Phản Diện Lại Muốn Trèo Giường

Chương 6: Giải kịch độc

Chỉ còn một ngày nữa Bạc Lăng rơi vào trạng thái phát tác cơn đau của loại kịch độc kia.

Lúc Tĩnh Hy được đem về Bạc gia, toàn bộ người lập tức nhốt cô vào một căn phòng nhỏ. Trạng thái cô chẳng hiểu vì sao, trong lòng cơn đau rất ít dấy lên.

Đêm đến, bên trong cơ thể Tĩnh Hy như bị con gì đó bò qua lại, Tĩnh Hy ôm vội thân mình mà khó khăn lăn trên giường.

Tiếng khóc cứ thế vang lên, trông cô vô cùng đáng thương.

“Hệ thống, tôi đau, cơ thể tôi đau…”

[Kí chủ cố chịu đựng, bởi cô hiện tại mang cổ trùng, so với cơ thể phản diện Bạc Lăng tốt hơn cô nên hắn ngày mai phát tác, còn cô bây giờ đã ảnh hưởng dư âm. Cô yên tâm, một tháng phản diện phát tác ba đến năm lần, cô lại chỉ phát tác hai lần mà thôi.]

Tĩnh Hy vật vã, thân thể rã rời, cảm giác như hàng vạn con kiến đang bò bên trong không ngừng gặm cắn, mồ hôi trên trán mỗi lúc càng tuôn. Gương mặt ẩn nhẫn trở nên thê diễm.

Thì ra lấy cơ thể làm giải dược cũng chẳng hề tốt đẹp gì.

Hệ thống an ủi.

[Cơ thể kí chủ so với phản diện chịu đựng khi cổ độc phát tác chỉ là một phần mười.]

“Nhưng mà tôi đau…” Tĩnh Hy yếu ớt lên tiếng.

[Nếu hiện tại kí chủ có thể ngủ với phản diện như đêm qua, cơn đau sẽ không còn.]

“Không cần!” Tĩnh Hy lập tức phản bác.

Có thể ngày mai cô bị đem làm tế phẩm, cần gì phải chủ động tìm hắn.

Chỉ một phần mười mà đã đau đến mức này, liệu Bạc Lăng còn phải chịu cơn đau như thế nào?

Một đêm quằn quại, đến sáng Tĩnh Hy gần như kiệt sức. Thân thể rã rời nằm trên giường.

Hơn nửa buổi sáng cho đến trưa, người hầu thường xuyên mang thức ăn, nhưng chẳng ai một ai quan tâm đến việc Tĩnh Hy ra sao.

Gần nửa ngày, cơ thể Tĩnh Hy rốt cuộc khôi phục chút sức lực.

Đến giữa khuya, trong lúc Tĩnh Hy nằm chịu sự khó khăn, cửa phòng lần nữa bật mở.

Ánh mắt yếu ớt, Tĩnh Hy không còn hơi sức mà quan tâm.

Chỉ thấy vài người phụ nữ tiến vào.

giữa sự tĩnh lặng, một giọng người phụ nữ lên tiếng.

“Ông chủ sắp tới thời gian phát tác kịch độc, theo lời căn dặn, mang cô ta vào phòng ông chủ.”

Ngay lập tức, một giọng nữ khác ngăn cản.

“Lời quản gia truyền đến căn dặn, thân thể cô ta dơ bẩn, đem tắm rửa sạch sẽ mới có thể đem đến phòng ông chủ.”

Giọng nữ hầu kia khinh bỉ lên tiếng, chê bai tột cùng.

“Dơ bẩn là dơ bẩn, tắm rửa cỡ nào cũng không sạch sẽ. Biết đâu sẽ mang mầm bệnh cho ông chủ của chúng ta?”

Một tràng cười nhạo vang lên.

Cứ như thế, Tĩnh Hy trong mơ màng chìm vào một bể nước lạnh, thần trí cô từ mơ hồ trở nên tỉnh táo, vừa ngồi dậy vùng vậy đã bị cánh tay nữ hầu giữ chặt lại.

Tĩnh Hy lần đầu trải nghiệm, cô giờ phút này như một món đồ bị ném qua lại không thể phản kháng, sự tủi thân từ kiếp sống trước thật sự dâng lên. Cũng bộ dáng bị kẻ khác bắt ép như thế này.

Một lát sau, thân thể bị quấn lấy một chiếc váy mỏng. Vài người dìu dắt thân thể, đem đến trước cửa của một căn phòng.

Phía bên ngoài, trợ thủ đắc lực Đình Kiêu đứng canh gác, ánh mắt nhìn Tĩnh Hy kiểm tra sơ bộ.

