Minh Lan Nhược - FULL

Trong lòng Tiêu Lan Ninh cười khẩy, nhưng trên mặt lại rưng rưng lệ nhìn hắn: “Điện hạ… a!!”
Chưa dứt lời, nàng ta chỉ cảm thấy một luồng ánh sáng lóe lên.
Nàng ta chỉ kịp né người theo bản năng, cây trâm cài tóc vốn nhắm vào cổ họng nàng ta giờ đã đâm sâu vào vai!
Làn da Tiêu Lan Ninh trắng nõn, chưa từng chịu đựng nỗi đau nào lớn hơn việc ngã trầy da hay sơ ý đâm kim vào tay khi thêu thùa.
Lần này, quả thực không khác gì mất nửa cái mạng.
Ngay sau đó, cây trâm ngọc bị Thượng Quan Diễm Kiều rút ra khỏi vai.
Nàng ta đau đớn hét lên một tiếng thảm thiết, toàn thân run rẩy, bịt chặt vết thương đang rỉ máu, nhìn Thượng Quan Diễm Kiều với vẻ không thể tin nổi: “Điện hạ, người…”
Thượng Quan Diễm Kiều nhìn cây trâm bạch ngọc dính máu trong tay, thản nhiên nói: “Thân trâm cài tóc bằng vàng khảm ngọc này không phải làm từ bạch ngọc, mà là xương người – xương cánh tay của Minh Đế được ngâm dầu mài giũa mà thành, ngươi cũng coi như may mắn lắm rồi.”
Tiêu Lan Ninh nghe vậy, đồng tử nheo lại, toàn thân run rẩy: “Cái… cái gì…”
Đó là trâm cài tóc được mài giũa từ xương người chết! Hơn nữa còn là của tiên đế!!
Nàng ta đã đeo nó trên đầu lâu như vậy!
“Tại sao, điện hạ, tại sao lại đối xử với ta như vậy?!” Tiêu Lan Ninh đau như cắt, nghiến răng lảo đảo lùi lại.
Thượng Quan Diễm Kiều cúi đầu cười khẽ, khóe môi đỏ tươi hiện lên nụ cười quái dị: “Thượng Quan Hoành Nghiệp có từng nói với ngươi, đồ của Cửu Thiên Tuế không phải dễ lấy đâu, hắn từng thu nhận tiểu cô nương của bổn tọa, bổn tọa lập tức giết cả nhà hắn ta chưa. Ngươi lấy một cây trâm cài tóc của bổn tọa, bổn tọa lấy mạng của ngươi thì cũng không tính là quá đáng chứ?”
Lần đầu tiên trong đời Tiêu Lan Ninh thật sự cảm nhận được thế nào là sợ hãi!
Rõ ràng là người nàng ta ngày đêm mong nhớ, nhưng giờ phút này, nàng ta lại cảm nhận được từ trong xương cốt một nỗi kinh hãi lạnh sống lưng!
Nàng ta vừa run rẩy vừa lùi lại, vịn vào vật gì đó để giữ thăng bằng: “Điện hạ người… sao dám giết ta, người không sợ ta kêu lên… để cho tất cả mọi người đều biết bộ mặt thật của người sao!”
Từ lúc Thượng Quan Diễm Kiều ra tay với nàng ta là nàng ta biết mình không thể nào thoát khỏi hắn!
Thượng Quan Diễm Kiều thản nhiên nói: “Ừ, kêu to lên, nơi này cách tiền sảnh không xa, nhất định rất nhanh sẽ có người đến.”
“Người… người…” Tiêu Lan Ninh nhìn hắn với vẻ không thể tin nổi.
Thượng Quan Diễm Kiều đột nhiên đưa tay ra, rạch một đường nhỏ trên tay áo mình bằng cây trâm đó.
Tiêu Lan Ninh ngơ ngác nhìn động tác của hắn, ngay sau đó, thấy hắn nhìn nàng ta, nhướng mày với vẻ âm trầm và nham hiểm: “Còn không chạy, là muốn chết ngay bây giờ, hửm?”
Tiêu Lan Ninh vừa phẫn hận vừa mờ mịt nhìn hắn, tuy không hiểu hắn có ý gì, nhưng ngay sau đó, nhìn thấy hắn cầm cây trâm đang nhỏ máu đi về phía nàng.
Nàng ta lập tức kinh hãi che vai mình, chạy như bay ra khỏi cửa.
Thượng Quan Diễm Kiều nhìn nàng ta chạy trốn, không lâu sau bên ngoài cũng vang lên tiếng kinh hô.
Tiểu Tề Tử lập tức đi từ ngoài vào bên cạnh Thượng Quan Diễm Kiều, thấp giọng nói: “Điện hạ, bắt đầu rồi.”
“Ừ.” Thượng Quan Diễm Kiều cúi đầu, đôi mắt u ám, chậm rãi lấy khăn tay bọc cây trâm xương lại: “Từ khi không còn làm Cửu Thiên Tuế, đã lâu rồi không hát vở tuồng này, cứ chờ xem, lát nữa sẽ đến lượt lên sân khấu.”
Trong mắt Tiểu Tề Tử có chút lo lắng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Minh Lan Nhược vốn đang ngồi ở tiền sảnh, nói chuyện với Tiểu Bạch và mấy người khác, mọi người vui vẻ hòa thuận.
Đột nhiên nghe thấy tiếng hét chói tai của nữ tử, đám tướng sĩ Xích Huyết trong đại sảnh bỗng chốc im lặng, nhìn nhau.
Ban đầu còn tưởng nghe nhầm, nhưng chưa đầy một lúc sau, lại nghe thấy tiếng hét hoảng sợ của nữ tử.
Mọi người đương nhiên không thể ngồi yên, thấp giọng bàn tán: “Chuyện gì vậy?”
Minh Lan Nhược đặt chén trà xuống, đứng dậy nhìn quanh mọi người, thản nhiên nói: “Mọi người cứ ngồi tiếp tục ăn, phái người đi xem sao, đừng để náo loạn.”
Cảnh Minh đang định ra ngoài, liền thấy một nữ thủ vệ vội vàng đi vào, thấp giọng nói vài câu.
Cảnh Minh sửng ngạc, lập tức xoay người ghé vào tai Minh Lan Nhược, dùng công phu truyền âm nhập mật, nói nhỏ vài câu.
Minh Lan Nhược nghe xong, ánh mắt hơi lạnh: “Đem người đến hậu sảnh, tự đi mời điện hạ đến đây.”
Cảnh Minh gật đầu rời đi, Minh Lan Nhược thì đứng dậy ra hiệu mọi người tiếp tục ngồi, sau đó đi về phía hậu sảnh.
Sở Nguyên Bạch có chút lo lắng nhìn theo bóng lưng nàng, cũng đứng dậy đi theo.
Minh Lan Nhược vừa đi, Trần tướng quân liền cầm một phong thư vội vàng đi từ ngoài vào, sắc mặt vừa kỳ quái vừa âm trầm, vừa vào thấy Minh Lan Nhược không ngồi ở ghế chủ vị, lập tức đi về phía Tống Đường và Hồng tỷ.
Hồng tỷ thấy vẻ mặt ông ta có chút không đúng, nhíu mày: “Ngươi sao vậy?”
Trần tướng quân do dự một chút, không nói ngay tại chỗ, chỉ gọi Hồng tỷ và Tống Đường ra ngoài, đưa phong thư cho bọn họ: “Hai người tự xem đi, đây là thứ mà người của chúng ta vừa phát hiện trong số chiến báo.”
Hồng tỷ nghi hoặc nhận lấy, mở tờ giấy ra xem, cuối cùng ánh mắt rơi vào chữ ký cuối thư, sắc mặt lập tức đại biến.
Tống Đường thấy vậy, lập tức đưa tay nhận lấy: “Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì lớn, là tiền tuyến thất thủ, hay là vị tướng quân nào đó gặp chuyện?”
Nào ngờ thứ cầm trong tay lại là một bức thư cũ, nội dung càng khiến người ta kinh hãi!
“Bức thư này… từ đâu ra, nội dung bên trong có đáng tin hay không!” Trong lòng Tống Đường và Trần tướng quân đều nảy sinh nghi vấn giống nhau.
Sắc mặt Hồng tỷ cực kỳ khó coi, lo lắng nhìn về phía hậu sảnh.
Điều mà bà ấy lo sợ hai năm trước, rốt cuộc cũng xảy ra.

