Minh Lan Nhược - FULL

Thượng Quan Diễm Kiều nhìn Minh Lan Nhược, ngẩn người ra một lúc.
Nàng… sao lại không hề có chút kinh ngạc nào?
Hắn khép bờ mi xuống, che giấu sự khác thường nơi đáy mắt, nhìn về phía Tiêu Lan Ninh đang quỳ trên mặt đất: “Hay là trước tiên để bản vương nghe thử vị ‘biểu tỷ’ này nói thế nào?”
Minh Lan Nhược cũng nhìn Tiêu Lan Ninh: “Ngươi nói trước đi.”
Tiêu Lan Ninh khựng người, nước mắt lập tức rơi xuống: “Ta… trước đây ta từng gặp điện hạ hai lần, điện hạ vô cùng ân cần đối với ta…”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người trong đại viện đều thay đổi, theo bản năng nhìn về phía Minh Lan Nhược.
Nhưng Minh Lan Nhược vẫn giữ nguyên thần sắc, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tiêu Lan Ninh lạnh: “Sau đó thì sao, ngươi muốn nói điện hạ muốn làm chuyện bất chính với ngươi?”
Tiêu Lan Ninh khẽ cứng đờ, cười khổ: “Chủ quân, ta tự biết bản thân chỉ là liễu yếu đào tơ, nào dám nghĩ đến những điều đó, nhưng mà đối với nam nhân mà nói…”
Nàng ta dừng lại: “Cho dù trong nhà có tuyệt sắc giai nhân, nhưng hoa dại bên ngoài thô ráp chưa từng chạm qua cũng đều là hoa thơm ngọt mật.”
Minh Lan Nhược nhướn mày, nhấp một ngụm trà: “Ừm, nói cũng có lý.”
Tiêu Lan Ninh thấy Minh Lan Nhược tán thành mình, cúi đầu xuống nghẹn ngào nói: “Ta tất nhiên không dám tiếp xúc nhiều với điện hạ, dù sao ta cũng muốn sống, nhưng mà… điện hạ mấy lần đêm hôm lẻn vào phòng ta, điện hạ thân thủ hơn người, ta cũng không dám lên tiếng.”
Lời này vừa nói ra, mọi người xôn xao, nhưng không ai dám lên tiếng.
Chuyện này… liên quan đến chuyện phòng the của chủ quân nhà mình.
Thượng Quan Diễm Kiều vẫn không để ý đến biểu cảm của những người khác, chỉ lặng lẽ quan sát Minh Lan Nhược, thấy thần sắc nàng vẫn ung dung.
Hắn nắm chặt tay áo.
Giờ phút này, tâm trạng của nàng có phải quá mức bình tĩnh rồi không?
Không giận, không nghi, không hờn.
Tiêu Lan Ninh cũng cảm thấy Minh Lan Nhược quá bình tĩnh, trong lòng bất an, nữ nhân này sao lại có thể nhẫn nhịn như vậy.
Xem ra hai người này quả nhiên là liên hôn chính trị, đương nhiên không quan tâm đối phương có dây dưa với người khác hay không, nàng ta cũng nghe đồn mùng mười lăm hôm trước, Minh Lan Nhược ra ngoài với một vị đào kép nổi danh cả đêm không về.
Đó là ngày đầu tiên nghênh đón Diễm Vương.
Như vậy, có thể nói chuyện khuê phòng cũng không thể chọc giận Minh Lan Nhược được.
Nhưng nàng ta vốn cũng chẳng có ý định chỉ bằng việc này mà có thể khiến Thượng Quan Diễm Kiều và Minh Lan Nhược bị liên lụy.
Nàng ta tiếp tục do dự nghẹn ngào nói: “Ta biết bản thân không có bản năng khiến điện hạ cứ nhớ mãi không quên, sau khi suy đi nghĩ lại, ta đoán e là vì trên người ta có thứ này.”
Nói xong, nàng ta đưa bức thư nhuốm máu ra.
