Phản Diện Lại Muốn Trèo Giường

Chương 7: Xong nhiệm vụ liền cút đi cho khuất mắc

Tĩnh Hy vừa chật vật leo được lên giường, cổ tay đã bị Bạc Lăng thô lỗ kéo xuống giường, động tác mạnh bạo vô cùng.

Trong chốc lát Tĩnh Hy nằm xuống lớp giường, đầu óc choáng váng, chiếc váy mỏng lúc này có chút bị lệch.

Tĩnh Hy rốt cuộc cũng trở nên hoảng loạn, chỉ biết dùng ánh mắt yếu ớt nhìn hắn. Thế nhưng Bạc Lăng một chút cũng không thương cảm.

Trong tâm trí hắn sớm đã mặc định, Tĩnh Hy cô vốn là người con gái tệ hại.

Ngoài việc giúp hắn giải độc, tuyệt đối không nên có ý nghĩ gì quá phận.

Bạc Lăng kiêu ngạo nhìn cô, cơ thể hắn trướng đau vì loại kịch độc phát tác, bộ dáng chật vật, giọng nói thô ráp kiềm nén cơn đau, hơi thở dồn dập khó khăn.

Giọng nói lạnh lẽo kiêu ngạo vang lên, lực tay siết chặt chiếc cằm nhỏ của Tĩnh Hy.

“Công dụng của cô là chữa bệnh cho tôi, xong nhiệm vụ liền cút đi cho khuất mắc.”

Tĩnh Hy nhìn hắn không nói gì, một bộ dáng yên phận vô cùng. Cô tiếp cận hắn có mục đích, kể cả hắn tìm đến cô cũng vì lý do.

Nếu không, Bạc Lăng thật sự đã đủ khả năng khiến cô ngỏm từ ngay tập đầu.

Cơn đau nhói lên từ đợt phát tác căn bệnh của cả hai, Bạc Lăng cúi xuống chạm lên môi cô, hung hăng hôn lấy mà cắn mút. Hơi thở thiếu nữ mềm mại, khiến tâm trí hắn dần trở nên thoải mái hơn.

Mà cơn đau cả hai phải chịu, vào giờ phút này đều giảm rõ rệt.

Bạc Lăng qua lời cổ y nhân biết rõ, việc tiếp xúc ngoài chỉ đơn thuần giảm chứ không hề triệt tiêu mầm mống căn bệnh.

Hắn cần phải làm loại chuyện kia!

Nụ hôn mỗi lúc một sâu, dần dần gặm cắn lấy cánh môi, ngang tàng chiếm đoạt như đúng bản chất hắn.

Tĩnh Hy theo lời đồn đã từng qua vô số nam nhân, hiển nhiên việc Bạc Lăng chung đụng với thân thể một kẻ như cô, sự tức giận mỗi lúc càng dâng lên.

Đôi môi của cô hiện tại được hắn hôn, hẳn là đã hôn qua vô số kẻ khác. Hắn càng sinh cảm giác chán ghét cùng cực.

Nếu không phải vì sử dụng để làm giải dược, hắn thật sự càng không muốn hít thở chung một bầu không khí.

Nụ hôn mạnh bạo hơn, cắn lấy đầu lưỡi, tiến công chiếm đất tước đoạt hơi thở, Tĩnh Hy khó khăn vùng vẫy ý định muốn né tránh. Cơ thể nhỏ nhắn của cô, làm sao có thể chịu đựng được cơ thể to lớn gấp đôi trước mặt khi hắn công phá.

Mọi thứ thuộc về hắn đều thô bạo rõ rệt.

Hệt như tính cách thiết lập một phản diện.

Ngay khi bàn tay vùng vẫy, hai cổ tay bị hắn nắm bắt, trực tiếp ép ngược lên đỉnh đầu.

Vai áo mỗi lúc một lệch hẳn, cơ thể mỏng manh nhưng quyến rũ mỗi lúc một hiện ra trước ánh mắt Bạc Lăng, chỉ vì điều này, ánh mắt hắn mỗi lúc một tối hơn.

Hắn vẫn chưa trải nghiệm loại chuyện kia, nhưng không đồng nghĩa hắn không biết thứ gì.

Dù gì bản chất Bạc Lăng cũng là một người đàn ông bình thường, loại chuyện ham muốn tình dục, cùng một nữ nhân trên giường, làm sao có thể không sinh ra cảm xúc khác lạ.

Để hai con người không yêu thương ôm ấp lấy nhau, lại còn bắt ép làm loại chuyện tình thú, thật sự là một điều khó khăn.

Lúc Bạc Lăng buông tha cho đôi môi nhỏ, đôi môi cô đã bị sưng lên đáng thương. Ánh mắt hắn đục ngầu nhìn cô, yết hầu nhấp nhô liên tục.

“Tại sao cô biết tôi mắc loại bệnh này, hơn hết còn biết cả loại cổ trùng hiếm có tôi đang tìm kiếm? Nói đi, có ý đồ gì?”

Hai vấn đề này, ngoài người thân cận của Bạc Lăng biết, một kẻ ngoài như Tĩnh Hy vốn không có khả năng.

Thời khắc bị hỏi câu này, Tĩnh Hy thật sự hoảng loạn. Mái tóc lúc này hơi rối, hơi thở dồn dập nhìn vào đáy mắt lạnh lẽo đầy sự chán ghét của Bạc Lăng.