Bạc Lăng biết trước hôm nay hắn sẽ phát tác kịch độc, vì vậy sớm đã chuẩn bị.

Vừa đẩy cửa phòng, Tĩnh Hy liền bị vài người đẩy vào. Cánh cửa phòng tối sầm đóng lại.

Cô ngồi trên nền sàn lạnh lẽo, hơi thở khó khăn.

Từ lần cuối đêm qua phát tác, hệ thống cũng không thấy xuất hiện.

Tĩnh Hy thật ra đoán được phần nào chính mình sẽ làm gì tiếp theo. Cơ hội cứu vớt phản diện rõ ràng trước mắt, thế nhưng sự hoảng loạn vẫn không giảm bớt, cô chưa kịp thích nghi.

Trong căn phòng âm u ít ỏi ánh sáng, Tĩnh Hy men theo vách tường lê từng bước, cơ thể run rẩy vì cơn đau đêm qua và tình trạng phát tác hiện tại.

Nơi hướng giường, thân ảnh người đàn ông đang ngồi, cô thấy được bóng lưng vạm vỡ của hắn. Hơi thở hắn hiện tại thô ráp lại trầm đục, như thể kiềm nén cơn đau.

giữa màn đêm, ánh mắt ngang tàng ấy quay nhìn Tĩnh Hy ngồi vật vờ trên nền sàn, chiếc váy ngủ mỏng manh hai dây, cơ thể mảnh mai, làn da trắng mịn, ánh mắt rưng rưng mà nhìn hắn đáng thương.

“Lên đây giúp tôi giải kịch độc, còn ngồi đó ngây ngốc làm gì.”

giọng nói như hét lên, đầy sự giận dữ lại mất kiên nhẫn,

eyJpdiI6IkhVdXB2UXlRcHhxQmNSWWZFaEkxTEE9PSIsInZhbHVlIjoiVk9pdjRyVkk0SUF3XC9DK3ZZdzdva2VjY1NhbXBPbjdodlNhZjNuWW9ENCs2akp0NTVtUjNaSWFmWTgyNm9qZ3NwV3E3TmhPQW9XK0FHd2QwSXNJWUpodTZnSU5wOTlkbHE1dW1yY3FGem9DSlBObkI0YkROQ0NxZ2tRcVwvb2ZNNVJzbEdLcERFXC9vUDFIVjBrRXNRaEhmeFwvdHJMcStNK2JvM2FSZWdSV2xRZUFTekdHYXRmVHA0KythaHp1YU9RdEVTQWNEa2dST3U3REMwNDk5cndzTnpQS3F3QkFoYTdcL0NpRnJBRHpmZE02dUt1Z0w2N3IrazBaXC9DODRtUUNIR0oxUlwvNStjd2VybFpidHV1QjlkTXZRPT0iLCJtYWMiOiI0NzZlOWYxOTJjNmMxNmMwNjYyOTlkYWE1OGJjNGU2MWU2YTMzNGQ3ODQwZjQ2NWI0ZjRlZjUzNWIyOGY2YzYxIn0=
eyJpdiI6InlmdEJEemJGb1pqeWJVN1lYb245ZXc9PSIsInZhbHVlIjoiNFZMMWcwYTdYMDJuRlZlVTRBSzVXK0JtbWlESFZkdWN2WVg2ZU5KRStxUnJjbkZmZnVhNnk1Y0lNMERzUDRXV0daTUZJTXdwdEs2TlZ6TEJmNms3cUZpWThxR3UybTZEYlhyVWJ4UXBwSTdCZmxadExoR3o1WXRRNnpQeHZjcjFxUFcydVlLcUJScEZrcU8zKzVMYnFZVVJ0S1R4RUZaUjN5b2IxdnVSN3N4R0p3cmNUaUN6UkVvYW1pQUdhN0ZNQnRNcW1uNFwvOGtYamJsdW9oUUZ4aHY1cEdHWTNIV3Q5R0h4M3FFbjEyaHQ3enJVTkVlVDVldGY0QmVOVmd5UDFVVURGOWExRjRhTHZnMnZicENZaDRocXhHUzdTb3dYcjRVN3ZlY3Q2aktGdWVzYUZHZlNpWnB6c3N3WnJHMGQ2IiwibWFjIjoiNDZhMmVjYmYzM2IwMDg1MTJjODM2ZmI4YzFkYTUwMTRlYjczM2Y1NGM4YzBhMGI2NWUzOGZkZjNkZjdjMjk3MSJ9

 

Ads
';
Advertisement