Cảnh Minh đến nhà ở hậu viện, hành lễ với Thượng Quan Diễm Kiều với vẻ mặt kỳ quái phức tạp: “Điện hạ, chủ quân mời người qua đó một chuyến.”
Thượng Quan Diễm Kiều thản nhiên gật đầu, cùng nàng ấy đi đến hậu sảnh.
Lúc hắn bước vào cửa, trong hậu sảnh đã có khá nhiều người.
Người đứng đầu đương nhiên là Minh Lan Nhược, bên cạnh là Quan Duyệt Thành và mấy vị lão tướng Xích Huyết khác.
Còn người đang quỳ trước mặt nàng là Tiêu Lan Ninh vừa được băng bó vết thương, đang bị một nữ thủ vệ túm lấy.
Tiêu Lan Ninh vừa nhìn thấy Thượng Quan Diễm Kiều, không khỏi rùng mình, co rúm người lùi lại, nhưng trong mắt lại lóe lên hận ý mờ mịt.
Đến lúc này, nàng ta vẫn không hiểu, tại sao hắn lại trở mặt nhanh như vậy!
Nam nhân này thật đáng sợ!
Thượng Quan Diễm Kiều lại không thèm nhìn nàng ta, chỉ nhìn Minh Lan Nhược, sau đó liếc mắt nhìn Sở Nguyên Bạch ở bên cạnh, ôn hòa nói: “Có phải đã làm chậm trễ giờ dùng bữa của Minh chủ quân rồi không?”
Minh Lan Nhược thấy hắn bình an vô sự, thần sắc bình tĩnh ung dung, còn có tâm trí để ghen tuông vớ vẩn, nàng khẽ nhướng mày.
Vị Diễm Vương điện hạ này toàn thân nguyên vẹn để Tiêu Lan Ninh chạy ra ngoài làm ầm ĩ, e là muốn diễn trò, nàng muốn xem vị chủ tử gia này lại muốn dựng vở tuồng gì, hát bài gì.
Minh Lan Nhược nheo đôi mắt xinh đẹp, bưng chén trà lên, nhấp một ngụm một cách tao nhã…
“Điện hạ nói đùa rồi, chỉ là hôm nay có người tố cáo điện hạ ở đây giết người vô tội vạ, nơi này dù sao cũng không phải quân doanh Tây Bắc, người mà ngài muốn giết lại là biểu tỷ của ta.”
Nàng dừng lại: “Cho nên, ta muốn nghe lý do của điện hạ.”
Sân khấu đã được dựng sẵn sau lưng nàng, vậy thì để hắn hát đi.

Ads
';
Advertisement