Vừa rồi sau khi bị Thượng Quan Diễm Kiều dùng trâm cài tóc làm bị thương, nàng ta nhân cơ hội lấy lại bức thư mà hắn tiện tay đặt trên bàn.
Chỉ là không biết tại sao hắn lại để nàng ta chạy thoát, chẳng lẽ là vì gian phòng đó cách tiền sảnh quá gần, hắn không dám xuống tay?
Mặc dù cảm thấy có chút không đúng, nhưng trong lòng Tiêu Lan Ninh rối bời, vừa hận vừa giận vừa đau vừa phẫn, thật sự không muốn nghĩ ngợi nhiều.
Bất kể như thế nào, trước tiên cứ đưa bức thư này ra rồi tính tiếp!
Cảnh Minh đưa bức thư đó đến trước mặt Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược yên lặng nhìn Thượng Quan Diễm Kiều một cái, rồi nhìn về phía bức thư.
Đó là một bức thư đã ngả vàng, chất liệu mỏng đến cực điểm.
Trên đó viết, vào năm Tiêu gia già trẻ trai gái khiêng linh cữu hồi hương sẽ đổi sang đường nào, còn có bao nhiêu tàn quân chủ lực của Xích Huyết sẽ yểm hộ bọn họ thoát thân như thế nào…
Nhìn mà giật mình kinh hãi.
Minh Lan Nhược khẽ siết chặt tờ giấy, không khỏi nhíu mày.
Sự khiếp sợ trong lòng chắc chắn rất khủng khiếp, đầu ngón tay hơi trắng bệch.
Bàn tay Thượng Quan Diễm Kiều chắp sau lưng, không nhịn được nắm chặt thành nắm đấm trong tay áo, cũng khẽ nhắm mắt.
Tiêu Lan Ninh thấy Minh Lan Nhược rốt cục cũng lộ ra vẻ khác thường, đáy mắt nàng ta lóe lên chút lạnh lẽo: “Tờ giấy đó là loại giấy đặc chế của Đông Xưởng, bút tích phía trên chính là của điện hạ lúc còn trẻ.”
Giận dữ đi, tức giận đi, hãy nhìn rõ bộ mặt thật của Thượng Quan Diễm Kiều, đoạn tuyệt với hắn đi!
Thứ mà nàng ta không chiếm được, Minh Lan Nhược cũng đừng hòng có được!
Minh Lan Nhược nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, lạnh lùng nhìn nàng ta: “Vậy ngươi từ đâu có được bức thư này?”
Tiêu Lan Ninh bị ánh mắt sắc bén như dao của nàng dọa sợ đến mức co rúm lại, nàng ta cắn răng nói:
“Lúc trước khi Thượng Quan Hoành Nghiệp bắt được tỷ đệ chúng ta, đã đưa cho ta thứ này, còn nói Diễm Vương điện hạ chính là Cửu Thiên Tuế Thương Kiều năm đó.”
Vừa nói ra, trong phòng lập tức vang lên những tiếng kinh hoàng.
Những người đã biết từ trước thì sắc mặt phức tạp, những người không biết đều lộ vẻ kinh ngạc không thôi.
“Nói như vậy, ngươi thừa nhận bản thân là người của Thượng Quan Hoành Nghiệp phái đến?” Minh Lan Nhược nheo mắt lại nhìn Tiêu Lan Ninh.
Lời này vừa nói ra, có người không nhịn được nhỏ giọng nghị luận:
“Hóa ra tỷ đệ Tiêu gia này là người của tân đế!?”
“Nhưng cho dù là người của tân đế, thì thứ đó cũng chưa chắc đã là giả!”
Tiêu Lan Ninh quỳ gối dập đầu mấy cái: “Minh chủ quân, chẳng lẽ người không biết chúng ta đã bị Thượng Quan Hoành Nghiệp bắt rồi sao, hắn vốn có ý đồ bất chính với Xích Huyết, nhưng mà giống như mọi người nói, thứ này chưa chắc đã là giả!”
