không…”
Anh không nói nếu không thì sao, xoay người cũng đi vào căn nhà trong chuồng bò.
Tiểu Bạch ngẩn người, bọn nó đâu phải chó!
Thôi, kệ đi, làm chó có thịt ăn!
Nó liền vui mừng kêu “ư ư” về phía bên ngoài hàng rào, không bao lâu con sói đen to lớn lúc nãy cũng đến.
Nó do dự một chút, rồi nhanh nhẹn nhảy vào trong.
Vinh Cẩm Thiêm ngồi bên cạnh Ninh Tú Phân, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô đang vùi đầu vào bài tập, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại dưới ánh nến có cảm giác mềm mại như nhung.
Anh lại nhìn ra ngoài cửa sổ, hai con sói dính lấy nhau, nằm bò trong sân, con sói đen to lớn đặt chân lên lưng con sói cái nhỏ, âu yếm liếm lông, con sói cái nhỏ vui vẻ liếm lại nó.
Trong lòng anh khẽ động, giơ tay học theo con sói đen, dừng tay lại cách lưng Ninh Tú Phân nửa tấc.
Sau đó, từ từ tiến lại gần lưng cô.

Ads
';
Advertisement