Cô sợ bị bại lộ. Tiết lộ tình tiết truyện là điều bị cấm.

Trong vài phút ngắn ngủi, chỉ thấy Tĩnh Hy nhìn hắn, ánh mắt cô đầy chân thành mà lên tiếng.

“Tôi yêu anh, vì vậy lén lút tìm hiểu toàn bộ…”

Đây là lý do hợp lý nhất.

“Vì yêu anh nên mới bất chấp mọi thứ mà tìm hiểu.”

Một lần nữa, Tĩnh Hy khẳng định tình yêu.

Trong ánh mắt Bạc Lăng ban đầu đầy nghi hoặc, nhưng khi nghe cô nói, ánh mắt hắn toàn bộ đều là sự chê bai ra mặt.

“Yêu tôi, cô nghĩ cô xứng sao?”

Phải rồi, câu thoại kinh điển của một loạt nam chính và nam phụ. Trong mắt bọn họ, ngoài nữ chính sẽ không một ai có khả năng khiến họ phải lòng. Nữ chính mới là điều tuyệt vời nhất.

Tĩnh Hy khẽ liếm đôi môi, cơn đau vì bị hắn cắn, đôi môi sưng lên càng tạo dáng vẻ đáng thương.

“Tôi biết tôi không xứng với ngài.”

Toàn bộ dáng vẻ mê người của Tĩnh Hy vậy mà lọt vào mắt Bạc Lăng, cả người hắn dần nóng rực.

eyJpdiI6IjNPcU9rM0tRamF4TUtHWUZhU0F4elE9PSIsInZhbHVlIjoidndUMlwvdXZLeXZ0UVJwRldnNmsrcGVlT1RiWFlib0ZGeklKdldcL1lvXC8wSHFQZEtGSDlXKzM5TzhWR2k2TURpaFJBWmxtNHM4VmpHamdDbjA2NnFMU3NIb2VVcitcL0N4N0hmOGg1RmRsUHFyYWM0WFhmOUVtUEVTVlB1ditqYVowVlpTWVdlMDZBejJSR1kxOUwrY2ZaZWlURjgwWWNyV3pId2dwXC8yTU5FTUtuRHI3K251dEcyOEZEbDlIY21CcDNaWnpKSE01TkZZSnYxMGd1N3UwZ0UzeTMxYkJMejcwbENhdXZYWmV3K2xHXC92MG1rZ1lYTm5KeXZxQnhieG1ReTlLZjlOeWtYNFJHY3BJU0JxNXhpXC9RbHhocGNpbEZmWFNTRk1TWDJYWVhTTlhlcVE4QW42VTlwUGc1ZDdMRnAzZUt1Mm1rVDNKY2ZtNVBVMW1rS3EwMmo3NG5cL0ZnRnVJRzVMZ0JzVE5CbzJxR1RjdHlBYUFXTE5GeCtia05MNVwvTFJLZnNXZFlrN0VteldrZnFuQVlSTmlxb3JNbmhOZDdHUkdpZHd6KzczNnRiNVZMRGUzZG0rU3JYNis1MWNtUGpVTE5cL0hVSG1kTVJrYUFSb0xxbW5RPT0iLCJtYWMiOiIzNGQxODU1ZmE2MWZmNzhhMWE3MWMxNTI1OTU4ODBlMmI3M2IwNTZkMzM4OGQwNjc0M2FkZjQ5NzRkNmQ4NzQyIn0=
eyJpdiI6IktLVEFNeDVBdlpEYW9IVTM2QXZUdmc9PSIsInZhbHVlIjoieXBOcUwyU1ZkNWh1Q0dDMEVlQkNIOFllTHdmb21ya2JXUGphQ2grejRiUnV0R1pBNmhVRm9YUGhsZ3prbTRcL2dHa3k1TEppaDRRVDFySzZ5QUd1N1NGY2g4ekhVVDlLXC9QVVo0WFVmVytQdzVMWWtcL0IzWXQ5Y3lFS1VVNGpJc05nK3FDdkFWdVB2dWdkNnZLQUtzRGh1alAydzVQRDdHaFwvc1Mrc3djSjZkSFJjSUVUZnRQR3MxVExFM3RLdWdDbm9weUlETzZ5QmxPXC9HelVnS21wTlFPaXJNY3RsMnVTcjdVRHZNQ1pXQmp3RHNEOU1FdlpBU1hLbHBDQjVyQlBiMGxYOTdjcVwvaDFcL09jT0U1MlFIbVBjUldQZm14WG1GdDM2Q2dSRGhDZ2pObFwvbkNmV09XXC9PRnQxN1JKU0pxTkwyWXVYRFBHUUdCRE5iVFN5MnhwTDlKYkdBXC9wOWRJeEpTbkdWODNqU3BON3hobHYzcnY1YzE1dXQ4K1VHcllSNHYwZkFxOWdSK1pYXC9xUWc5RDY2OE9Bc0ZqWTVPUjJKVTNlRzBWXC9ZQnFwQUFHdW9vdlp4RlRBTFF1SzRYbzlkWSIsIm1hYyI6ImIzYTI2MGIwZTg2MDlkYjk4MzZhNGU4ZWYwNTliMTZlNDUxNWY4NDBkMTczMmJlYTkyM2E0NzA5MmI3OGU0NGEifQ==

 

Ads
';
Advertisement