Nàng ta rưng rưng nước mắt dừng lại: “Nếu ta và biểu muội có ác ý với Xích Huyết, lúc trước đã sớm lấy thứ này ra rồi, nhưng ta không dám, sợ ảnh hưởng đến quan hệ hai quân doanh nên mới luôn giấu diếm.”
Lúc này, Quan Duyệt Thành từ ngoài cửa đi vào, lạnh giọng nói: “Vậy tại sao bây giờ ngươi mới lấy ra?”
Tiêu Lan Ninh nhìn Quan Duyệt Thành, nước mắt lưng tròng: “Quan thúc phụ, tuy rằng ta bị Thượng Quan Hoành Nghiệp lợi dụng, nhưng ta chung quy là người Tiêu gia, nhìn những gì viết trên đó, trong lòng sao có thể không sợ hãi, ta không có ai để tâm sự, cũng biết chủ quân và mọi người đều đề phòng ta.”
Nàng ta dừng lại: “Cho nên, mấy hôm trước, ta tình cờ gặp điện hạ ở ngoài phòng thuốc, thật sự không nhịn được, mới bóng gió hỏi điện hạ chuyện trong thư là đúng hay sau, nếu là giả, ta tất nhiên sẽ không lấy ra, nếu là thật, dù sao ta cũng muốn nhắc nhở biểu muội và mọi người.”
Minh Lan Nhược nhìn Thượng Quan Diễm Kiều vẫn im lặng không nói, lạnh lùng hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
Tiêu Lan Ninh cắn môi nói: “Sau đó điện hạ qua loa lấy lệ ta, nhưng từ ngày đó trở đi thái độ của điện hạ đối với ta liền khác.”
“Bây giờ nghĩ lại, e là lúc đó ta đã để lộ sơ hở, điện hạ biết được trong tay ta có thư, mới cố ý tiếp cận ta.”
“Hôm nay càng muốn cướp đoạt bức thư trong tay ta nên mới làm ta bị thương.”
Cuối cùng nàng ta cũng không nhịn được, đáy mắt mang theo hận ý oán độc nhìn về phía Thượng Quan Diễm Kiều.
Trước đây nàng ta không biết, nhưng giờ phút này rốt cục cũng đã hiểu rõ.
Ngàn ngày làm “hồ ly” dụ “thợ săn” rơi vào bẫy rập, bây giờ đây là cái gì…
Gặp phải một con hồ ly tinh ngàn năm đạo hạnh cao hơn nàng ta?
Thượng Quan Diễm Kiều nhìn nàng ta, ánh mắt u ám lạnh lẽo, bỗng nhiên cong môi cười.
A, nữ nhân này cũng không tính là ngu ngốc.
Tiêu Lan Ninh không dám nhìn vào mắt Thượng Quan Diễm Kiều nữa, ánh mắt của hắn khiến nàng ta sợ hãi, áp bức, quỷ dị, lạnh lẽo và âm u.
Minh Lan Nhược nhìn Tiêu Lan Ninh: “Những gì ngươi nói tuy hợp tình hợp lý, nhưng làm sao để chứng minh bức thư này là thật? Chứ không phải là âm mưu ly gián Xích Huyết và Tây Bắc quân do Thượng Quan Hoành Nghiệp phái ngươi đến?”
“Đúng vậy, chúng ta cũng rất muốn biết bức thư này là thật hay giả.” Một giọng nam trung niên nho nhã bỗng nhiên lạnh lùng vang lên từ ngoài cửa.
Vừa dứt lời, ngoài cửa cũng có mấy người đi vào, người dẫn đầu chính là Trần tướng quân, Hồng tỷ đi theo phía sau.
Minh Lan Nhược nhìn bọn họ, đứng dậy: “Trần tướng quân, sao mọi người lại đến đây?”
Trần tướng quân, Hồng tỷ và những người khác khẽ cúi người hành lễ: “Chủ quân.”
Sau đó, Trần tướng quân cũng lấy ra một bức thư: “Bởi vì thuộc hạ nhận được một bức thư, so với bức thư trong tay người, từ chất giấy và bút tích đều giống hệt nhau.”

Ads
';
Advertisement